Thiên Kim Danh Y

Chương 86

Cởi hay không cởi, đó mới là vấn đề lớn...

“Đại Hổ à, từ khi ngươi tới Tô gia, Tô Phong ta tự thấy chưa từng bạc đãi ngươi. Có sai ngươi làm vài việc vặt, nhưng chưa từng đánh, chưa từng mắng. Nếu ngươi thực lòng coi ta là cha, thì mau cởi ra đi.” Tô Phong nghiêm mặt nói.

Quả thật, Tô Phong đối với người ngoài thì ngang ngược cộc cằn, nhưng với người nhà lại luôn hết lòng bao dung. Trong nhà, người hay quát tháo Đại Hổ nhất xưa nay vẫn là “nguyên chủ” Tô Liên Y.

Mặt Đại Hổ đỏ bừng, đến mức cả đám mẩn trên mặt cũng không che nổi làn đỏ ấy. Cơn đỏ dâng lên tận cổ. Hắn vội quay sang nhìn Tô Liên Y, ánh mắt cầu cứu, hắn làm sao đây?

Tô Liên Y vừa định lên tiếng, Tô Phong đã trừng mắt cảnh cáo, rồi lạnh lùng chỉ tay về phía bộ quần áo đặt dưới đất. Nàng đành câm nín nuốt ngược lời vào bụng. Đúng là… gậy ông đập lưng ông thật rồi!

Đại Hổ cũng không khỏi thán phục, gừng càng già càng cay, Tô Phong đúng là nhìn thấu mọi chiêu trò. Làm sao ông lại biết nàng giấu đồ trong đó?

Thật ra, Tô Liên Y hiện tại đúng là đáng thương. Nàng không hề biết “nguyên chủ” đời trước có cái tật xấu là hay giấu đồ. Mà Tô Phong thì đã quá quen với cái trò này từ lâu, hôm nay chẳng qua chỉ là vô tình vạch trần đúng lúc, khiến “thông minh” của nàng tan tành thôi.

Nàng áy náy nháy mắt với Đại Hổ, ngụ ý rất rõ: Ủy khuất ngươi rồi, nhưng trước tiên phải lừa được lão già này cái đã, ta… vẫn chưa nghĩ ra cách gì tốt hơn.

Đại Hổ cạn lời, nhưng đành chịu, rốt cuộc cũng cúi đầu… cởi.

“Thằng nhóc này!” Tô Phong trừng mắt, không rõ là giận hay vui.

Tô Liên Y nghiến răng, cũng đành bắt chước Đại Hổ, ngoan ngoãn leo lên giường, kéo chăn lên, rồi… cởi. May mà trước đó nàng và Sơ Huỳnh đã sáng chế ra một thứ gọi là “nội khố” — thứ quần lót sơ khai — nên vẫn còn chút “bảo toàn danh dự”.

Sắc mặt Tô Phong lúc này rõ rành rành bốn chữ: Thế tất phải được! Ông khoanh tay, hất cằm: “Còn thiếu cái gì nữa thì phải? Hai đứa trẻ ranh, trí nhớ còn không bằng ông già như ta! Mau lên, ta còn phải về ngủ!”

Tô Liên Y nghiến răng kèn kẹt, trừng mắt: “Ông còn biết mình là ‘ông già’ hả? Có ai làm người già mà vô liêm sỉ như ngươi không?”

Tô Phong nghe vậy thì nổi giận ngay, chỉ tay mắng: “Này con nhãi…”

Thì ra trai đẹp cũng có lúc khiến người ta khốn đốn không lối thoát…

Tô Phong trừng mắt, gằn giọng: “Con nhãi ranh, sao lại bảo ta là ‘già mà mất nết’? Nương ngươi mất gần mười năm rồi, từ đó đến nay, ta có liếc mắt nhìn người đàn bà nào khác chưa? Nếu ta mà là người ‘già mà mất nết’ thì trên đời này chẳng còn thằng đàn ông nào ra hồn cả!” Câu này, Tô Phong thực sự có thể vỗ ngực mà đảm bảo.

Tô Liên Y không chịu thua: “Nhưng mà… có ai làm cha mà lại ép con cái kiểu này không?”

Tô Phong dậm chân thở hổn hển: “Nếu hai đứa các ngươi sống với nhau đàng hoàng, ta cần phải can thiệp chắc? Ngươi tưởng ta thích làm mấy chuyện này chắc? Mặt mũi ta đây cũng xấu hổ gần chết rồi! Thành thân rồi thì phải sống như vợ chồng thực sự, ngủ riêng là cái kiểu gì, hay là thằng Đại Hổ nó… không được à?”

Đại Hổ giật mình. Không có gì tổn thương nam nhân bằng bị nghi ngờ chuyện này.

“Ta… ta được.” Hắn lúng túng đáp.

Tô Phong khoanh tay: “Được cái gì mà được? Nếu được thì làm đúng bổn phận đàn ông đi! Còn nếu không thì ly hôn cho sớm, đừng để con gái ta lỡ thì!”

“…” Đại Hổ im re, chẳng phản bác được câu nào.

“Đừng có vòng vo nữa, nhanh lên! Hay ta phải ra tay luôn?”

Tô Liên Y giơ hai tay ôm ngực, thở dài một hơi bất lực. “Đại Hổ… ủy khuất cho ngươi rồi… ôm… ta đi.” Nàng thầm nhủ trong lòng: Tất cả chỉ là diễn thôi, diễn kịch mà!

Đại Hổ khẽ run lên hai cái, trong đầu bất chợt lại hiện lên cảm giác trơn mềm tối qua, khuôn mặt thoắt cái đỏ bừng. Hắn ngượng ngùng xoay người lại, do dự đưa tay nhẹ nhàng đặt lên người Tô Liên Y.

Phản ứng sinh lý lại càng dữ dội hơn, đến cả hơi thở cũng không dám thở mạnh. Dù cố nín thở, thì mùi hương dìu dịu trên người cô gái trong lòng vẫn lặng lẽ len vào mũi, thiêu đốt tâm trí. Toàn thân hắn căng chặt như dây đàn, cơ bắp siết lại đến nỗi ngay cả Tô Liên Y cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

Nhưng Tô Liên Y cũng chẳng khá hơn. Sự nóng bỏng và cứng rắn từ thân thể hắn khiến nàng hoảng hốt, đầu óc trống rỗng một lúc lâu. Mỗi lần cánh tay vô tình chạm vào ***** rắn chắc ấy, nàng lại đỏ mặt, tim đập dồn dập, chỉ dám cúi đầu, sợ người khác nhận ra biểu hiện khác thường của mình…

Trong bầu không khí ngượng ngùng và mờ ám ấy, Tô Phong tỏ ra vô cùng hài lòng. Ông gom lại quần áo của hai đứa, miệng còn khe khẽ ngân nga khúc hát rồi lững thững bước ra ngoài. “Cạch” một tiếng giòn tan, then cửa bằng sắt được khóa lại, chỉ còn lại hai người trong căn phòng kín mít, lúng túng và còn khó xử hơn cả tối qua.

Tô Phong vừa đi khỏi, Tô Liên Y lập tức bật dậy khỏi vòng tay Đại Hổ, vội vàng kéo chăn quấn kín lấy mình.

Không khí trong phòng nóng hầm hập, như có bụi than li ti bay lượn, mỗi hơi thở hít vào cũng mang theo cái nóng rát, như muốn thiêu đốt cả buồng phổi.

“Đại Hổ… xin lỗi ngươi, làm khổ ngươi rồi…” Tô Liên Y lí nhí nói, giọng nhỏ đến mức như tiếng muỗi kêu.

Vòng tay trống rỗng. Cảm giác mềm mại trơn mịn phút chốc biến mất, chỉ còn lại là khoảng không trống trải và cảm giác hụt hẫng.

Hắn không trả lời nàng, nhưng cũng không trách nàng. Việc bị Tô Phong ép buộc như vậy, đúng là có phần vì Tô Liên Y, nhưng cũng một phần vì nhiệm vụ của hắn, một nhiệm vụ hắn không thể để lộ. Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì quá đáng hơn nữa, hắn cũng sẽ phải nhẫn nhịn vì nhiệm vụ.

Trước đây bị Tô Liên Y quất roi giữa phố, hắn cũng vì lý do ấy mà cắn răng chịu đựng, không phản kháng một lời.

“Ừm.” Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Đại Hổ vẫn nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

Trong phòng, bầu không khí lại rơi vào tĩnh lặng ngượng ngùng. So với đêm qua, đêm nay lại càng oi bức khó chịu. Với người xưa vốn quen mặc áo ngủ chỉnh tề, thì cảnh da thịt trực tiếp chạm vào chăn đệm như thế này quả thật khiến người ta đỏ mặt, tim đập loạn nhịp, không nói cũng hiểu là ám muội cỡ nào.

Chỉ cần nghĩ đến việc Tô Liên Y cũng như mình, đang nằm ngay bên cạnh, không mấy che chắn. Đại Hổ đã cảm thấy cổ họng khô khốc, máu nóng cuồn cuộn, hơi thở cũng nặng dần. Là nam nhân, có những phản ứng vốn là bản năng, hắn cũng không thể khống chế nổi.

Tô Liên Y thì hai má đỏ bừng, bên cạnh là một thân thể nóng hổi như lò than, dù không chạm vào, nàng vẫn có thể cảm nhận rõ rệt hơi nóng kia đang thiêu đốt cả thần trí.

Trong lúc cả hai đều đang rối bời, Đại Hổ cuối cùng cũng không kìm được, cất tiếng khẽ hỏi, giọng hơi run: “Về sau… phải làm sao đây?”

Lời nói vụng về lúng túng, nhưng trong lòng hắn lại vang lên một thanh âm rất nhỏ: Nếu đã bị ép đến bước này… thì chi bằng, cứ thuận theo ý trời?

Dù sao thì, hai người đều chưa hôn phối, nam chưa cưới, nữ chưa gả. Lấy thân phận và xuất thân của hắn, tuyệt đối không hề kém cạnh gì Tô Liên Y. Huống chi, hắn cũng chưa từng chê nàng xuất thân thương hộ thấp kém.

Nàng là nữ tử xa lạ *****ên hắn từng tiếp xúc. Hắn thường nhớ đến nàng, mỗi khi thấy nàng thì lòng vui vẻ không thôi, luôn muốn trò chuyện cùng nàng. Hắn cũng chẳng rõ cảm xúc ấy có phải gọi là “thích” hay không.

Nhưng phần lớn là... thích rồi.

Tô Liên Y khẽ gãi đầu, lẩm bẩm: “Không được, lão già ấy càng lúc càng quá quắt. Ngày mai ta nhất định phải nói chuyện tử tế với ông ấy. Không thể cứ thế bị dày vò mãi. Ban ngày chúng ta cũng có việc phải làm, nếu đêm không được nghỉ ngơi, sợ là ảnh hưởng đến công việc ngày mai.”

Tuy ngoài miệng nói có vẻ lý lẽ phân minh, nhưng trong lòng lại rối như tơ vò.

Bỗng Đại Hổ cất tiếng gọi, giọng trầm ổn khác thường: “Tô Liên Y.”

Tô Liên Y trong lòng chấn động, sợi dây thần kinh như bị kéo căng đến cực điểm, vô thức nuốt khan một ngụm nước bọt: “Ừm?”

“Nhìn ta, trả lời ta một câu hỏi.”

Đây là lời hắn đã suy nghĩ thật lâu mới nói ra, ngữ khí vô cùng nghiêm túc.

Tô Liên Y vẫn ôm chặt lấy chăn, từ từ ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt Đại Hổ lúc này khác hẳn mọi khi, trong sự kiên định ấy, lại phảng phất chút bối rối, lẫn một tia ngượng ngùng khó nói thành lời.

Gương mặt ấy… bình thường hai người vốn giữ khoảng cách, nàng cũng chưa từng nhìn kỹ. Giờ đây cùng nằm trên một chiếc giường nhỏ, cách nhau chưa đến một thước, từng đường nét trên khuôn mặt hắn hiện ra rõ mồn một trước mắt nàng.

Đại Hổ thấy Tô Liên Y đang nghiêm túc nhìn mình, lời định thốt ra khỏi miệng lại nghẹn lại nơi cổ họng.

Hắn vốn muốn nói: Nếu nàng không ghét bỏ hắn, thì cứ tiếp tục như vậy cũng được. Dù gì hắn cũng chẳng mong cầu điều gì ở thê tử mình, chỉ cần sống như thế này hắn đã mãn nguyện rồi, nguyện ý sống trọn đời cùng nàng.

Sau này, vinh hoa phú quý của hắn tuyệt đối sẽ không để nàng thiếu một phân. Hắn không ham nữ sắc, càng chẳng phải kẻ lăng nhăng. Hắn cũng chẳng khinh rẻ thương hộ, dù xuất thân quan gia. Nếu nàng muốn tiếp tục làm ăn buôn bán, hắn cũng sẽ không cấm đoán hay bắt nàng phải giấu mặt giữ thân.

Hắn muốn nói thật nhiều… nhưng đến lúc lại chẳng nói nổi câu nào.

Cuối cùng, Đại Hổ nghiến răng, hít sâu một hơi, quyết liều mạng nói ra… thì ngay khoảnh khắc đó, hắn chết đứng tại chỗ.

Tô Liên Y – người vừa rồi còn quấn chăn kín mít như cái bánh chưng – lại đột ngột vươn ra một cánh tay trắng như tuyết, mềm mại như nước, thon dài như thân rắn, nhẹ nhàng đưa về phía hắn.

Đại Hổ lập tức nín thở, trừng mắt nhìn, không dám động đậy. Cứ thế mặc kệ nàng chạm vào… Giờ phút này, nàng có muốn làm gì, hắn cũng bằng lòng.

Chỉ cảm thấy bàn tay mềm mại ấy chạm nhẹ vào gò má hắn, khuôn mặt chi chít vết mẩn đỏ chẳng lấy gì làm dễ coi. Ấy vậy mà nàng lại chẳng hề ghét bỏ, càng không né tránh.

Ánh mắt nàng chân thành đến kỳ lạ, chăm chú vô cùng. Thân mình từng chút từng chút một tiến sát lại gần, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.

Lẽ nào… nàng định… hôn hắn!?

Một câu nói bất chợt vang lên trong đầu Đại Hổ, khiến hắn càng thêm căng thẳng. Trong lòng thầm thề, nếu thực sự cùng Tô Liên Y xảy ra điều gì, hắn nhất định sẽ chịu trách nhiệm, cả đời này, nàng chính là thê tử của hắn. Hắn nhất định sẽ đối tốt với nàng, bảo vệ nàng trọn kiếp.

Hương thơm dịu nhẹ càng lúc càng gần, từng chút từng chút áp sát, mang theo hơi lạnh nhè nhẹ lướt qua mặt, khiến hắn giật mình thảng thốt. Sao lại để nàng chủ động? Hắn là nam nhân, sao lại yếu đuối đến thế?

Cắn răng hạ quyết tâm, hắn khẽ nhấc tay, định vòng qua eo nàng.

“Đừng động, ta nhìn không rõ.” Đúng lúc Đại Hổ chuẩn bị theo lời Tô Phong mà “làm chuyện đàn ông nên làm”, Tô Liên Y lại đột ngột buông ra một câu như thế.

Đại Hổ sững người, cánh tay khựng lại giữa không trung, cứng đờ tại chỗ, chẳng dám động đậy

Tô Liên Y nhíu mày, nheo mắt chăm chú nhìn khuôn mặt hắn, miệng lẩm bẩm: “Ban đầu cứ tưởng là thiên bào sang*… nhưng giờ nhìn kỹ lại có vẻ không giống. Chẳng lẽ chỉ là viêm da mãn tính thông thường? Nhưng mà nghiêm trọng thế này thì thật hiếm thấy. Khổ nỗi ta chẳng rành da liễu chút nào…”

(*) Thiên bào sang (天疱疮): tên một loại bệnh da mãn tính, có thể hiểu là "mụn nước tự miễn" trong y học hiện đại.

Đại Hổ ngẩn người, không hiểu mô tê gì: “Ngươi… đang nói cái gì vậy?”

“Thì nói mặt ngươi đấy.” Tô Liên Y thản nhiên đáp: “Bệnh này bắt đầu từ năm mấy tuổi?”

Sắc mặt Đại Hổ lập tức ngượng chín. Vừa nãy hắn còn tưởng… còn tưởng rằng nàng… nàng định…

“Sao thế?” Tô Liên Y ngạc nhiên hỏi lại.

“… Ba tuổi.” Hắn thở dài một tiếng, thành thật đáp.

Tô Liên Y gật gù hiểu ra. Thường gặp nhất chính là thứ người ta hay gọi là “mụn tuổi dậy thì” thật ra chính là trứng cá. Trứng cá là một loại viêm da mãn tính khi tuyến bã tiết quá nhiều dầu, chủ yếu phát ở tuổi thanh thiếu niên, mà phần lớn sau tuổi dậy thì sẽ tự giảm hoặc khỏi hẳn.

Ngay từ lần đầu nhìn thấy mặt Đại Hổ, nàng đã nghi ngờ nghĩ tới “thiên bào sang”. Thiên bào sang là một loại bệnh da mãn tính có bọng nước, cơ chế là kháng thể tấn công trực tiếp vào tế bào sừng, làm mất kết dính giữa các tế bào này, gây tróc lớp gai trong da.

Tất cả những điều này, nàng chỉ biết qua sách vở. Khi đi học từng có đọc qua, nhưng chưa từng chuyên tâm nghiên cứu.

Thiên bào sang tất nhiên khó trị hơn trứng cá nhiều. Có những ca nghiêm trọng, y học hiện đại cũng còn bó tay. Mà xét theo kinh nghiệm lâm sàng ít ỏi của nàng, thì mặt Đại Hổ không giống trứng cá thông thường, nhưng nàng cũng không dám chắc đó là thiên bào sang.

Là bệnh gì không quan trọng bằng chuyện làm sao để chữa. Dù thực sự là thiên bào sang đi nữa… nàng cũng đành chịu.

Mặt Đại Hổ lúc này chi chít mụn lớn mụn nhỏ, mụn đỏ có, trắng có, đa phần trông như mụn nước, có cái có mủ, có cái lại chảy máu, cũng có cái chỉ là u cục, giữa chóp có một chấm đen nhỏ li ti.

Đây rốt cuộc là thứ gì vậy chứ? Tô Liên Y vò đầu bứt tai, khổ não không thôi.

Đến lúc này, khi biết được nàng đang nghiêm túc suy nghĩ về bệnh tình của mình, Đại Hổ cảm thấy dở khóc dở cười, trong lòng rối bời chẳng rõ nên vui hay buồn.

Vui? Là bởi vì khuôn mặt này đã khiến hắn khổ sở suốt hơn chục năm, gặp qua biết bao danh y, uống đủ loại thang thuốc, vẫn chẳng ăn thua. Nhưng hắn tin Tô Liên Y, nàng đã chữa được bệnh nan y của Tôn Đại Hải, cứu cả lão gia Lý phủ từ cửa tử về, thì nhất định cũng có thể chữa khỏi mặt hắn!

Buồn? Tất nhiên là vì…

“Há miệng ra.” Tô Liên Y bất chợt nói.

“Hả?” Đại Hổ chưa hiểu mô tê gì.

“Há to ra, ta muốn xem khoang miệng.”

Tuy chẳng biết trong miệng mình có gì để nàng xem, nhưng Đại Hổ vẫn ngoan ngoãn há miệng.

Tô Liên Y dùng tay trái khẽ nâng cằm hắn, nghiêng ngó một lúc rồi quan sát lớp rêu trên lưỡi. “Được rồi. Trước đây ngươi từng đi khám chứ? Có ai nói ngươi bị hỏa vượng không?”

“Ừm… có.” Đại Hổ đáp, hơi ngượng.

“Đại tiện thế nào? Có bị táo không?” Phụ nữ mà nội tiết rối loạn thì thường sinh viêm da, nàng không rõ nam giới thì sao, nhưng lúc này chỉ còn nước “liều mạng chữa bừa” thôi.

“…” Đại Hổ im như tượng.

“Sao thế? Khó nói à?” Tô Liên Y nghiêng đầu nhìn, giọng nghiêm túc: “Ngươi đừng ngại, ta đang hỏi bệnh đấy.”

Đại Hổ bất lực đáp: “Bình thường.”

“Mỗi ngày một lần?” nàng hỏi tiếp.

“Ừ.” Hắn giờ đã gần như mất hết kiên nhẫn.

“Có bị khô không? Hay là…”

“BÌNH! THƯỜNG!” — Đại Hổ nghiến răng, nghiêm mặt, từng chữ rít ra khỏi kẽ răng.

“Được rồi, ta không hỏi nữa.” Tô Liên Y xua tay rút lui. Vì đột nhiên mải nghĩ đến bệnh tình, bầu không khí xấu hổ ban nãy cũng nhẹ đi không ít.

Sau đó, cả hai cùng rơi vào im lặng… cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Tô Phong đúng là người cha có “tâm”, dậy từ sớm, ném quần áo của hai đứa qua cửa sổ rồi mới đi lo chuyện nấu cơm.

Tô Liên Y là người dậy trước. Đêm qua nàng ngủ cũng coi như ngon giấc, có lẽ là do hôm trước thật sự quá mệt, lại không được nghỉ ngơi tử tế. Nhân lúc Đại Hổ vẫn còn ngủ say, nàng nhanh chóng dậy mặc quần áo rồi bước ra ngoài.

Thực ra, chính Tô Liên Y cũng không nhận ra, việc mình có thể trần như nhộng, nằm ngủ chung giường, chung chăn với một nam nhân cũng trần như nhộng, mà vẫn thấy yên tâm không chút lo lắng, không sợ bị xâm phạm, đó là điều kỳ lạ. Có lẽ, tận sâu trong tiềm thức, nàng đã dành cho Đại Hổ một niềm tin nhất định.

Vừa ra khỏi cửa, Đại Hổ — người tưởng đang say ngủ — liền mở mắt. Quầng thâm dưới mắt hắn rõ mồn một: Hắn hoàn toàn không chợp mắt được suốt đêm. Nằm cạnh người con gái mình yêu thương, lại trong tình huống như vậy. Nếu thật sự ngủ được mới là chuyện lạ. Suốt một đêm là một màn hành xác trong âm thầm.

Sáng hôm đó, bầu không khí trên bàn ăn không mấy dễ chịu. Suốt bữa, Tô Liên Y luôn nhìn cha mình — Tô Phong — bằng ánh mắt chất vấn. Cuối cùng, nàng buông thìa, nghiêm giọng: “Cha, ta nghĩ… có vài chuyện, chúng ta cần nói rõ với nhau.”

Dù là người trong nhà thì cũng cần nhẫn nhịn. Nhưng như người ta nói, nhịn đủ rồi thì không cần nhịn nữa.

Tô Phong thấy khí thế hôm nay của con gái hoàn toàn khác hẳn mọi khi, trong lòng cũng có phần chột dạ. Ông nhỏ giọng xoa dịu: “Ăn cơm trước đi đã, có gì thì ăn xong rồi nói.”

Vị đại lão gia Tô gia hôm nay đã chẳng còn chút uy phong nào, giọng nói mềm nhũn.

Tô Liên Y lắc đầu, dứt khoát: “Chuyện còn chưa giải quyết, sao mà ăn nổi cơm? Cha, nay ta đã trưởng thành, thậm chí còn đã thành thân rồi. Cách cha can thiệp vào cuộc sống ta như vậy, có phải là hơi quá đáng rồi không?”

Tô Phong lập tức phản bác: “Không phải tại hai đứa ngươi…”

“Chúng ta làm sao?” Tô Liên Y lập tức ngắt lời ông, sắc mặt lạnh lùng: “Ta với Đại Hổ là phu thê, sau từng ấy thời gian, chuyện gì cần xảy ra cũng đã xảy ra. Ngươi nói là nghe theo lời Tiểu Sơ kể lại, lẽ nào ngươi muốn ta và Đại Hổ phải làm cái việc đó ngay trước mặt Tiểu Sơ mới được coi là thật à? Cha sống từng ấy tuổi đầu rồi, sao lại đi nghe lời trẻ con mà không biết tự suy xét cho ra lẽ?”

“Đúng là có lúc bọn ta ngủ riêng, nhưng đó là vì ta phải xem sổ sách đến khuya, sợ làm phiền Đại Hổ nên mới tự giác tách ra ngủ. Cha, ngươi thật quá đáng! Còn nữa, đừng dọa ta kiểu “ta sẽ rời khỏi thôn Tô Gia” nữa. Mấy lời đó không uy ***** được ta đâu. Vì, nếu cha còn tiếp tục như vậy, người rời khỏi thôn không phải là ngươi… mà chính là ta!”

“Ngươi… sao lại ăn nói với cha kiểu đó?” Tô Phong tuy cừng miệng, nhưng trong lòng lại bắt đầu thấy chột dạ.

“Vì ngươi sai nên ta mới nói như vậy!” Tô Liên Y đáp dứt khoát. “Ngươi thử nghĩ lại xem, khi nương còn sống, gia gia có bao giờ đối xử với nương như vậy không?”

“Không… nhưng ta…” Tô Phong còn chưa kịp nói hết, đã bị con gái cắt ngang.

“Là vì cha nghĩ mình có quyền, nên muốn làm gì thì làm, phải không? Nhưng ngươi dựa vào đâu mà chắc chắn chúng ta chưa ‘làm’? Hai người sống với nhau, thành thân rồi, điều quan trọng là có thể dựa dẫm lẫn nhau trong cuộc sống, là sự tin tưởng, là tình cảm… Chẳng lẽ trong mắt ngươi, hôn nhân chỉ là để thỏa mãn nhu cầu sinh lý sao?”

Tô Phong là người cổ hủ, nghe con gái mình nói ra những lời thẳng thắn đến ***** như vậy, khuôn mặt già nua lập tức đỏ ửng, ngượng ngùng thấy rõ. “Thôi thôi thôi, ngươi thì giỏi rồi, ta quản không nổi ngươi nữa. Tối nay ta không tới nữa, được chưa?”

Đại Hổ cũng cảm thấy mất tự nhiên, không khỏi nhớ lại đêm hôm qua.

Tô Liên Y khẽ gật đầu: “Được, cha, mấy chuyện vô bổ thế này, ngươi đúng là không nên can thiệp. Ta không muốn cãi ngươi, nhưng ngươi ép quá thì ta đành phải nói thôi.”

“Ngươi… thôi đi, ta không chấp nhặt với cái đứa con ranh như ngươi.” Tô Phong biết mình cãi không lại con gái, đành cúi đầu lặng lẽ ăn cơm. Trong lòng ông có chút sợ, sợ rằng Tô Liên Y thật sự làm như lời nói, rời bỏ thôn Tô Gia. Ông hiểu con gái mình, đã nói ra là làm được.

“Cha, tối qua cha gọi ta là ‘con ranh con’, nhưng ta là do cha sinh ra mà. Nếu ta là ranh con, vậy cha là gì?” Tô Liên Y buông lời bình thản, rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

“Ngươi… ngươi…” Tô Phong bị nghẹn lời, tức đến mức nói không ra.

Khóe môi Đại Hổ hơi nhếch lên, cúi đầu ăn cơm. Trong lòng hắn có chút vui, cuối cùng Tô Liên Y cũng bắt đầu phản kháng. Hắn đã biết nàng không phải là người không có cách từ lâu, chỉ là vì quá quan tâm đến tình thân nên luôn cố nhẫn nhịn mà thôi.

Cuối cùng thì cha già họ Tô cũng chịu ngừng can thiệp vào chuyện riêng trong nhà của Tô Liên Y, khiến nàng thở phào nhẹ nhõm. Sau khi tiễn mọi người đến xưởng rượu, Tô Liên Y liền quay về huyện thành.

Sau khi đối sổ xong xuôi, nàng dọn dẹp đồ đạc nhưng không lập tức rời đi, mà ngồi yên tại chỗ, tay vô thức vẽ vời vài nét trên giấy, trong đầu lại đang suy nghĩ về bệnh tình của Đại Hổ.

Nàng không giỏi chữa bệnh ngoài da, nhưng nguyên lý trị bệnh chẳng ngoài hai điều: trong và ngoài. Trong là điều hòa cơ thể, thanh nhiệt giải độc. Ngoài là dùng thuốc, hoặc đắp dược cao để tiêu viêm, rút mủ.

Tô Liên Y không rành trung y, nhưng trong đầu lại lóe lên một người, Chu đại phu. Chu đại phu hành nghề nhiều năm, y thuật cao minh. Nàng có thể đến thảo luận cùng ông, tiếp tục áp dụng phương pháp “kết hợp Đông – Tây y” như lần chữa bệnh cho Lý lão gia, xem có thể điều chế ra bài thuốc hiệu quả hay không.

Nghĩ được thì làm ngay, nàng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, trực tiếp đến Lý phủ.

Chu đại phu vừa hay đang có mặt, Tô Liên Y mừng rỡ, hai người liền bắt tay vào nghiên cứu, chẳng khác nào lần trước cùng nhau tìm cách chữa trị bệnh tình của lão gia.

Sau hai canh giờ vùi đầu nghiên cứu, cuối cùng họ cũng bốc được một thang thuốc thảo dược dùng để uống, có tác dụng thanh nhiệt giải độc từ bên trong. Tô Liên Y dự định sẽ điều thêm một loại dược cao dùng để đắp ngoài, chích vỡ các mụn mủ, dẫn máu và mủ ra ngoài, sau đó đắp mặt nạ thuốc để tiêu viêm, sát trùng.

Không biết những phương pháp này có hiệu quả hay không, nhưng như người ta vẫn nói: “Chữa ngựa chết như chữa ngựa sống”.

Ngay lúc Tô Liên Y chuẩn bị cáo từ ra về, thì một tiểu nha hoàn hớt hải chạy đến, tìm nàng gấp, nói rằng Đào di nương mời nàng đến gặp mặt.

Bình Luận (0)
Comment