Âu Dương gia?
Lúc nhận được thiệp mời, Tô Liên Y nghĩ mãi cũng không nhớ nổi mình quen biết Âu Dương gia như thế nào.
Mở thiệp ra xem, đọc kỹ nội dung mới biết, thì ra là Âu Dương gia đứng ra tổ chức một buổi tụ hội thương nhân, đặt trong bối cảnh hiện đại thì chính là... một buổi tiệc xã giao – PARTY. Nghĩ đến đây, nàng thầm phán đoán: Chắc lại là tụ tập đám công tử nhà giàu phô trương thanh thế mà thôi. Nàng thật sự chẳng có thời gian để chen chân vào mấy trò phù phiếm ấy. Một ngày mười hai canh giờ, nàng còn ước gì có mười lăm canh giờ để dùng!
Sau khi phân công công việc ở xưởng rượu đâu ra đó, Tô Liên Y liền đánh xe lừa tiến về huyện thành.
Mất đi Thắng Tửu gian lận, dân chúng lại quay về với rượu Tô gia, đúng như người ta thường nói: Người tiêu dùng lúc nào cũng vô liêm sỉ!
“Ôi, Tô tiểu thư, ngươi đến rồi.” Kiều Lục vừa thấy Tô Liên Y xuất hiện, vội vàng bước ra khỏi quầy nghênh đón.
Trên khuôn mặt Tô Liên Y vẫn là nụ cười tiêu chuẩn quen thuộc: “Ừm, Kiều đại thúc vất vả rồi. Buổi sáng hôm nay buôn bán thế nào?”
“Cũng tạm ổn. Từ lúc khai trương đến giờ đã bán được mười vò Tô tửu, hai vò dược tửu. Có hai tửu quán đến thanh toán khoản nợ vài ngày trước, một nhà sáng nay đã lấy đi năm mươi vò, nhà kia đặt ba mươi vò, nói sẽ đến lấy vào buổi chiều.” Kiều Lục cẩn thận bẩm báo, từng chữ không bỏ sót.
Tô Liên Y khẽ gật đầu, chuẩn bị lên tầng hai để đối chiếu sổ sách. Nhưng ngay khi vừa đặt chân lên bậc thang, nàng như chợt nhớ ra điều gì, dừng lại quay đầu hỏi: “Kiều đại thúc, ngươi có biết Âu Dương gia ở thành An Tế không?” Dù đã quyết định không đi, nhưng trong lòng vẫn có chút tò mò.
“Biết chứ. Âu Dương gia ở thành An Tế đã có lịch sử mấy trăm năm, từ triều đại trước đã gây dựng cơ nghiệp. Tuy mấy chục năm gần đây không tham gia thế sự, nhưng thanh danh vẫn vang dội. Hằng năm, Âu Dương lão gia đều tổ chức một buổi tụ hội tinh anh, trong giới thương nhân, ai nhận được thiệp mời đều xem là vinh hạnh lớn. Bởi người được Âu Dương lão gia mời, không chỉ phải có đầu óc thông minh, mà còn phải phẩm hạnh đoan chính. Vì thế, rất nhiều người tranh đến vỡ đầu cũng mong cầu một tấm thiệp ấy.”Kiều Lục kiên nhẫn giải thích.
Tô Liên Y sững sờ, lại từ cầu thang bước xuống, từ trong ngực áo rút ra bức thiệp sáng sớm nay mới nhận được, đưa tới trước mặt ông: “Kiều đại thúc, ngươi xem giúp ta, có phải là cái này không?”
Kiều Lục hai mắt trợn tròn, cung kính đưa hai tay đón lấy. Chỉ nhìn phong thư đã không giấu nổi nét ngạc nhiên, đến khi mở ra xem rõ nội dung thư mời, lại càng mừng rỡ đến phát sáng: “Tô tiểu thư, chúc mừng ngươi! Đây chính là thư mời tham dự buổi tụ hội tinh anh của Âu Dương gia thành An Tế. Không hổ là Tô tiểu thư, lại có thể được Âu Dương gia đích thân mời, thật sự là quá tốt rồi!”
Tô Liên Y có chút nghi hoặc, sao Âu Dương gia mời nàng làm gì? Nàng cũng chẳng phải thương nhân lớn gì, cùng lắm chỉ có một tửu ***** Tô gia, mà tửu ***** lẫn xưởng rượu kia còn là của ca ca, nàng nhiều lắm cũng chỉ là một trợ thủ nho nhỏ.
“Ồ, biết rồi.” Tô Liên Y thản nhiên nói, đưa tay nhận lại thư mời, xoay người định lên lầu.
Trải qua mấy tháng tiếp xúc, Kiều Lục tự nhận mình đã phần nào hiểu được vị tiểu thư này. Vị tiểu thư họ Tô bề ngoài thì ôn nhu như ngọc, nội tâm lại cứng rắn như thép, một con hổ mang gương mặt biết cười, chẳng tranh giành với đời, có chuyện cũng thường nhẹ nhàng hóa giải, không đụng chạm được ai là không đụng chạm. Lấy hiểu biết ấy mà nói…
Kiều Lục vội bước theo mấy bước, hối hả khuyên nhủ: “Tô tiểu thư, cô nhất định phải đi đấy!”
Bằng vào kinh nghiệm từng trải, ông đoán tám chín phần là nàng sẽ không đi.
Tô Liên Y quay đầu lại, nhoẻn miệng cười rạng rỡ: “Kiều đại thúc, ngươi muốn nghe lời thật hay lời giả?”
Kiều Lục hơi khựng, rồi nghiêm túc đáp: “Dĩ nhiên là lời thật.”
Tô Liên Y gật đầu, giọng thành khẩn như thể đang bàn chuyện buôn bán: “Vậy thì ta thật lòng nói với ngươi, ngươi đoán đúng rồi, ta không đi.”
Kiều Lục dở khóc dở cười: “Tô tiểu thư à, đây là cơ hội ngàn năm có một đó! Biết bao nhiêu người bỏ cả đống tiền cũng chẳng mua nổi tấm thiệp mời này. Nó không chỉ là biểu tượng thân phận, mà còn là chìa khóa để giao thiệp với các thương nhân danh tiếng khắp nước Loan. Bao nhiêu cơ hội làm ăn đều từ đó mà ra!”
Tô Liên Y không nhịn được bật cười: “Thân phận? Thân phận của ta là Tô Liên Y, không cần biểu tượng gì cũng vẫn là Tô Liên Y. Còn chuyện làm ăn ấy à, ta chỉ cần quản tốt xưởng rượu và cửa hàng rượu của mình là đủ. Mở rộng thị trường là việc của Tiền Hội và ca ca ta, ta không cần lo.”
Nói rồi nàng định quay người lên lầu.
“Tô tiểu thư…” Kiều Lục vẫn chưa cam tâm, còn định khuyên tiếp.
Tô Liên Y quay đầu lại, đôi mắt sáng rỡ: “Kiều đại thúc vừa nói, có người từng bỏ ra một số tiền lớn để mua tấm thiệp mời này à?”
Kiều Lục thấy nàng như có hứng thú, liền mừng rỡ: “Đúng vậy! Tấm thiệp mời này đúng là ngàn vàng khó cầu. Có năm, một vị đại thương còn trả hẳn ngàn lượng hoàng kim, vậy mà vẫn không mua nổi!”
Ánh mắt Tô Liên Y lóe lên tia tinh nghịch: “Vậy... vị ấy năm nay còn muốn không? Nếu muốn, ta bán lại cho.”
“……” Kiều Lục thật sự dở khóc dở cười, không biết nói gì.
“Tô tiểu thư à… chuyện này không thể làm vậy được đâu! Nếu ngươi bán tấm thiệp mời này, chẳng những bỏ lỡ cơ hội tốt, mà còn có thể đắc tội với người nhà Âu Dương đó!”
Tô Liên Y nhún vai, giọng thản nhiên: “Vậy thì… ta thấy không có gì thú vị cả.” Dứt lời, nàng chẳng buồn để tâm thêm, tự nhiên bước lên lầu hai, nơi vẫn còn cả đống sổ sách chờ nàng xử lý.
Gần đây, Tô Liên Y đã học được cách dùng bàn tính. Nhiều người cứ tưởng phép tính dọc là nhanh, nhưng chỉ khi tính vài con số thì mới thế. Còn khi đã phải tính cả đống cộng trừ thì bàn tính mới thực sự phát huy sức mạnh, nhanh và chính xác hơn nhiều.
Mới vừa chuyên tâm làm việc được một lúc, thì đã đến giờ trưa.
Quán rượu có lo cơm nước. Tô Liên Y đã thuê một đại tẩu gần đó, trả tiền theo tháng, đến giờ ngọ thì người này sẽ đúng hẹn mang cơm tới.
Giờ này là giờ cơm trưa, Lôi Tử bê mâm thức ăn lên lầu. Tô Liên Y ngồi ngay tại tầng hai ăn đơn giản vài món, ăn xong liền tiếp tục đối chiếu sổ sách.
Tô Liên Y vốn tưởng hôm nay cũng sẽ lại là một ngày trôi qua yên bình. Nhưng chưa đến giờ mùi, bên dưới quán rượu bỗng náo loạn cả lên, nói là muốn tìm chủ nhân của xưởng rượu Tô gia.
Tô Liên Y mơ hồ nghe được có chuyện xảy ra, nhưng chỉ khẽ chau mày, rồi lại cúi đầu tiếp tục đối sổ.
Nàng mới học xong bàn tính, tay nghề chưa nhanh, một phần vì sổ sách quá nhiều, một phần cũng muốn nhân cơ hội này luyện thêm. Kiều Lục là một quản sự giỏi, những việc rắc rối vụn vặt thế này, Tô Liên Y hoàn toàn yên tâm giao cho ông xử lý.
Thế nhưng chưa đến thời gian uống cạn chén trà, tiếng cãi vã dưới lầu không những không dịu đi, mà còn ầm ĩ hơn.
Cuối cùng, Kiều Lục đành phải lên lầu, mặt mày đầy vẻ khó xử và áy náy: “Tô tiểu thư… xảy ra chuyện rồi, lão hủ không xử lý nổi. Người đến là chưởng quầy của Vạn Trân Lâu, nói trong rượu của Tô gia phát hiện một… một con chuột to, nên tới đây đòi công đạo.”
Tô Liên Y ngẩn ra, buông quyển sổ trong tay xuống: “Chuột?”
“Vâng… là thật.” Kiều Lục gật đầu, vẻ mặt khổ sở.
Tô Liên Y đơn giản thu dọn sổ sách, chỉnh lại áo váy rồi đi xuống.
Dưới lầu, một người trung niên mặc trang phục chưởng quầy, mặt mũi căng thẳng, đang lớn tiếng đập bàn, phía sau còn có hai tiểu nhị theo hầu. Người này nói muốn trả rượu, không những thế, còn muốn hoàn tiền toàn bộ số rượu từng đặt từ trước đến nay.
Nhìn thấy Tô Liên Y bước xuống, người trung niên kia thu lại một chút hung hăng, giọng cũng trở nên khách khí hơn đôi chút: “Tô tiểu thư, tại hạ là chưởng quầy của Vạn Trân Lâu. Làm ăn buôn bán, quý nhất chữ ‘hòa’, nhưng lần này, tại hạ thật sự không thể không đến tận nơi để đòi lại công bằng. Vạn Trân Lâu là sản nghiệp của Lý gia, phía trên đã dặn rõ là chỉ dùng rượu Tô gia, nên bọn tại hạ cũng dốc toàn lực mà phối hợp. Nào ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện lớn như vậy, khiến chúng ta khó xử vô cùng. Nếu khách nhân có chuyện gì bất trắc, người gánh trách nhiệm *****ên chính là tại hạ đây. Nghe danh Tô tiểu thư là người rộng lượng, hôm nay chúng ta cũng muốn xem thử, Tô tiểu thư định xử lý chuyện này thế nào?”
Tô Liên Y kiên nhẫn lắng nghe hết một lượt những lời của chưởng quầy họ Trương, sau đó khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn như cười như không: “Xin hỏi quý tính của chưởng quầy là gì?”
Người trung niên kia giận vẫn còn chưa tan, nhưng vẫn giữ lễ nghĩa: “Ta họ Trương.”
Tô Liên Y lại khẽ gật đầu, gương mặt vẫn là nụ cười tiêu chuẩn: “Trương chưởng quầy, cảm giác của ngài, ta có thể hiểu. Nếu thực sự có chuyện, thì người đứng mũi chịu sào *****ên chính là chưởng quầy. Không khéo còn phải gánh vác trách nhiệm trước quan phủ. Ngài tức giận chạy đến đây đập bàn đòi lý lẽ, là điều dễ thông cảm.”
Một câu nói, không hề có lời trách móc, lại như nước ấm chảy qua lòng người. Chưởng quầy Trương hơi khựng lại — đúng là ông đã quá nóng nảy. Vào cửa nhà người ta, chưa hỏi rõ trắng đen đã om sòm la hét, quả thực mất phong độ, cũng mất cả thể diện.
Làm ăn buôn bán, ai chẳng biết, gây chuyện ở quán rượu của người khác thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Mà ngay sau đó, Tô Liên Y lại chủ động mở lời, chẳng những không truy cứu, mà còn khéo léo cho ông một bậc thang để bước xuống.
Trương chưởng quầy hít sâu, cố nén giận, giọng cũng dịu đi nhiều: “Vậy… Tô tiểu thư xem nên xử lý ra sao?”
Tô Liên Y không vội, cũng không giận, lời nói mềm mỏng mà rõ ràng: “Về chất lượng rượu Tô gia, ta dám bảo đảm. Bởi mỗi vò rượu trước khi xuất xưởng đều có người kiểm tra kỹ càng. Việc này, tám chín phần là có hiểu lầm. Chi bằng… Trương chưởng quầy dẫn ta đi xem tận mắt, được chứ?”
Trong lòng Trương chưởng quầy vẫn cảm thấy chẳng thể có nhầm lẫn gì được, chuột là chuột, còn to như thế, chẳng lẽ lại nhìn nhầm? Nhưng nhìn thái độ của Tô tiểu thư, ông cũng chẳng tiện từ chối, đành gật đầu đồng ý, dẫn nàng đến Vạn Trân Lâu.
Kiều Lục ban đầu cũng định theo, nhưng bị Tô Liên Y ngăn lại. Nàng quyết định đi một mình.
Từ quán rượu Tô gia đến Vạn Trân Lâu không tính là xa, nhưng cũng không hẳn gần. Bốn người vừa đi vừa nói chuyện, Tô Liên Y thì lại im lặng, chậm rãi bước đi, đầu óc đã bắt đầu xoay vòng.
Chuột? Thật sự là do xưởng rượu Tô gia sơ suất? Nếu thật là như vậy, hậu quả không nhẹ. Nhưng nếu không phải… thì là có người cố ý giở trò.
Người này là ai?
Lẽ nào lại là… Lý Ngọc Đường?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Liên Y hơi trầm xuống.
Không hiểu vì sao, nàng lại cảm thấy chuyện lần này không giống phong cách của Lý Ngọc Đường. Hắn tuy kiêu ngạo tự phụ, nhưng không phải hạng người chơi trò hạ lưu như thế. Nếu muốn hạ bệ đối thủ, Lý Ngọc Đường sẽ chọn cách lợi dụng thế lực phía sau, như việc tung ra Thắng Tửu để cạnh tranh. Những việc âm thầm hãm hại, tự tổn hại danh tiếng như chuột chết trong rượu… không giống thủ đoạn của hắn.
Vậy thì… là ai ra tay?
…
Bên kia, tại Lý phủ.
Hôm nay là ngày báo sổ của tiệm vải Lý gia. Các đại chưởng quầy từ huyện Nhạc Vọng cùng các huyện lân cận đều đổ về phủ, để báo cáo tình hình buôn bán thời gian gần đây. Thư phòng của Lý phu nhân chật ních người, vài đại chưởng quầy đi đường xa phải chen chúc ngồi tại sảnh.
Quản gia Toàn Khang đang đứng một bên hỗ trợ, thì bỗng một tiểu đồng từ ngoài hớt hải chạy vào gọi gấp.
Toàn Khang ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo im lặng chờ đợi, nhưng tiểu đồng vẫn nhất quyết thúc giục.
Lý Phúc An bất đắc dĩ gật đầu ra hiệu, Toàn Khang mới bước ra khỏi thư phòng.
Vừa ra ngoài, ông đã thấp giọng quát: “Không thấy hôm nay là đại sự sao? Chuyện gì mà phải làm báo cáo với ta gấp thế?”
Tiểu đồng cúi đầu nhận lỗi, giọng đầy hối hận: “Quản gia, tiểu nhân sai rồi… Nhưng chuyện này, tiểu nhân thật sự không dám tự quyết... Là... là Vạn Trân Lâu! Trong rượu Tô gia có… có chuột chết. Chưởng quầy Trương của Vạn Trân Lâu là người nổi tiếng cẩn trọng, tính khí lại nóng nảy, hiện giờ đã chạy thẳng tới quán rượu Tô gia gây sự rồi!”
Người trong Lý phủ đều biết rõ mối quan hệ thân thiết giữa Tô Liên Y và quản gia Toàn Khang. Nhất là từ sau khi lão gia Lý Phúc An đổ bệnh, Toàn Khang càng thêm kính trọng cô nương họ Tô. Nếu là chuyện nhà người khác, bọn hạ nhân tất nhiên sẽ chẳng can thiệp, nhưng nay lại là chuyện của Tô cô nương, đương nhiên không thể chậm trễ.
Toàn Khang giật mình, phản ứng *****ên là: Tô cô nương bị hãm hại rồi!
Chưởng quầy Trương là người thẳng thắn ai ai cũng biết, nếu thật sự trong rượu có chuột, kể cả Lý lão gia ra mặt, e rằng ông ta cũng không dùng lại rượu Tô gia.
Huống hồ, Vạn Trân Lâu cũng là một tửu lâu lớn trong huyện Nhạc Vọng, tuy không sánh với Phong Thiện Lâu, nhưng cũng không kém là bao.
Thương nhân trong huyện rất nhạy tin. Nếu chuyện này bị định tội, thì các tửu lâu khác sẽ chẳng ai dám nhập rượu từ Tô gia nữa.
Nếu thực sự là có người đứng sau hãm hại… thì chuyện lớn rồi!
Toàn Khang theo Lý lão gia làm ăn đã lâu, thủ đoạn cạnh tranh ông đã thấy không ít. Nhưng nếu thật sự có kẻ muốn phá rối, thì dù Lý gia có đè được tin xuống, đối phương vẫn sẽ tìm cách truyền ra ngoài, khiến thanh danh Tô gia sụp đổ trong một đêm.
Ý thức được mức độ nghiêm trọng, Toàn Khang vội vã quay lại thư phòng, không chờ đến lượt, trực tiếp ngắt lời các chưởng quầy đang báo cáo, cúi người ghé sát tai Lý Phúc An, thấp giọng kể rõ sự tình.
Lý Phúc An nghe xong cũng chấn động: “Là... là do Ngọc Đường làm?”
Đó là phản ứng *****ên của ông, tuy trong lòng không muốn nghi ngờ con ruột, nhưng Lý Ngọc Đường vừa mới thua thiệt dưới tay Tô Liên Y, nếu nói về động cơ, quả thực rất rõ ràng.
Toàn Khang vội vàng xua tay: “Lão gia, nhị công tử sẽ không làm chuyện này. Chuyện bẩn thỉu như vậy, thiếu gia chưa bao giờ dính vào!”
Lý Phúc An sắc mặt trầm xuống, nhưng vẫn gật đầu nhẹ: “Ừm... đúng, với tính cách của Ngọc Đường, nó không thèm làm loại chuyện bỉ ổi thế này.”
Ông suy nghĩ chốc lát rồi dặn: “Đại Toàn, nơi này không cần ngươi nữa. Mau đến Vạn Trân Lâu, tra rõ chân tướng. Bất luận thế nào, cũng phải nghĩ cách bảo vệ được Liên Y.”
Trong lòng Lý Phúc An cũng rối bời. Không chỉ vì Tô Liên Y là con gái của Hứa Quế Hoa, là người mà ông từng hứa sẽ chăm sóc, mà còn bởi... nàng thực sự đã cứu mạng ông.
Nếu hôm nay không bị nhiều việc níu chân, ông đã muốn đích thân tới đó. Giờ đành phải trông cậy vào Toàn Khang.
Toàn Khang gật đầu: “Vâng, lão gia yên tâm. Lão nô nhất định tận lực.”
Dứt lời, ông xoay người rảo bước rời khỏi phủ, đi thẳng đến Vạn Trân Lâu.
…
Cùng lúc đó, một nơi khác trong huyện Nhạc Vọng – một biệt viện yên tĩnh.
Đây là nơi ở riêng của Lý Ngọc Đường. Những lúc không về phủ, chàng thường lưu lại nơi này.
Lúc này trong viện đang có một vị khách quý, tam công tử Diệp gia, Diệp Từ, người giàu nhất kinh thành.
Hai người đang bàn chuyện hợp tác giữa Lý gia và Diệp gia. Dù trong lòng chẳng ai ưa ai, nhưng thân là con cháu thương hộ, bàn chuyện làm ăn đều đặt lợi ích lên đầu, không để tình cảm chen vào.
Bên ngoài, Mặc Nông sắc mặt không tốt, gõ nhẹ cửa, hạ giọng: “Thiếu gia, có chuyện gấp.”
Nếu không thật sự là chuyện động trời, Mặc Nông sẽ không dễ gì quấy rầy chủ nhân.
Nghe thấy thế, Lý Ngọc Đường định đứng dậy ra ngoài. Nhưng Diệp Từ lại cất giọng như mọi khi, vẫn là vẻ cà lơ phất phơ, ánh mắt xếch ngạo nghễ, mang theo châm chọc: “Nhị công tử Lý gia thật bận rộn, lúc nào cũng có bí mật. Hay lại vừa bày ra chiêu gì trong bóng tối để khó dễ người ta? Ánh nắng thì tươi sáng, mà dưới ánh sáng đó lại có không ít hạng người chẳng dám ngẩng đầu.”
Lý Ngọc Đường tức đến toàn thân run rẩy. Hắn biết Diệp Từ đang mỉa mai chuyện Thắng Tửu, kế hoạch ép Tô Liên Y mà cuối cùng lại thất bại. Nhưng nhất thời chẳng biết phản bác ra sao.
“Có gì cứ nói, ta đường đường chính chính, chẳng có gì phải giấu!” Lý Ngọc Đường gầm lên giận dữ.
Mặc Nông bất đắc dĩ, biết thiếu gia đã bị khiêu khích trúng, đành phải nói rõ: “Hồi thiếu gia, tửu lâu Vạn Trân Lâu dưới danh nghĩa Lý gia phát hiện chuột chết trong rượu Tô gia. Chưởng quầy Trương đang gây rối, ép Tô cô nương hủy đơn hàng và hoàn trả toàn bộ tiền rượu đã mua trước đây.”
Diệp Từ vừa nghe xong, giật mình kinh hãi, đây rõ ràng là có người hãm hại!
Hắn từng đặt bốn nghìn vò rượu từ Tô gia, vận chuyển xa xôi không một lỗi nhỏ, kể cả khâu đóng gói hay giao hàng đều hoàn mỹ. Trong đơn hàng lớn như thế, có một hai vò rỗng là chuyện thường. Vậy mà phía Tô gia chưa từng để xảy ra sai sót, có thể thấy họ làm việc rất kỹ.
Thế mà, rượu bán đi khắp nơi thì không sao, lại chỉ có rượu bán trong huyện gặp chuyện? Điều này quá rõ ràng là có người đứng sau dở trò.
Diệp Từ liếc Lý Ngọc Đường, ánh mắt đầy giễu cợt. Ý tứ rõ rành rành: Chẳng phải là ngươi đó sao?
Lý Ngọc Đường tức đến phát điên: “Không phải ta! Lần này thật không phải ta! Sao ta phải dùng trò bẩn thỉu như vậy chứ?!”
Diệp Từ nhướng mày: “Phải hay không... liên quan gì đến ta?” Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại cực kỳ lo lắng.
“Đi! Tới Vạn Trân Lâu!” Lý Ngọc Đường không màng đến chuyện làm ăn nữa, lập tức lao ra khỏi cửa. Hắn phải lập tức đến hiện trường, nếu không, e là không gột sạch nổi tội danh này.
Diệp Từ cũng theo sau, Lý Ngọc Đường không ngăn lại.
…
Tại Vạn Trân Lâu, sóng gió càng lúc càng lớn.
Trên lầu hai, trong gian “nhã gian” lớn nhất, thật ra không khác gì một phòng khách xa hoa.
Trong phòng là non bộ, cầu gỗ, suối nhỏ róc rách, bày trí thanh nhã. Tường treo thư họa danh gia, nền lát đá ngọc, bóng loáng như gương.
Bên trong bày một bàn gỗ lim đỏ dài, xung quanh là các ghế chạm trổ tinh xảo: mẫu đơn, kỳ lân, rất xa hoa…