Trong gian phòng riêng, tiếng suối nhỏ róc rách len lỏi qua non bộ, vốn nên là một khung cảnh thư thái an yên, vậy mà lúc này, không khí căng như dây đàn.
Giữa phòng, tên sai phu phụ trách giao rượu Thanh Trúc đang bị trói quỳ rạp trên nền đá xanh, nét mặt hoảng loạn nhưng vẫn cắn răng khăng khăng kêu oan: “Tiểu nhân tuyệt không làm chuyện đó! Không có... thật sự không có mà!”
Hắn một mực phủ nhận chuyện mình thả chuột chết vào vò rượu.
Người trong phòng ai nấy đều nhíu mày, có người đã bắt đầu mất kiên nhẫn, có kẻ thì lo lắng thầm nghĩ: Tô cô nương lần này liệu có thể bắt hắn khai ra không?
Bởi lẽ, dù nàng thông minh lanh lợi, nhưng xử việc gì cũng phải có chứng cứ. Mà vụ án này, chẳng có nhân chứng, cũng chẳng có vật chứng, muốn định tội, quả thực quá khó.
Cả vị bổ đầu (người làm trong quan phủ) họ Triệu cũng có mặt, đứng bên quan sát, ánh mắt hiếu kỳ. Hắn vừa mới tận mắt chứng kiến Tô cô nương dùng y lý chứng minh bản thân vô tội, nay lại muốn xem nàng làm thế nào để vạch mặt hung thủ..
Tô Liên Y đứng yên lặng một lát, ánh mắt rơi lên người tên sai phu đang quỳ. Trong mắt nàng, hắn không chỉ là một tên tiểu nhân quật cường, mà có thể là kẻ đang giấu bí mật.
Nàng không trông mong hắn tự khai, người như hắn, chỉ sợ đã được dặn dò kỹ lưỡng từ trước. Thay vì phí lời, nàng thản nhiên phân phó: “Quản gia Toàn, phiền ngài tìm hai tiểu tư mắt tinh tay nhanh, cẩn thận kiểm tra y phục của người này, cả bên trong áo lẫn trong túi mang theo.”
Mọi người đều sửng sốt, chưa kịp hiểu: “Tìm... cái gì?”
Toàn Khang lập tức lĩnh ý, gật đầu không do dự, lập tức quay người gọi hai tiểu tư thân tín.
“Cô nương cứ việc sai bảo, cần tìm gì?”
Tô Liên Y mỉm cười, lời nói ngắn gọn, dứt khoát: “Lông chuột.”
Hai chữ nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi nàng, khiến cả phòng chấn động.
Lông chuột!
Mọi người như cùng bừng tỉnh. Phải rồi! Nếu thực sự là tên sai phu này tự tay bỏ chuột vào vò rượu, thì hắn hẳn phải mang theo xác chuột từ trước. Mà khi mang theo, dù kỹ đến đâu cũng khó tránh để lại dấu vết, như một vài sợi lông chuột vương trên tay áo, trong ống tay, hay túi vải đựng vật dụng. Huống hồ, hắn giao rượu xong liền đi nơi khác ngay, chưa kịp thay y phục thì khả năng tìm được dấu vết là rất cao!
Tên sai phu vừa nghe thấy lời ấy, sắc mặt lập tức trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.
Hai tiểu tư cẩn thận lục soát trên người hắn, lật từng lớp áo một cách kỹ lưỡng. Không bao lâu sau, trong ngực áo của hắn liền phát hiện một túi vải nhỏ. Bên trong túi vải ấy, có mấy sợi lông chuột, chứng cứ rõ ràng, không thể chối cãi.
Trên mặt Tô Liên Y vẫn là vẻ ung dung điềm tĩnh, nhưng trong lòng nàng lại âm thầm thở phào, cũng may tên sai phu này còn chưa kịp vứt bỏ túi vải, nếu không, manh mối này e là đã không tìm ra.
Ở thời cổ đạu, chưa có nhựa hay túi nilon, người nghèo thường dùng vải thô để may túi, sợi vải dệt thưa, nên vài sợi lông nhỏ có thể chui lọt qua khe, vướng lại trên áo. Dù có mất túi vải, thì vẫn có thể từ những dấu vết ấy mà lần ra, chỉ là mạo hiểm hơn chút thôi.
Tên sai phu biết chuyện đã bại lộ, sắc mặt xám như tro, quỳ rạp xuống đất, dập đầu thật mạnh trước Tô Liên Y, không ngừng cầu xin tha thứ, chỉ mong không bị đưa lên quan phủ.
Quản gia Toàn Khang lạnh lùng nhìn kẻ đang phủ phục dưới đất, trong mắt mang theo sự khinh bỉ. Đối với Thanh Trúc Tửu, ông cũng đã mất hết thiện cảm. Ông đưa mắt nhìn Tô Liên Y, ý là… có cần ông ra tay xử lý?
Tô Liên Y mỉm cười khẽ lắc đầu: “Quản gia Toàn, cứ giao cho quan phủ xử lý đi. Huyện thái gia của chúng ta xử án công minh, chắc chắn sẽ cho Liên Y một công đạo.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ quản gia Toàn, chưởng quầy Trương cũng ngẩn người. Lý Ngọc Đường sau tấm bình phong cũng cau mày, trong mắt cũng hiện lên vẻ nghi hoặc.
Nếu là hắn, ắt sẽ nhân cơ hội này giáng một đòn nặng nề vào Thanh Trúc Tửu, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.
Diệp Từ, sau khi kinh ngạc ban đầu qua đi, cũng đã lấy lại bình tĩnh. Dù sao, hứng thú và yêu thích là hai chuyện khác nhau. Lúc này, hắn chỉ có thể tỏ ra tiếc nuối.
Hắn nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên nụ cười tà quen thuộc: “Thật không hiểu nổi, vì sao Tô Liên Y lại làm vậy?”
Lý Ngọc Đường lạnh lùng liếc hắn, không đáp, nhưng trong lòng thì xoáy sâu suy nghĩ: Tô Liên Y thật sự là người mềm lòng ư? Không giống. Cảm giác mà nàng mang lại, là người có thù tất báo, quyết không bỏ qua.
Vậy... chẳng lẽ nàng không nghĩ tới việc trả thù sao? Với sự thông minh của nàng, sao lại không nghĩ ra được?
Không hiểu.
Diệp Từ chống một tay dưới cằm, dáng vẻ lười nhác như chẳng mấy để tâm, tay còn lại cầm chiếc quạt quý, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn:
“Nếu nàng ta mượn thế lực Lý gia các ngươi để chèn ép Thanh Trúc Tửu, thì cái lý ban đầu cũng sẽ biến thành ỷ thế ***** người. Không những không khiến mọi người đồng cảm, trái lại sẽ chọc giận và khiến người trong ngành phản cảm. Đối với một người vừa mới khởi nghiệp như nàng ta, hại nhiều hơn lợi, sẽ ngầm kết thù khắp nơi.”
Lý Ngọc Đường nghe xong bỗng chốc bừng tỉnh, trong lòng không khỏi nhìn Tô Liên Y bằng con mắt khác, mà cũng bắt đầu đổi cách nhìn đối với Diệp Từ.
Đều là công tử nhà phú thương, Diệp Từ bề ngoài trông có vẻ là tên ăn chơi vô tích sự, nào ngờ lại suy nghĩ chu đáo, nhìn xa trông rộng. Trái lại bản thân mình...
Diệp Từ thấy rõ biểu cảm của Lý Ngọc Đường, khóe môi khẽ nhếch, hỏi tiếp: “Ngươi có biết, vì sao Thắng Tửu lại thua trong tay rượu Tô gia không?”
Lý Ngọc Đường nghe vậy, mặt càng thêm xấu hổ, chẳng biết giấu vào đâu. Hắn vốn cũng nghi ngờ Diệp Từ biết chuyện bên trong, nhưng không ngờ tên này lại nói thẳng ra trước mặt, trắng trợn đến thế. Nếu là ngày thường, hắn đã quay người bỏ đi từ lâu, nhưng hôm nay... lại chẳng thể tức giận.
Diệp Từ chẳng thèm quan tâm mặt mũi hắn ra sao, vẫn nói tiếp như không: “Ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng. Mới làm phú hộ nhất huyện Nhạc Vọng mà đã tự mãn đến mức đánh mất chính mình. Ngươi ra ngoài xem thử đi, thiên hạ còn bao nhiêu nhà giàu hơn nhà ngươi gấp bội. Ngay cả Diệp gia chúng ta, cũng không dám xưng bá thương giới nước Loan.”
Hắn ngừng lại chốc lát, thần sắc nghiêm túc hơn một chút: “Nếu ngươi có thể gạt bỏ cái tâm thế cao cao tại thượng đó, ắt sẽ đạt được thành tựu lớn hơn.”
Diệp Từ nói ra lời này là lời khuyên thật lòng, nhưng lọt vào tai Lý Ngọc Đường lại chẳng khác nào lời mỉa mai trắng trợn. Tại sao hắn lại phải nghe kẻ khác dạy dỗ? Dựa vào đâu Diệp Từ có thể nói chuyện trên cơ hắn như thế?
Cuộc giằng co trong lời nói bên trong tấm bình phong, hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào đến không khí bên ngoài.
Không thể không nói, Diệp Từ quả thật đã đoán trúng suy nghĩ của Tô Liên Y, những điều nàng lo nghĩ chính là như vậy. Có đôi khi, biết lùi đúng lúc không phải là yếu thế hay nhục nhã, mà là một loại chiến lược lấy lùi làm tiến.
Chuyện lần này đến đây coi như khép lại. Chưởng quầy Trương cảm thấy vô cùng áy náy, bước lên chắp tay, hành lễ một cách trang trọng. Ở nước Loan, lễ nghi này của nam giới chỉ đứng sau việc quỳ gối, thường chỉ dành cho bậc trưởng bối mà thôi. Tô Liên Y vội vàng đưa tay đỡ ông dậy: “Chưởng quầy, sao ông lại làm vậy?”
Chưởng quầy Trương đỏ mặt: “Tô cô nương, là lão Trương Ngọc Tuyền ta có lỗi. Ta chưa điều tra kỹ đã vội vã tìm đến tửu quán Tô gia, ta… ta vô cùng hổ thẹn.”
Tô Liên Y khẽ mỉm cười, giọng nói dịu dàng như gió xuân: “Chưởng quầy như vậy, chẳng những khiến ta không hề trách cứ, ngược lại còn khiến ta càng thêm kính trọng.”
Chưởng quầy Trương ngơ ngác, chưa hiểu ý.
Tô Liên Y đỡ ông dậy, buông tay ra rồi nhẹ nhàng thở dài:
“Thương trường là thùng thuốc nhuộm lớn, dễ khiến người ta bị nhuốm màu, đánh mất bản tâm. Nhưng chưởng quầy lại có thể ‘gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn’, vậy sao ta lại không nhìn ông bằng con mắt khác?”
Khuôn mặt chưởng quầy Trương càng đỏ hơn. Tuy trong lòng vẫn còn xấu hổ, nhưng khi được Tô cô nương khen ngợi như thế, ông không khỏi mừng thầm. Bấy lâu nay, không ít người chê ông là kẻ quá ngay thẳng, mà thực ra, có mấy ai hiểu được tấm lòng ông?
“Ta… Trương Ngọc Tuyền này chẳng biết nói gì cho phải. Tô cô nương, ta xin thề, nếu sau này ngươi có việc cần đến ta, xin cứ mở lời.”
Tô Liên Y gật đầu, nụ cười có chút tinh ranh: “Chưởng quầy thật khách sáo. Sau này nếu ta có chuyện gì cần giúp, chắc chắn sẽ mặt dày đến nhờ chưởng quầy đó.”
Nàng cố ý nũng nịu một chút, hóa giải không khí đang có phần ngượng ngùng.
Chuyện đến đây xem như đã xử lý xong. Mấy người gia nhân lôi tên sai vặt kia đến nha môn.
Chưởng quầy Trương xuống lầu tiếp tục trông nom cửa tiệm, còn Tô Liên Y và quản gia Toàn Khang từ tốn quay bước trở về.
Toàn Khang cứ có cảm giác rằng Tô Liên Y không dễ dàng để yên như vậy. Quả nhiên, khi đến một góc khuất vắng, nàng dừng bước: “Toàn thúc, Liên Y có việc muốn nhờ.”
Toàn Khang đợi mãi mới nghe được câu này, liền cười ha hả: “Tô cô nương khách sáo rồi, có việc gì cứ nói.”
Tiếng gọi “Toàn thúc” ngọt ngào của nàng khiến ông lập tức cảnh giác, cô gái này chắc chắn đang tính kế gì rồi.
Tô Liên Y khẽ cụp mắt, ánh nhìn bị mái mi che khuất, nhưng bên trong là một tầng toan tính:
“Hôm khai trương tửu quán, Liên Y từng gặp tri huyện của huyện ta, Ngô đại nhân một lần. Ngô đại nhân là người khiêm tốn, chính trực, là vị quan tốt vì dân mà xử lý công bằng. Nay Liên Y bị người ta ức *****, cảm thấy thật uất ức. Không biết Toàn thúc có thể thay ta chuyển lời đến Lý lão gia, nếu có dịp gặp Ngô đại nhân, xin thay ta nói vài lời, trút chút bức xúc có được không?”
Toàn Khang cười lớn, quả nhiên là cáo già. Tô Liên Y không trực tiếp đối đầu với Thanh Trúc Tửu, mà khéo léo tìm cách dùng quan phủ để ép xuống từ trên.
“Ta hiểu ý rồi, Tô cô nương cứ yên tâm.”
Tô Liên Y khẽ gật đầu, chớp chớp đôi mắt trong veo đầy vẻ ngây thơ: “Toàn thúc sau này cứ gọi ta là Liên Y thôi, gọi 'Liên Y cô nương' nghe khách sáo quá rồi.”
Toàn Khang mỉm cười gật đầu: “Được.” Ông càng lúc càng quý mến cô nương này, lúc thì phóng khoáng như nam nhi, lúc lại dịu dàng thẹn thùng như nữ tử, thật khiến người khác khó lòng không yêu mến.
“À đúng rồi, Liên Y vừa sực nhớ ra một chuyện.” Tô Liên Y ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ:
“Ngô đại nhân cũng là người đại diện hình ảnh cho tửu quán Tô gia chúng ta. Nếu rượu Tô gia xảy ra chuyện gì không hay, e rằng thanh danh của Ngô đại nhân và cả Lý lão gia cũng bị liên lụy… Nếu thế thật, Liên Y cũng không biết phải làm sao mới phải...”
Kẹo ngọt rồi gậy to, chiêu vừa đe vừa dỗ.
“Ừ, ta hiểu rồi. Liên Y cứ yên tâm.” Toàn Khang hiểu ngay thâm ý trong lời nàng nói. Chỉ một câu nhẹ nhàng, nhưng đã lập tức kéo gần khoảng cách giữa ông và nàng. Hình tượng lạnh lùng, cao xa khó với thường ngày của Tô Liên Y giờ phút này bỗng trở nên gần gũi hơn rất nhiều.
Hai người lại trò chuyện dăm ba câu chuyện phiếm rồi thong thả bước ra ngoài.
Không xa phía sau, Diệp Từ và Lý Ngọc Đường vẫn đang theo sau, toàn bộ đoạn đối thoại vừa rồi đều lọt vào tai.
Lý Ngọc Đường không kìm được mà bật cười, trong lòng thầm nghĩ: Nếu có thể gạt bỏ thành kiến lúc trước, thì Tô Liên Y quả thực là một nữ tử rất có sức hấp dẫn, biết mềm mỏng đúng lúc, biết cứng rắn đúng chỗ, có thể nắm bắt tâm lý nam nhân một cách tài tình.
Còn Diệp Từ thì lần này không cười nổi.
Tại sao một cô nương tốt như vậy… lại đã lấy chồng? Mà lại lấy cái tên kia mới tức chứ…
Bực mình! Bực thật đấy!
…
Tô Liên Y trở về tửu quán Tô gia thì trời đã gần về chiều. Sóng gió đã tạm lắng, nhưng nàng cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, thân thể mỏi mệt.
Tuy là đã thắng, nhưng tâm trạng lại không cách nào vui lên nổi. Nàng ghét cái kiểu đấu đá dối lừa, ghét những mưu mô âm thầm sau lưng, chán cả việc phải tính toán từng lời từng chữ để lấy lòng người.
Ghét! Vô cùng ghét!
Tại sao sống trên đời lại phải mệt mỏi đến thế? Nàng đã cố hết sức thu lại ánh hào quang, cái gì nhịn được thì đều nhịn, thế mà bọn họ vẫn không chịu buông tha...
Tô Liên Y lên lầu hai, ngồi xuống, đôi mày khẽ nhíu lại, trán vương nét u sầu.
Lúc này, Kiều Lục cũng lên lầu, nhẹ giọng chào: “Tô tiểu thư.”
Liên Y lập tức giấu đi vẻ mỏi mệt u uẩn khi nãy, trên mặt lại hiện ra nụ cười nhàn nhạt quen thuộc: “Kiều thúc, mau ngồi.”
Nói rồi đứng dậy rót nước, tự tay pha trà. Với các chưởng quầy, sư phụ trong cửa tiệm, nàng luôn giữ lễ độ.
Kiều Lục vốn lên để hỏi thăm tình hình. Ở dưới lầu, không thể đoán được cảm xúc của Tô tiểu thư, nhưng lúc vừa bước lên, nhìn thấy vẻ mặt u sầu khi không bị ai chú ý, ông thoáng rùng mình, chẳng lẽ… rượu thật sự có vấn đề?
Tô Liên Y rót trà cho ông, rồi tự rót một chén cho mình. Hương trà ấm áp len vào cổ họng, cuối cùng cũng khiến nàng cảm thấy mình đang thật sự đang sống.
Nàng kể lại toàn bộ diễn biến đã xảy ra ở Vạn Trân Lâu, Kiều Lục nghe xong cũng không khỏi thở dài cảm khái.
“Tô tiểu thư, chuyện này… là đoạn đường mà thương nhân mới nào cũng phải bước qua. Ai mới vào thương trường mà chẳng từng bị thương nhân cũ chèn ép, hãm hại?” Giọng ông trầm buồn mà bất lực.
Tô Liên Y gật đầu. Không chỉ là thương trường cổ đại, ngay cả trong các công ty hiện đại cũng vậy thôi, người mới vào, bị người cũ tìm cách gạt bỏ, gạt được rồi thì ít đi một đối thủ, cơ hội thể hiện lại càng nhiều hơn.
Nếu người mới chịu đựng được, trụ lại được, thì người cũ không những thôi không chèn ép, mà còn quay sang làm thân.
Kiều Lục thấy Tô Liên Y im lặng không nói, như đang suy nghĩ gì đó, nên cũng không quấy rầy.
Tô Liên Y không muốn lần sau lại bị ai đó hại thầm sau lưng nữa. Lần này là may mắn thắng được, nhưng lần sau thì sao? Làm sao để phòng bị từ trước? Làm sao để nhanh chóng củng cố thanh danh và thực lực của Tô gia?
Bỗng nhiên, trong đầu nàng lóe lên một tia sáng.
Tô Liên Y vội cúi người, mở ngăn kéo dưới bàn, lấy ra thiệp mời đã tiện tay nhét vào từ mấy hôm trước.
Kiều Lục thấy nàng cẩn thận ngắm nhìn tấm thiệp, trong lòng liền hiểu. Cuối cùng Tô tiểu thư cũng động tâm với chuyện tham gia buổi tụ hội tinh anh rồi. Ông cảm thấy nhẹ nhõm.
Không sai, Tô Liên Y chính là muốn đi Quần Anh Hội (buổi tụ hội tinh anh)!
Chỉ khi bản thân đủ mạnh, thì lũ yêu ma quỷ quái kia mới không dám tới gần!
Mà để nhanh chóng tuyên bố Tô gia sẽ đường đường chính chính bước chân vào giới thương nhân bằng thế chủ động, thì không còn nơi nào thích hợp hơn Quần Anh Hội (buổi tụ hội tinh anh)cả!
Xác định rõ quyết tâm, ánh mắt Liên Y lại lần nữa sáng lên. Nàng cẩn thận cất thiệp mời vào ngực áo: “Kiều thúc, ta về trước đây, chuyện trong tiệm vẫn nhờ ngươi trông nom giúp.”
“Được, Tô tiểu thư cứ nghỉ ngơi cho tốt.” Kiều Lục tiễn nàng ra tận cửa tửu quán, giúp nàng lên xe lừa.
Tô Liên Y đội khăn voan che mặt, đánh xe trở về thôn Tô gia.
Quần Anh Hội sẽ diễn ra sau một tháng nữa.
Vẫn còn thời gian để chuẩn bị kỹ càng, bởi nàng tuyệt đối không bao giờ đánh một trận mà không nắm chắc phần thắng.
Tô Liên Y vô cùng coi trọng lần ra mắt tại Quần Anh Hội. Nhưng sâu trong lòng nàng lại mơ hồ cảm thấy… Bản thân, đang ngày càng rời xa cuộc sống yên ổn mà mình từng khao khát.
…
Về đến nhà, Tô Liên Y nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa như thường lệ. Ăn tối cùng Đại Hổ xong, nàng liền gom đống quần áo dơ thay ra, chuẩn bị đem ra sân giặt.
“Đại Hổ, mang quần áo bẩn của ngươi ra đây.” Tô Liên Y vừa múc nước, vừa nói bâng quơ. Việc nhà xưa nay đều do nàng làm, giặt giũ cũng chẳng ngoại lệ.
Đại Hổ đang ngồi xổm ở góc sân, sắp xếp lại mặt đường đá, không ngẩng đầu lên, cũng không dừng tay: “Từ nay để ta tự giặt.”
Tô Liên Y khựng lại, không hiểu: “Tại sao? Ngươi chê ta giặt không sạch à?”
Đại Hổ bất lực: “Không phải... Là ngươi vất vả quá rồi.”
Nghe ra sự quan tâm trong lời nói, lòng Tô Liên Y bỗng thấy ấm áp, không hiểu sao lại thấy dễ chịu lạ thường.
“Lấy ra đây đi, giặt mấy cái áo có gì đâu mà mệt?”
So với những toan tính suốt ngày đêm khiến lòng người mỏi mệt, thì lao động tay chân thật ra lại chẳng đáng là gì.
Lúc này, Đại Hổ đang đặt từng viên đá được chọn kỹ xuống nền sân, sau đó dùng hồ trát kín các khe, chính là đang lát đường đá.
“Không cần đâu.”
“Ta đã định làm thì cứ làm thôi, một bộ hay hai bộ quần áo cũng như nhau cả, tiện thể thôi mà.” Tô Liên Y bật cười khẽ, giọng nói pha chút nũng nịu.
Đại Hổ thấy không lay chuyển được nàng, đành đứng dậy rửa tay, rồi vào nhà lấy quần áo bẩn ra.
Việc nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp trong nhà, tuy chưa ai quy định gì, nhưng từ khi Tô Liên Y về đây, đều do nàng một tay đảm đương. Thành một quy ước ngầm từ lúc nào không hay.
Mới đầu, Đại Hổ xem nàng chẳng khác nào một nô tỳ miễn phí, chẳng thèm bận tâm.
Thế nhưng chẳng biết từ khi nào, trong lòng lại sinh ra thương xót nàng thật sự.
Ban ngày lo liệu việc buôn bán, ban đêm vẫn tự tay làm việc nhà không nề hà, tinh thần chịu thương chịu khó của nữ nhân ấy khiến hắn thầm khâm phục.
Giặt giũ xong, Tô Liên Y kéo Đại Hổ ngồi ở sân, hai người lặng lẽ đếm sao.
Việc trẻ con và nhạt nhẽo như thế này, vậy mà cả hai ngày nào cũng làm, không hề thấy chán.
Tô Liên Y không rõ Đại Hổ đang nghĩ gì, chỉ biết bản thân làm vậy là vì tham luyến khoảnh khắc bình yên ngắn ngủi này. Chỉ trong khoảnh khắc này, thế giới mới đơn giản đến vậy và đó chính là điều nàng yêu thích.