Thiên Kim Danh Y

Chương 85

Tô Liên Y không biết mình đã lải nhải đến tận khi nào, chỉ cảm thấy trời đã hửng sáng, cuối cùng nàng cũng thấy mệt mỏi. Đại Hổ thì đã im phăng phắc từ lâu.

Tô Liên Y cười khổ một tiếng: “Đại Hổ ngủ rồi à? Cũng tốt, ta cũng nên ngủ thôi.”

“Chưa, ta vẫn đang nghe.” Đại Hổ đột ngột lên tiếng.

Tô Liên Y khựng lại, ban nãy chỉ coi như đang trút bầu tâm sự, lần *****ên tìm được người để xả hết bao điều cất giấu trong lòng. Cứ tưởng Đại Hổ đã ngủ từ lâu, không ngờ hắn vẫn còn nghe. Những chuyện nàng nói, phần lớn toàn là mấy điều người cổ đại không hiểu, vậy mà hắn vẫn kiên nhẫn nghe.

Người cổ đại!?

Nàng giật mình, rồi lại muốn phá lên cười. Thế giới này… đúng là kỳ lạ thật.

Tô Liên Y không nói thêm nữa, chẳng mấy chốc hơi thở đều đều, đã chìm vào giấc ngủ. Đại Hổ thấy nàng ngủ rồi, mới nhắm mắt lại, cũng dần chìm vào mộng.

Trời vừa hửng sáng.

Tâm trạng hôm nay của Tô Phong rất sảng khoái, vừa bước ra khỏi phòng đã khe khẽ huýt sáo một điệu hát chẳng ra bài nào. Phải công nhận, con gái đúng là sống sạch sẽ, gọn gàng, phòng không lớn nhưng ấm áp dễ chịu.

Rửa mặt chải đầu xong, ông ra khỏi phòng ngủ, ra phòng khách, quay đầu lại, thấy ổ khóa to đùng treo trên cửa một căn phòng khác. Ông liền cười hì hì, nhẹ nhàng bước tới mở khóa ra, ghé tai nghe bên cửa một lát, không có động tĩnh, đoán chừng hai người vẫn còn đang ngủ.

Mặt mày ông hớn hở nở nụ cười mãn nguyện, lon ton chạy vào bếp nấu cơm.

Tô Liên Y tỉnh lại trong mơ màng, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt của Đại Hổ, giật mình suýt hét lên. Nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.

Đại Hổ cảnh giác rất cao, chỉ cần Tô Liên Y hơi cử động là lập tức tỉnh dậy, cũng mở mắt ra, hai người cứ thế nhìn nhau.

Ngượng ngùng...

“Chào buổi sáng.” Tô Liên Y cố gắng giữ bình tĩnh, cất tiếng chào rồi lùi ra sau một chút, vì không biết từ lúc nào hai người lại nằm ngay giữa giường, sự đụng chạm da thịt ấy như sắp bốc cháy đến nơi.

“Ừ.” Đại Hổ đáp một tiếng.

Tô Liên Y càng nghĩ càng tức, người cha hờ kia đúng là quá đáng, nàng có làm gì đắc tội với ông đâu, sao lại giở trò thế này, lát nữa nàng nhất định phải nói chuyện rõ ràng với ông ấy, tình thân không nên trở thành công cụ uy *****, nếu như vậy thì chẳng phải đã làm ô uế sự vô tư của tình thân sao?

“Đại Hổ, chắc cha đã dậy rồi, ngươi đi sang phòng bên lấy quần áo mang về được không?” Tô Liên Y nói, rồi nghĩ đến việc Đại Hổ đang không mặc gì, liền bổ sung: “Ta không nhìn trộm đâu.”

Lại cảm thán lần nữa, người cổ đại đúng là phiền phức. Ở thời hiện đại ra biển, phụ nữ mặc bikini, đàn ông mặc quần bơi là chuyện bình thường, nhưng ở thời xưa mặc vậy chẳng khác nào không mặc gì.

Đại Hổ gật đầu, lật chăn ngồi dậy, mở cửa bước ra.

Thôi được rồi, cuối cùng Tô Liên Y vẫn không nhịn được liếc trộm vài cái, rồi trố mắt. Bóng lưng cao lớn, vạm vỡ của Đại Hổ, thực sự rất mãn nhãn.

Tô Phong đang nấu cơm, cửa phòng mở toang, Đại Hổ bước vào nhanh chóng tìm thấy quần áo của mình rồi mặc vào, sau đó lấy quần áo của Tô Liên Y, đẩy cửa phòng nàng hé ra một khe nhỏ, ném quần áo vào trong rồi đóng cửa rời đi.

Tô Liên Y mặc xong quần áo, rửa mặt chải đầu rồi mới ra khỏi phòng đi ra sân, hít một hơi sâu, chuẩn bị nói chuyện rõ ràng với Tô Phong. Nếu cần thì cãi nhau cũng được, không thể để ông hành hạ người khác như vậy được nữa.

Nhưng vừa ra đến sân thì mới phát hiện, Tô Phong đã nấu xong bữa sáng, Đại Hổ đang bưng đồ ăn ra bàn, chỉ chờ Tô Liên Y thức dậy ăn cơm.

Ngạc nhiên thật đấy, cái gã lưu manh nông thôn trong truyền thuyết mà cũng biết nấu cơm sao?

Tô Liên Y đi đến bên bàn, nhìn bát cháo và đĩa thức ăn trước mặt, tuy không gọi là tinh xảo, nhưng cũng coi như ổn, trông khá ngon miệng. “Cha, thật không ngờ, ngươi cũng biết nấu ăn đấy chứ.” Nàng buột miệng thốt ra từ cảm xúc chân thành. Nhưng vừa nói xong thì liền hối hận, vì thiếu ngủ cả đêm, đầu óc hôm nay hơi mụ mị, lại phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy. Với tư cách là con gái, làm sao lại không biết cha mình có biết nấu ăn hay không?

Đại Hổ đã nhận ra, liếc nàng một cái đầy cảnh cáo.

Tô Phong thì không hề hay biết chuyện con gái đã bị hoán đổi, chỉ cho là con gái đang trêu chọc mình, liền đáp lại bằng giọng đầy trách mắng nhưng không thiếu phần yêu thương: “Con nhóc thối, ta mà không biết nấu ăn thì ngươi ăn gì lớn lên? Nương ngươi mất sớm, ta không nấu cơm thì ba đứa nhỏ sống bằng gì?”

Tô Liên Y ngẩn người, sống mũi bất giác cay cay. Tuy Tô Phong nói có vẻ nhẹ tênh, nhưng nghĩ kỹ lại, một người vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi dạy ba đứa con khôn lớn, chắc chắn là cực khổ vô cùng. Vậy mà ông chưa từng than vãn, chỉ lặng lẽ gánh vác tất cả.

Thế gian này không có người tốt tuyệt đối, cũng không có người xấu tuyệt đối. Ở ngoài, Tô Phong có thể là người bị dân làng ghét bỏ, một kẻ vô công rồi nghề, chuyên đi kiếm chuyện lừa lọc, một tên lưu manh già. Nhưng trong nhà, ông lại là người chồng luôn thương nhớ vợ đã khuất, là người cha vụng về nhưng tận tâm chăm lo cho ba đứa con.

Cái ý định ban đầu muốn cãi nhau với Tô Phong của Tô Liên Y bỗng dưng tiêu tan hết. Với một người cha như thế này mà cãi nhau, sao chỉ có thể gọi là bất hiếu? Rõ ràng là làm tổn thương lòng người.

Tô Phong chạy sang nhà con gái “giở trò lưu manh”, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng phải cũng chỉ vì hạnh phúc của con gái đó sao? Có thể cách làm của ông có phần cực đoan, nhưng tấm lòng ấy cũng đủ khiến người ta cảm động.

“Những năm qua, vất vả cho người rồi.” Tô Liên Y khẽ nói, không phải từ góc độ của một người con gái nói với cha ruột, mà là sự cảm thán chân thành từ một người ngoài cuộc.

Tô Phong cau mày: “Con nhóc này ngủ đến ngu người rồi à? Nói bậy gì đó? Nuôi con chẳng phải là lẽ đương nhiên hay sao? Bớt lắm lời đi, mau ăn sáng đi, ăn xong còn phải làm việc nữa đấy.”

Bây giờ, chỉ còn mỗi Tô Phong dám nói chuyện với Tô Liên Y kiểu đó. Ngoài ông ra, ai mà chẳng kính cẩn, dè dặt khi đối diện với nàng? Thế mà lời nói thẳng thắn, có phần cộc cằn ấy của Tô Phong lại không hề khiến nàng khó chịu, trái lại còn thấy thân thiết lạ thường.

Tô Phong là người thô lỗ, chút chữ nghĩa có được đều là do theo vợ quá cố là Hứa Quế Hoa học lỏm, chẳng biết nói lời hay ý đẹp gì, lại càng không có mấy đạo lý cảm động lòng người. Nhưng chính sự chân chất ấy lại khiến Tô Liên Y thấy ấm lòng.

Trong bữa sáng, Tô Liên Y mấy lần định mở miệng từ chối ý tốt của ông, cuối cùng vẫn không thể làm được. Thực ra, thứ nàng không thể từ chối không phải là “thiện ý”, mà là tình phụ tử sâu nặng, vô tư đến khó lòng chối từ.

Ăn sáng xong, Tô Liên Y lại đánh xe lừa đưa cả ba người trở lại xưởng rượu.

Ba người? Dĩ nhiên là có thêm cả Sơ Huỳnh.

Theo lý thì dạo này Sơ Huỳnh nên tránh mặt mới phải, mấy bữa nay còn không dám tới ăn chực, vì vừa mới sau lưng chơi xỏ Tô Liên Y một cú. Giờ tránh được bao xa là tránh bấy nhiêu.

Sau khi đưa ba người tới xưởng, Tô Liên Y lại nghe quản sự xưởng rượu báo cáo công việc, xác nhận các đơn đặt hàng, rồi mới đánh xe đi về phía huyện thành.

Tầng hai của tiệm rượu Tô gia chính là văn phòng riêng của Tô Liên Y. Bình thường tiếp khách hay tính sổ gì cũng đều ở đây.

Hôm ấy, Tô Liên Y đang ngồi tính toán đơn hàng bằng bàn tính thì Lôi Tử từ dưới lầu đi lên, gọi: “Tiểu thư Liên Y, dưới lầu có người tìm, là một vị quan gia.”

Tô Liên Y cau mày thắc mắc. Quan gia? Nàng làm gì quen ai là quan đâu. Cùng lắm là Tri huyện Ngô, nhưng chân dung của Tri huyện Ngô treo trong tiệm rượu mỗi ngày, chẳng lẽ Lôi Tử lại không nhận ra?

“Biết rồi.” Tô Liên Y vội vàng dọn dẹp sổ sách, chỉnh lại y phục rồi xuống lầu.

Quả nhiên, dưới lầu là một lão nhân dáng người gầy gò mặc quan phục, trên lưng đeo một chiếc hòm gỗ, điều khiến Tô Liên Y bất ngờ là, người đó lại chính là Triệu pháp y (bổ đầu giám định tử thi).

“Thì ra là Triệu đại nhân.” Tô Liên Y mỉm cười: “Đại nhân đến đây thật khiến Liên Y bất ngờ và vinh hạnh. Mau, mời lên lầu, ta còn chưa kịp cảm ơn người lần trước đã giúp đỡ.”

Lần trước? Dĩ nhiên là vụ khám nghiệm xác chuột ở Vạn Trân Lâu. Khi ấy, Triệu pháp y chẳng những không giúp được gì, lại còn tỏ thái độ lạnh nhạt. Ông vốn tưởng lần này tới địa bàn của Tô Liên Y sẽ bị nàng ghẻ lạnh, không ngờ nàng lại tiếp đón nồng hậu như thế, khiến ông có phần ngượng ngùng.

“Đâu có gì, vụ án ở Vạn Trân Lâu là nhờ trí tuệ của cô nương mới giải quyết được, lão phu thực ra chẳng giúp được gì.”

Tô Liên Y mời ông lên lầu: “Sao lại nói vậy? Nếu không có đại nhân làm chứng, dù miệng ta có nói bao nhiêu lời thì cũng chẳng ai tin. Phong thái cẩn trọng và danh tiếng của đại nhân mới là giúp ta một việc lớn.”

Lời này khiến Triệu pháp y càng thêm lúng túng, nhưng cũng âm thầm cảm thán: Tô Liên Y này đúng là không giống người thường, quả thực như lời đồn: phóng khoáng, khiêm nhường, dễ mến.

Tô Liên Y rót trà mời ông: “Hôm nay đại nhân không bận sao?” Người như Triệu pháp y chẳng dễ gì xuất hiện, tất nhiên là có chuyện muốn nói.

Triệu pháp y đặt chiếc hòm gỗ lên bàn, đưa tay đón lấy chén trà, chưa uống mà chỉ nhẹ nhàng đặt xuống bàn. “Lão phu nghe nói, cô nương biết y thuật?”

Tô Liên Y lập tức nghĩ đến khả năng ông biết chuyện qua lão gia họ Lý, cũng không giấu giếm: “Chỉ sợ khiến đại nhân chê cười, chẳng qua chỉ biết chút da lông mà thôi.”

Triệu pháp y biết nàng khiêm tốn, liền hỏi tiếp: “Vậy theo cô nương thấy, nghề pháp y với nghề thầy thuốc có liên quan gì?”

Tô Liên Y không hiểu vì sao ông hỏi chuyện này, nhưng vẫn thành thật đáp: “Theo tiểu nữ thấy, pháp y là khám người chết, thầy thuốc là chữa người sống, tuy đối tượng khác nhau nhưng kiến thức sử dụng lại tương thông. Cho nên, đều thuộc về y học.”

“Thật sao? Cô nương thật sự nghĩ như vậy?” Triệu pháp y như mở cờ trong bụng.

“Dĩ nhiên rồi, sao vậy?” Tô Liên Y không hiểu vì sao ông lại phản ứng mạnh đến thế.

Niềm vui sướng trong mắt Triệu pháp y không thể che giấu nổi, ông xúc động nói: “Tô cô nương, ngươi là người *****ên lão phu gặp trong đời có cái nhìn như vậy! Lão phu xuất thân từ một gia đình y học, sau này vì cơ duyên mà chuyển sang làm pháp y. Nhưng trong lòng ta, ta vẫn luôn xem mình là người hành y. Vậy mà trước giờ lại bị đồng môn xa lánh, họ bảo pháp y không phải là y. Nhưng lão phu nghĩ mãi không hiểu, pháp y cũng thuộc y học, sao lại không được tính là nghề y chứ?”

Tô Liên Y trên mặt vẫn giữ nụ cười điềm đạm, nhưng trong lòng thì không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười… Cái này mà cũng phải đau đầu đến mức ấy sao?

Nếu đã làm pháp y thì là pháp y, là y hay không y thì có gì khác nhau đâu? Dù cứu người hay nghiệm người chết, thì đều dùng đến y thuật, đều có giá trị và ý nghĩa riêng cả. Hà tất phải so đo mấy chuyện danh phận như vậy?

Nàng nghĩ thế, nhưng hoàn toàn không thể hiện ra ngoài.

Triệu pháp y lại hỏi tiếp, ánh mắt nghiêm túc: “Tô cô nương, lão phu hỏi thêm một câu, ngươi cho rằng, học pháp y thì có ích lợi gì đối với việc hành nghề y không?”

Tô Liên Y hơi trầm ngâm một chút, rồi khẽ thu lại nét cười dịu dàng thường trực nơi khóe môi, thay bằng vẻ nghiêm túc, chững chạc: “Tiểu nữ cho rằng, người làm nghề y nên học qua pháp y. Tuy y lý nơi đây phần nhiều xoay quanh âm dương, kinh mạch, nhưng muốn thật sự hiểu rõ con người, cần phải nắm chắc cấu tạo các cơ quan trong cơ thể, như hệ hô hấp, tuần hoàn máu, nội tạng… Những điều ấy, chẳng phải là nền tảng quan trọng nhất để chẩn bệnh hay sao? Hiểu người sống, tất phải hiểu cả người chết. Có thế, mới thật sự gọi là hiểu về y học.”

Triệu pháp y nghe xong, ánh mắt bỗng sáng rực, ông giơ tay đập mạnh lên bàn: “Hay! Tô cô nương thật sự có cái nhìn thấu đáo! Lão phu cũng từng nghĩ như vậy, không ít lần đề xuất đem pháp y nhập vào y đạo, nhưng lần nào cũng đều bị châm chọc, chế nhạo. Ta đã từng nghĩ, trên đời này chẳng còn ai hiểu mình. Không ngờ hôm nay lại được nghe cô nương nói một lời thấu tận tâm can!”

Lúc này Tô Liên Y mới hiểu vì sao Triệu pháp ý này lại cứ quanh co mãi chẳng chịu vào thẳng vấn đề, thì ra là vì một nỗi niềm cố chấp với y học.

Nàng thầm thở dài trong lòng.

Y học phương Đông vốn luôn trọng truyền thống, cầu ổn định, còn Triệu pháp y thì lại mang trong mình khát khao tìm tòi như y học phương Tây: thẳng thắn, thực chứng, lý tính.

Trong cái xã hội phong kiến bảo thủ này, cách nhìn của ông quả thực đã vượt thời đại.

Hiểu được điều đó, Tô Liên Y cũng không khỏi động lòng. Nàng bắt đầu trò chuyện với ông nhiều hơn về tri thức Tây y mà mình biết. Từ hệ cơ quan, cho đến nguyên lý tuần hoàn máu, phương pháp mổ xẻ, diệt khuẩn...

Hai người cứ thế trò chuyện mê mải suốt mấy canh giờ.

Kỳ thực, Tô Liên Y đã mỏi mệt từ sớm. Đêm qua thức trắng nói chuyện với Đại Hổ, cổ họng nàng đã khô rát, giọng khàn như gió qua lá tre. Nàng đã mấy lần uyển chuyển tìm cách ngắt lời, nhưng Triệu pháp y hăng say chẳng muốn dừng.

Bất đắc dĩ, nàng đành rót cho mình chén trà, thả thêm vài cánh kim ngân hoa vào, mong có thể thanh nhiệt, nhuận hầu, gắng gượng thêm chút nữa.

Cuối cùng, Triệu pháp y cũng mệt mỏi, đành phải dừng lại. Nhìn ánh trời bên ngoài, ông giật mình kinh ngạc: “Ôi chao! Hôm nay thật thất lễ, làm phiền Tô cô nương quá lâu rồi.”

Quả thật, rượu gặp tri kỷ ngàn chén còn thấy ít, xưa nay vốn là người kiệm lời, vậy mà hôm nay ông lại nói không dừng được.

“Đâu có, được trò chuyện với Triệu đại nhân, Liên Y cũng học hỏi được rất nhiều điều, thật sự rất hữu ích.” Tô Liên Y dịu dàng đáp.

Triệu pháp y mỉm cười đầy cảm khái: “Nếu Tô cô nương chỉ là một nữ tử bình thường, lão phu thật lòng muốn nhận ngươi làm đồ đệ, đem hết những gì cả đời tích góp truyền lại. Nhưng ngươi lại là người tài giỏi trên thương trường, danh tiếng đã vang xa, lão phu sao dám vọng tưởng. Hôm trước ở Vạn Trân Lâu, thấy ngươi thích dụng cụ như thế, lão phu liền quyết định đem theo một bộ riêng. Nếu ngươi thích, xin nhận cho lão phu được vui lòng.”

Vừa nói, ông vừa nhẹ nhàng đẩy chiếc hòm gỗ trước mặt về phía nàng.

Lúc này Tô Liên Y mới để ý đến chiếc hòm gỗ kia, không phải chiếc hòm cũ mà Triệu pháp y từng mang theo đến Vạn Trân Lâu, mà là một chiếc mới toanh. Ổ khóa trên hòm được chế tác từ bạc trắng, sáng bóng, tinh xảo và thanh nhã, toát lên vẻ quý giá.

Phải nói rằng lần này Triệu pháp y đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Hôm ở Vạn Trân Lâu, nàng đã dùng thử con dao mổ kia thì liền nhớ mãi, cảm thán không bằng được dao phẫu thuật thời hiện đại, còn định dò hỏi xem liệu có thể tìm mua ở đâu. Nào ngờ hôm nay ông lại mang cả bộ tới tận nơi. Đúng là món quà quá hợp lòng người.

“Bộ dụng cụ mới này là do Khởi đại nhân ở kinh thành, người được xưng là đệ nhất pháp y của nước Loan chúng ta, đích thân tặng cho lão phu. Nay lão phu đem tặng lại cho cô nương.”

Bộ dụng cụ này khác gì với đồ thông thường sao? Vừa nói lời cảm ơn, Tô Liên Y vừa mở nắp hòm. Quả nhiên, bằng mắt thường cũng có thể nhận ra: chất lượng gia công của bộ dụng cụ này không phải loại tầm thường, thậm chí có thể sánh ngang với bộ dao mổ phủ lớp nano hiện đại. Không chỉ đẹp mắt, mà lưỡi dao còn sắc bén và mỏng đến kinh ngạc.

“Triệu đại nhân, món quà này quá quý giá, tiểu nữ thật sự không thể nhận.” Nàng vội vàng từ chối. Thứ này e rằng là vật quý ông cất giữ đã lâu, làm sao nàng có thể nhận chứ?

Triệu pháp y chỉ cười hiền hậu: “Cô nương chớ từ chối nữa. Bảo kiếm tặng anh hùng. Lão phu tuổi đã xế chiều, nay lại thấy lớp trẻ tài giỏi kế thừa, sóng sau xô sóng trước, thật lòng cảm phục. Lời cô nương vừa nói đã khiến lão phu cảm thấy những năm tháng làm nghề của mình không uổng phí. Bộ dụng cụ này, chỉ có ngươi mới xứng.”

Tô Liên Y cố từ chối vài lần nữa nhưng không lay chuyển được ý ông, đành vui vẻ nhận lấy, trong lòng không khỏi phấn khởi. “Vậy tiểu nữ xin nhận, nhưng cũng phải chuẩn bị chút lễ mọn đáp lễ, đại nhân nhất định phải nhận nhé.”

Lễ vật của nàng, dĩ nhiên là rượu Tô gia.

Sau khi Triệu pháp y rời đi, Tô Liên Y sai tiểu nhị mang theo hai vò rượu thuốc và hai vò rượu gia truyền của Tô gia, đích thân đưa đến tận nơi.

Xong việc, nàng lại ngồi kiểm tra sổ sách, nhưng trong lòng như có lửa đốt, cứ không nhịn được lại mở hòm gỗ ra xem đi xem lại bộ dụng cụ kia. Mỗi món đều cầm lên ngắm nghía, nâng niu không rời tay.

Một ngày nữa lại trôi qua. Tô Liên Y đeo hòm dụng cụ lên lưng, leo lên xe lừa quay về nhà. Trên đường, nàng ghé qua xưởng rượu đón Sơ Huỳnh và mọi người.

Và rồi nỗi khổ lại bắt đầu dâng lên. Hôm qua coi như đã vượt qua, nhưng đêm nay… biết phải làm sao đây?

Có những chuyện, đâu phải Tô Liên Y lo lắng là có thể tránh được. Ví như, đêm đến.

Sơ Huỳnh rất giỏi quan sát sắc mặt người khác. Thấy vẻ mặt Tô Liên Y không vui, nàng ta liền lặng lẽ trốn vào một góc, đến cơm tối cũng chẳng dám ăn ké, lập tức chuồn về nhà như bôi dầu vào chân.

Tô Phong vẫn ngang nhiên "tung hoành" trong nhà Tô Liên Y. Ăn tối xong, tắm rửa xong, ông lại thản nhiên bước vào phòng nàng như chuyện thường ngày.

So với tối qua, tối nay Tô Liên Y đã bình tĩnh hơn nhiều. “Cha à, quy củ thì tụi con đều hiểu rồi, trời cũng không còn sớm, người cũng nên nghỉ ngơi sớm đi. Bọn con… ừm… ***** rồi lên giường thôi, người khỏi phải lo nữa.” Vừa nói, nàng vừa đưa tay chuẩn bị cởi áo khoác.

Đại Hổ sửng sốt. Tô Liên Y tối nay sao lại khác thường như vậy?

“Dừng, khoan đã.” Tô Phong nhướng mày, trong đôi mắt già nua ánh lên tia sắc bén, bất ngờ gọi giật nàng lại.

Trong lòng Tô Liên Y bỗng dâng lên niềm hy vọng. Chẳng lẽ lão cha "hờ" này thấy nàng biết điều nên mềm lòng, định tha cho một lần, không bắt ***** nữa?

“Cả hai đứa, qua đây.” Tô Phong nói.

Đại Hổ tuy không hiểu gì nhưng vẫn làm theo. Tô Liên Y tim như ngừng đập. Tô Phong… không lợi hại đến mức đó chứ?

Nàng lề mề không chịu bước qua, bị Tô Phong nắm cổ tay kéo mạnh một cái đã bị hất văng đến bên cửa, còn ông thì bắt đầu lục lọi khắp phòng. Nơi *****ên ông nhắm đến: gầm giường.

Trong lòng Tô Liên Y thầm kêu “xong rồi”, chân mày nhíu chặt, đôi mắt trừng lớn, hàm răng nghiến chặt môi dưới, đầu óc xoay mòng mòng tìm cách đối phó. Giờ phải làm sao đây?!

Đại Hổ cũng nhận ra Tô Liên Y có điều bất thường, ngạc nhiên nhìn nàng.

Chỉ thấy Tô Phong vén chăn lên, rồi lật luôn cả nệm. Từ dưới lớp nệm, ông lôi ra hai bộ y phục — một bộ nam, một bộ nữ — rồi ném mạnh xuống dưới chân Tô Liên Y: “Con nha đầu thối này, học được trò che mắt cha rồi à?!”

Đại Hổ lúc này mới chợt hiểu ra. Thì ra Tô Liên Y đã lặng lẽ giấu hai bộ quần áo dưới gầm giường, định bụng đợi Tô Phong rời đi rồi lén mặc lại. Nàng ta… lại còn gian xảo đến vậy?!

Tô Liên Y thở dài sườn sượt. Lừa ư? Chẳng phải do ông ép người quá đáng mới phải làm vậy sao? “Cha à, thật sự là hiểu lầm. Hai bộ đồ đó vào gầm giường lúc nào con cũng không biết. Thiệt tình luôn đó, nãy giờ chúng ta vừa mới vào phòng lần đầu mà, lấy đâu ra thời gian để giấu?”

Tất nhiên là nàng đã giấu lúc sáng sớm…

Tô Phong nghe vậy lại càng giận, giọng gằn lên: “Nói vậy là… hôm qua hai đứa tụi bay mặc mấy bộ này mà ngủ hả?!”

Đại Hổ hoảng hốt lắc đầu lia lịa: “Không phải đâu ạ!”

Tô Liên Y thấy mình gậy ông đập lưng ông, suýt khóc luôn tại chỗ: “Không phải mà, cha nghe con giải thích đã…”

Tô Phong chẳng buồn nghe nàng nói tiếp, mà lập tức quỳ rạp xuống đất, bắt đầu lục tung cả căn phòng như tìm bảo vật. Gầm giường, khe tủ, hộc bàn, không bỏ sót một chỗ nào. Nếu giờ có cái hang chuột, ông cũng không ngại moi ra cho bằng sạch.

“Con nha đầu thối, nếu ngươi chịu ngoan ngoãn nghe lời thì ta đã tha cho rồi. Thế mà còn dám bức ta đến nước này, muốn ta phải đuổi cùng giết tận mới cam lòng sao?!” Tô Phong nổi trận lôi đình, cả người như phát hỏa.

“Cha ơi, ta xin thề trước trời đất, ta biết sai rồi, thật sự sai rồi! Ta quỳ xuống cho người xem có được không?” Nếu chỉ cần quỳ xuống là xong chuyện, nàng sẵn sàng tặng thêm ba cái dập đầu miễn phí nữa cũng được!

“Bớt lắm lời! *****!” Tô Phong quát lớn: “Đại Hổ, ngươi cởi trước!”

Hôm nay Tô Phong đã quyết hạ sát chiêu, nhất định phải khiến hai người này thật sự “động phòng hoa chúc” mới yên lòng.

Đại Hổ cắn răng khổ sở. Sao lần nào cũng đến lượt ta vậy trời?!

Hắn lén nhìn sang Tô Liên Y, chỉ thấy nàng áy náy nháy mắt với hắn một cái, biểu cảm như muốn nói: lần này chịu khó tí nhé, quen rồi còn gì…

Đại Hổ rốt cuộc cũng cắn răng, cởi áo khoác ngoài, để lộ chiếc áo lót, rồi lên giường nằm yên, dùng tấm chăn mỏng phủ người.

Tô Phong vẫn chưa hài lòng, lại hằm hằm nói tiếp: “Quần trong cũng cởi nốt!”

Đại Hổ trợn to mắt, không biết là giận, xấu hổ, hay kinh hãi. Tên lão già này muốn làm gì nữa đây?!

“Thế nào? Ngươi cũng không nghe lời ta nữa hả?!” Tô Phong trừng mắt: “Ngươi đã cưới Liên Y, ta là cha ngươi, không nghe cha dạy dỗ à?!”

Một câu “cha ngươi” khiến Đại Hổ tiến thoái lưỡng nan, sắc mặt thay đổi mấy lần, rồi cuối cùng chuyển ánh mắt sang Tô Liên Y, mong nàng đưa ra quyết định: Giờ sao? Cởi hay không cởi?

Bình Luận (0)
Comment