Thiên Kim Danh Y

Chương 88

Mẫu Đơn viên.

Ngay khi Tô Liên Y vừa rời đi, sắc mặt Lý phu nhân lập tức thay đổi. Vẻ ôn hòa và u sầu ban nãy đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một tầng băng lạnh và sự nghiêm nghị toát ra từ trong đáy mắt.

Bà ta cụp mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt tay áo, giọng bình thản nhưng mang theo vài phần suy tính: “Xảo Ngọc, ngươi nói xem, con bé Tô Liên Y kia… có thật là sẽ giúp Đào di nương tìm cách cầu con sao?”

Xảo Ngọc, chính là tên của Lưu ma ma thời còn trẻ.

Lưu ma ma bước lên nửa bước, giọng tuy cung kính nhưng lại không giấu nổi sự hoài nghi:

“Phu nhân, theo lão nô thấy, nếu Đào di nương có thể sinh, thì mấy năm nay đã sinh rồi. Nhà mẹ nàng ta cũng không phải hạng nghèo hèn, đã từng mời không ít danh y, mà vẫn không có kết quả. Còn Tô Liên Y… dù có khéo léo thế nào, suy cho cùng vẫn chỉ là một nha đầu mười mấy tuổi, có thể làm được gì?”

Lý phu nhân không đáp ngay, chỉ lặng lẽ siết nhẹ tay áo, đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lùng.

Nghĩ đến Đào di nương, khóe môi bà ta khẽ mím lại, như có tức giận không nói thành lời.

“Nhưng ngươi cũng thấy đó... bệnh của lão gia bao nhiêu năm, bao nhiêu danh y bó tay. Vậy mà con bé đó vừa đến, chẳng bao lâu liền có chuyển biến. Ta xem qua bao người, vậy mà không nhìn thấu Tô Liên Y… thật không giống người bình thường.”

Lời nói ấy vừa dứt, hai hàng lông mày đã nhíu lại thật sâu. Nếp nhăn giữa trán, như đã hằn sẵn từ lâu.

Lưu ma ma chột dạ. Bà hiểu rõ năng lực của Tô Liên Y, chính mình từng bị nàng tính kế, đến nay vẫn xem như mang nợ. Nhưng trước mặt Lý phu nhân, chỉ đành lựa lời mà nói:

“Phu nhân cũng đừng nghĩ nhiều, theo lão nô thấy, Tô cô nương là người không ưa tranh đấu, tính tình ôn hòa, lại có phần khép mình. Chỉ e là người thông minh, nhưng không muốn chen vào thị phi.”

Lý phu nhân nghe vậy liền gật đầu, song ánh mắt vẫn mang theo vài phần sâu xa.

“Ừ, cũng có lý... Một cái xưởng rượu nho nhỏ, chẳng có chỗ dựa gì rõ ràng. Nếu thật lòng muốn nương nhờ, dựa vào ta hay Đào di nương đều có lợi, vậy mà từ đầu đến cuối, con bé ấy chỉ luôn giữ thế trung lập, không tỏ rõ ý ngả về bên nào.”

Nhớ lại lúc nãy trò chuyện, bà đã dốc lòng kéo gần quan hệ, vậy mà luôn bị Tô Liên Y khéo léo né tránh. Tô Liên Y càng không muốn đứng vào phe của bà, thì bà lại càng muốn lôi kéo nàng về phía mình.

Ngọc Đường...

Lý phu nhân đột nhiên nhớ đến người con trai thứ hai của mình, Lý Ngọc Đường.

Trước đây từng có một lời đồn rằng: Sau khi bị Ngọc Đường từ chối thì tinh thần của Tô Liên Y bị đả kích nghiêm trọng, trở về thôn không bao lâu liền ngã bệnh, suýt nữa mất mạng. Đến khi tỉnh lại thì như biến thành một người khác, không chỉ gầy đi nhanh chóng, mà tính cách cũng thay đổi hoàn toàn. Không rõ lời đồn ấy là thật hay giả.

Tô Liên Y không phải người đơn giản. Nếu nàng thật sự có thể trở thành người của bà ta, thì không chỉ có lợi cho riêng bà ta, mà cũng sẽ là một sự trợ giúp lớn cho Lý gia!

“Này, Xảo Ngọc.” Nghĩ đến đây, Lý phu nhân liền gọi Lưu ma ma lại: “Trước kia ngươi từng gặp Tô Liên Y, thật sự con bé ấy từng mê đắm Ngọc Đường lắm sao?”

Trước kia những chuyện Tô Liên Y gây ra ở hậu viện Lý phủ chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt, náo loạn đôi chút, tự nhiên chẳng thể lọt vào mắt của Lý phu nhân.

“Vâng, trước đây mỗi lần xưởng rượu Tô gia đưa rượu đến, Tô Liên Y nhất định sẽ đi theo.” Lưu ma ma đá: “Ăn mặc lòe loẹt như hoa nở mùa xuân, chỉ mong nhị thiếu gia liếc nhìn nàng ta một cái. Có mấy lần còn lén lút chạy đến viện Hải Đường khi không ai để ý.”

“Nhưng Tô Liên Y khi đó, hoàn toàn khác với bây giờ. Người thì béo mập thô kệch, tính tình lại hung dữ lỗ mãng. Nếu không tận mắt chứng kiến nàng thay đổi, thì thật khó mà tin hai người ấy là một.”

Lý phu nhân nhíu mày, chậm rãi hỏi: “Vậy là từ khi nào thì bắt đầu thay đổi?”

Lưu ma ma suy nghĩ kỹ một lúc, chợt như bừng tỉnh: “Lão nô nhớ ra rồi… là sau lần bị đám nha hoàn của Thúy Nhi đánh một trận.”

Thế là bà ta kể lại đầu đuôi sự việc hôm đó cho Lý phu nhân nghe, cả chuyện sau đó đưa bạc bịt miệng cũng không giấu.

Lý phu nhân nghe xong, càng thấy Tô Liên Y là người tâm cơ kín đáo, làm việc chu toàn, quả thật không thể xem thường. Trầm ngâm một lát, bà ta khẽ gật đầu: “Trước kia ta cũng từng nghe, có người sau khi trải qua biến cố lớn thì hoàn toàn thay đổi tính cách. Có lẽ nàng là một người như thế.”

Lưu ma ma khẽ gật đầu.

Lý phu nhân lại trầm ngâm thêm một lát, đôi mắt khẽ nheo lại: “Thúy Nhi giờ đang ở đâu?”

“Phu nhân, không rõ Thúy Nhi đã phạm lỗi gì, dạo gần đây liên tiếp bị nhị thiếu gia trách phạt hai lần, hiện tại vẫn đang hầu hạ bên cạnh thiếu gia.” Trong mắt Lưu ma ma thoáng hiện một tia âm trầm, hạ giọng nói, sắc mặt cũng lạnh hơn vài phần: “Có cần gọi Thúy Nhi đến không ạ?”

Lý phu nhân hiểu rõ dụng ý của Lưu ma ma, ý muốn đưa Thúy Nhi ra làm “vật hi sinh” để thu phục Tô Liên Y. Bà ta khẽ lắc đầu: “Không cần, đi gọi Ngọc Đường đến đây.”

“Vâng.” Lưu ma ma liền quay đầu phân phó một nha hoàn thân cận đi mời nhị thiếu gia.

Lý phu nhân nhẹ nhàng nhấc chén trà bên cạnh, vừa nhấp một ngụm, vừa chậm rãi hồi tưởng lại từng câu nói, từng cử chỉ của Tô Liên Y lúc nãy. Càng nghĩ, bà ta càng chắc chắn một điều: Nhất định phải kéo Tô Liên Y về phe mình. Mà cách nhanh nhất, đơn giản nhất bây giờ… đương nhiên là để người từng khiến nàng si mê Ngọc Đường ra mặt.

Tô Liên Y đánh xe lừa, *****ên ghé qua hiệu thuốc lấy thuốc theo đơn thuốc đã bàn với Chu đại phu, rồi mới đến xưởng rượu. Trời thì nóng hầm hập, gió thổi cũng chẳng mát được chút nào, vậy mà nàng lại hắt hơi liền hai cái, chẳng hiểu ra sao.

Vừa nghĩ, vừa lẩm bẩm: Chẳng lẽ có ai đang nói xấu sau lưng mình?

Nàng thật sự không thể hiểu nổi đám phụ nữ trong Lý phủ. "Gia đình" vốn phải là chốn bình yên để nghỉ ngơi, mà với họ lại trở thành chiến trường. Nàng chỉ muốn hỏi một câu: Mệt không?

Hôm nay nàng hối hận muốn chết, chỉ vì tới thăm Chu đại phu một chuyến mà lại vướng vào bao nhiêu rắc rối. Thật lòng chỉ mong hai vị phu nhân cao quý kia có thể buông tha cho nàng, để nàng sống những ngày yên ổn.

Đang nghĩ miên man đủ thứ thì xe lừa đã dừng trước xưởng rượu.

Nàng xuống xe, buộc lừa cẩn thận trước cổng rồi bước vào trong.

Công nhân đang làm việc thấy tiểu thư tới đều ngừng tay, cười chào. Tô Liên Y cũng vui vẻ đáp lại từng người. Lúc này, quản sự của xưởng là Dương Xương bước ra. Năm nay hắn ba mươi tư, sống gần đây, trước từng đi buôn xa nhưng thất bại quay về. Thấy Tô gia tuyển người, liền vào làm công. Về sau, Tô Liên Y thấy hắn có kinh nghiệm, quản lý giỏi lại thật thà nên đề bạt lên làm quản sự.

“Dương đại ca cứ làm việc đi, không cần lo cho ta.  Ta tới tìm Đại Hổ.” Nàng nói.

Đám công nhân thấy nàng đi tìm Đại Hổ, ai nấy đều nở nụ cười đầy ẩn ý. Không biết ai hô lên: “Ê, Đại Hổ, nương tử ngươi tới tìm rồi kìa!”

Đại Hổ đang xúc nguyên liệu nấu rượu bằng xẻng sắt, nghe tiếng liền khựng lại, tai đỏ lên thấy rõ từ phía sau.

Ban đầu, Đại Hổ chỉ thỉnh thoảng đến giúp, mọi người thấy hắn là phu quân tiểu thư nên rất kính trọng. Nhưng dần dần thấy hắn thật thà, ít nói, làm việc siêng năng chẳng kém gì công nhân chính thức, mọi người cũng thân quen hơn, coi hắn như huynh đệ.

Đám đàn ông hay đùa quá trớn, bữa trưa ăn cơm cũng toàn chuyện tếu táo. Có lúc nổi hứng, họ còn trêu Đại Hổ rằng đêm nằm với tiểu thư thì ai là người ở trên. Đại Hổ xấu hổ quá, tức lên đấm cho mấy cái, từ đó mọi người mới thôi không hỏi nữa.

Giờ cái kiểu trêu chọc ấy lại tiếp tục tái diễn.

Tô Liên Y chẳng hiểu gì, chỉ nói: “Đại Hổ, mang hai chum rượu về với ta, hôm nay phải về sớm, còn có việc cần làm.”

“Ừ.” Đại Hổ gật đầu, quay vào kho lấy rượu.

Hai người vừa rời khỏi xưởng, đằng sau đã có một tràng cười nín nhịn không nổi vang lên từ đám công nhân.

Tô Liên Y đưa tay chỉnh lại búi tóc, rồi sờ lên mặt mình, chẳng có gì bất thường cả.

“Họ đang cười cái gì vậy?” Nàng khó hiểu hỏi.

Đại Hổ đỏ lựng cả vành tai, mỗi tay xách một chum rượu, đáp khẽ: “Họ bị điên cả rồi.”

Tô Liên Y không hỏi thêm, nhưng trong lòng lại vô cùng tò mò. Những người kia rốt cuộc chọc giận gì Đại Hổ thế? Hắn xưa nay vốn rất ít khi nổi nóng với ai, mà hôm nay lại như bị chạm đến chỗ nhạy cảm. Chẳng lẽ bọn họ nắm được nhược điểm gì của Đại Hổ? Là chuyện gì nhỉ? Tò mò, thật sự rất tò mò.

Hôm nay Sơ Huỳnh không tới xưởng, nên Tô Liên Y đánh xe lừa đưa cả hai cùng về nhà.

Trên đường, Đại Hổ bỗng hỏi: “Hôm nay sao về sớm vậy?”

Thật ra trời cũng đã khá muộn, nhưng so với thường ngày thì đúng là hôm nay về sớm hơn.

“Hôm nay ta muốn thử một việc, chưng cất rượu.”

“Chưng… cất?” Đại Hổ cau mày.

“Ừ, tức là làm cho rượu mạnh hơn. Nói theo cách ở đây, là ‘tăng độ’.” Tô Liên Y giải thích.

Đại Hổ vẫn chưa hiểu: “Tăng độ không phải để lâu là được sao?”

“Đúng là để lâu sẽ mạnh hơn, nhưng quá mất thời gian. Ta muốn thử cách chưng cất, chờ lát nữa ngươi xem là hiểu.”

Khi nhiệt độ đủ cao, chất lỏng sẽ hóa thành khí, sau đó làm nguội thì khí lại ngưng tụ thành chất lỏng. Kiến thức này thời hiện đại đã học từ cấp hai, nhưng người xưa có lẽ chưa hiểu rõ nguyên lý, hiện tượng thì họ chắc đã từng thấy.

Vừa nói chuyện, họ vừa về đến nhà. Tô Liên Y dừng xe, còn Đại Hổ thì dắt con lừa vào chuồng bên hông sân, tháo xe, buộc dây cẩn thận rồi cho nó ăn cỏ.

Tô Liên Y xách hai chum rượu vào bếp, tìm một cái nồi lớn sạch sẽ và một cái đĩa sắt cũng đã được chùi kỹ. Trước tiên nàng đổ rượu vào nồi, sau đó nhóm bếp. Thấy Đại Hổ đã bước vào sân, nàng gọi: “Rửa tay rồi vào giúp ta một tay.”

“Ừ.” Đại Hổ đáp, rửa tay sạch sẽ rồi vào bếp. 

“Cần ta làm gì?”

“Nâng cái đĩa sắt này lên.” Nàng vừa nói vừa đưa cho hắn tấm sắt. “Lát nữa có thể sẽ rất nóng, cố chịu một chút. Xong việc ta cho ngươi đi tắm ở hồ Tiên Thủy.”

“Ừ.” Đại Hổ đáp lời, nhưng trong lòng vẫn không hiểu nổi Tô Liên Y lại đang bày trò gì nữa đây.

Lửa trong lò mỗi lúc một mạnh, rượu trong nồi cũng bắt đầu sôi ùng ục. Hơi nước trắng xoá bốc lên, nhưng ngay lập tức bị tấm sắt mà Đại Hổ đang giữ bên trên chặn lại. Tấm sắt mát hơn trong nồi, thế nên tuy một phần hơi bốc hơi đi mất, vẫn có một phần tụ lại rồi hóa thành giọt nước, nhỏ tí tách xuống cái bát mà Tô Liên Y đã để sẵn bên dưới. Cứ như vậy, rượu chưng cất lần lượt nhỏ giọt vào bát.

“Nâng tấm sắt thế này có mệt không?” Liên Y lo lắng hỏi: “Để ta làm thay cho.”

Thời này đâu có tấm inox mỏng nhẹ như hiện đại, tấm sắt kia là hàng thật giá thật, vô cùng nặng.

“Không sao.” Đại Hổ vẫn đều giọng đáp.

Thấy hắn không chịu đổi, Tô Liên Y cũng không cố nữa, mà làm việc quan trọng hơn.

Một nén nhang trôi qua, rượu trong nồi đã bay hơi quá nửa. Tô Liên Y chăm chú quan sát hiện tượng, trong đầu đã bắt đầu vẽ ra hình dáng một thiết bị chưng cất hoàn chỉnh.

Nàng vốn học y chứ không phải kỹ sư hóa hay cơ khí, nếu không vì trời xui đất khiến xuyên tới nơi này, có lẽ cả đời nàng cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện phải thiết kế mấy thứ thế này. Nhưng giờ thì đành cắn răng mà làm, vừa phải nghĩ cách giảm hao hụt hơi nước, vừa phải nghĩ xem làm sao để làm lạnh thật nhanh.

Sau mẻ *****ên, hai chum rượu chỉ thu lại được vỏn vẹn bốn bát. Tô Liên Y nhớ lại lượng hơi nước đã lãng phí, ước chừng nếu không thất thoát, ít nhất cũng phải thu được mười bát.

Sau mẻ *****ên được chưng cất, Tô Liên Y tiếp tục chưng cất lần hai, lần này là đun nóng lại bốn bát rượu vừa thu được để nâng độ lên thêm nữa.

Nàng vẫn mải miết làm việc, vô cùng tập trung. Còn Đại Hổ thì đứng giữ tấm sắt, ánh mắt không kìm được mà nhìn nàng.

Vì nhiệt độ trong phòng quá cao, mồ hôi nàng chảy xuống đầm đìa, thân thể uyển chuyển lại thêm gương mặt vốn đã mảnh mai nay càng thêm hồng hào vì hơi nóng. Làn da trắng nõn mịn màng như hấp qua hơi nước, lông mày cong nhẹ, mắt đen long lanh, sống mũi nhỏ nhắn cao vừa đủ, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào... Đại Hổ ngẩn người nhìn đến xuất thần, lần *****ên trong đời cảm thấy thì ra nữ nhân có thể đẹp đến vậy, khiến người ta vừa nhìn đã muốn che chở cả đời.

Tô Liên Y vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của hắn đang nhìn mình chằm chằm, bốn mắt giao nhau.

Đại Hổ như bị bắt quả tang, lập tứcdời ánh nhìn, ngước đầu lên thật nhanh. Nhưng Tô Liên Y lại chẳng có vẻ gì là phát hiện ra ánh nhìn vụng trộm ấy. Nàng chỉ rút khăn tay từ trong ngực áo ra, đứng dậy bước đến trước mặt hắn, dịu dàng hỏi:

“Ngươi có thấy nóng lắm không?” Vừa nói vừa nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt cho hắn.

Trong lòng nàng dâng lên một chút áy náy. Mải mê với việc thử nghiệm, nàng đã quên mất rằng Đại Hổ vẫn luôn đứng ở đó, tay cầm tấm sắt nặng giữa hơi nóng hầm hập. Tấm sắt bị hơi nước bốc lên phả vào suốt cả thời gian, hẳn đã nóng đến mức kinh người.

Lau xong mồ hôi trên trán hắn, nàng đưa tay chạm nhẹ vào tấm sắt.

“A!” Nàng giật nảy mình: “Nóng thế này cơ à!”

Đại Hổ không nói gì. Đúng là rất nóng, nhưng vì đây là “thí nghiệm” của Tô Liên Y, hắn vẫn cố chịu đựng không một lời than vãn.

“Để ta làm, tay ngươi chắc đã bị bỏng rồi!” Tô Liên Y định giành lấy tấm sắt.

“Không cần.” Đại Hổ vẫn đứng yên, cánh tay cứng như đá, làm sao để nàng có thể giật nổi?

“Ngươi làm còn dễ bị bỏng hơn.” Hắn nói khẽ: “Tay ta có chai rồi, còn đỡ hơn nhiều.”

Trong lòng Tô Liên Y dâng lên một nỗi xúc động khó tả, ánh mắt khẽ lướt qua dáng người cao lớn, rắn rỏi của Đại Hổ. Nàng ngẩn ra một lút. Thân phận thì đã sao? Tuổi tác thì có gì quan trọng? Người đàn ông đứng trước mặt nàng lúc này, vững chãi như tảng đá, điềm tĩnh như núi lớn, đủ để nàng dựa vào suốt một đời.

Nàng cúi đầu, hai má bất giác đỏ bừng. Khác hẳn vẻ điềm đạm thường ngày, nàng bất ngờ bật cười khúc khích, có phần ngốc nghếch.

Đại Hổ nhíu mày: “Ngươi cười gì thế?”

Tô Liên Y lắc đầu, khẽ đáp: “Không có gì.” Nàng không dám ngẩng lên, sợ để chàng nhìn thấy vẻ bối rối của mình.

Cuối cùng, mẻ rượu thứ hai cũng hoàn tất. Tô Liên Y vội vã bảo Đại Hổ đặt tấm sắt xuống, thậm chí chẳng buồn kiểm tra bát rượu thu được, đã nắm lấy cánh tay Đại Hổ kéo ra khỏi bếp, chạy nhanh ra sân, múc nước vào chậu rồi ngâm tay hắn vào trong.

“Ngươi ngốc quá đi!” Nàng vừa nói vừa nhăn mặt, giọng đầy đau lòng.

Đại Hổ im lặng. Đã lâu lắm rồi Tô Liên Y mới gọi hắn là “ngốc” như thế. Trước kia nàng gọi là vì tức giận, còn lần này… lại khiến lòng hắn ấm áp, nghe thật thân thiết.

Nàng để hắn ngâm tay một lúc lâu trong nước mát, sau đó mới nhẹ nhàng nâng hai bàn tay lên xem xét kỹ. Vết bỏng khá nặng, dù có chai dày bao phủ, lòng bàn tay vẫn đỏ ửng cả một vùng. Không trách được khi hắn không để nàng cầm tấm sắt. Độ nóng này, đến nàng chắc cũng chịu không nổi dù chỉ một lúc.

Vậy mà hắn đã giữ hơn nửa canh giờ, tức hơn một tiếng đồng hồ.

Thật là một người đàn ông mạnh mẽ!

Thấy nàng lo lắng như vậy, Đại Hổ có phần lúng túng, liền vội vàng chuyển chủ đề: “Không sao đâu, mai là khỏi thôi. Thí nghiệm của ngươi thành công chứ?”

Tô Liên Y nhíu mày, lòng vẫn chưa yên: “Chuyện đó không quan trọng bằng tay ngươi.” Giọng nói đầy xót xa, như thể chỉ muốn gánh thay nỗi đau ấy cho hắn.

Nghe vậy, tim Đại Hổ như có một dòng suối ấm trào qua, một cảm giác không thể gọi tên, chỉ thấy nhẹ nhõm, hạnh phúc đến lạ. Trong một khoảnh khắc, chẳng kịp suy nghĩ gì, hắn xoay bàn tay đang bị thương lại, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: “Thật sự không sao đâu.”

Dù trong lòng bàn tay vẫn còn đau rát, nhưng cảm giác mềm mại, mịn màng nơi tay nàng khiến hắn không nỡ buông ra chút nào.

Ban đầu Tô Liên Y để yên, để mặc hắn nắm lấy tay mình. Nhưng sau một lúc, thấy hắn vẫn không chịu buông, nàng bắt đầu đỏ mặt, có chút lúng túng.

Trong đêm yên tĩnh, gió nhẹ lay động lá cây xào xạc, tiếng côn trùng râm ran đều đều. Dù chẳng có biển hoa tử đinh hương hay thảo nguyên lộng gió như những cảnh tượng nàng từng mơ tới, nơi đây vẫn mang một vẻ lãng mạn dịu dàng, nhẹ nhàng thấm vào từng kẽ hở cuộc sống.

Trăng tròn vằng vặc, sắp đến rằm. Ánh trăng rải khắp sân nhà, phủ lên thế gian một lớp ánh bạc dịu dàng.

Đại Hổ cúi đầu nhìn nàng. Trong ánh trăng, Tô Liên Y không còn vẻ sắc sảo, lý trí thường ngày, mà chỉ còn lại nét thẹn thùng của một cô gái bình thường. Một giọng nói vang lên trong đầu hắn: Đây là thê tử của mình. Hai người đã bái đường thành thân, là phu thê danh chính ngôn thuận. Từ ngày đó đến nay, họ cùng nhau sống, cùng nhau trải qua những ngày bình dị và giản đơn.

Tô Liên Y không biết nên làm gì, muốn rút tay lại nhưng bị giữ quá chặt. Bàn tay hắn thật nóng, thân thể cũng nóng, hơi ấm qua chỗ tay nắm truyền sang người nàng khiến tim đập loạn, mặt mày đỏ bừng.

Ngay lúc ấy, Đại Hổ như thể  đã đưa ra một quyết định nào đó, hắn đột ngột kéo tay nàng lại gần, thân hình cao lớn chậm rãi cúi xuống.

Tô Liên Y kinh ngạc mở to mắt: Hắn… định hôn mình sao!?

Đầu óc nàng trống rỗng, không biết phải phản ứng ra sao. Nên tránh đi? Hay nên… để yên?

Trong tiềm thức, có lẽ nàng đã sẵn sàng. Mấy tháng nay, họ đi đâu cũng có nhau, trong mắt người ngoài, họ vốn đã là phu thê thật sự. Cả hai cũng đã cùng giường chung gối.

Nơi dị thế cô đơn này, là hắn luôn lặng lẽ lắng nghe nàng kể chuyện, không nghi ngờ, không truy hỏi. Khi nàng ốm, là hắn chăm sóc không rời. Khi nàng gặp khó khăn trong công việc, chàng bỏ qua thân phận bí ẩn của mình, gác lại mọi chuyện, đến xưởng rượu làm việc nặng nhọc như bao người. Khi nàng bị thương, là chàng cõng nàng từng bước xuống núi. Khi nàng nổi loạn, chàng chỉ lặng lẽ bao dung, để mặc nàng vùng vẫy, làm nũng…

Nàng chưa từng yêu đương, chưa từng trải qua chuyện tình cảm. Nhưng ngay cả ở hiện đại, một người đàn ông đối xử với bạn gái như Đại Hổ đang làm... cũng đã là quá đủ rồi.

Khuôn mặt Đại Hổ càng lúc càng gần, Tô Liên Y gần như nín thở, căng thẳng đến mức không biết phải làm gì.

“Tô Liên Y.” Hắn thấp giọng nói: “Nàng… có nguyện ý ở bên ta không?”

Đại Hổ biết, nếu giờ mình cứ thế cúi xuống hôn, nàng cũng sẽ không né tránh. Nhưng chính vì vậy, hắn càng thấy mình cần phải hỏi. Bởi yêu là một chuyện, trách nhiệm lại là chuyện khác.

Tim Tô Liên Y đập thình thịch không ngừng, toàn thân căng cứng. Nhưng đúng lúc ấy, những gì nàng chứng kiến ban ngày ở Lý phủ bỗng tràn về như thác lũ: Những âm mưu đấu đá chốn hậu viện, chế độ đa thê - tam thê tứ thiếp, sự thật tàn khốc của xã hội nam tôn nữ ti… Tất cả như một gáo nước lạnh dội thẳng vào ngọn lửa đang bùng lên trong lòng nàng.

Nàng muốn hỏi Đại Hổ: Liệu sau này hắn có thể chỉ yêu một mình nàng không? Nhưng đến cuối cùng, câu hỏi ấy lại nghẹn nơi cổ họng. Nàng có một linh cảm mãnh liệt rằng thân phận của Đại Hổ không hề đơn giản. Dù võ công cao cường, nhưng phong thái và cách nói năng của hắn lại rất nho nhã, không chừng là người trong dòng dõi quan lại.

Nàng không đủ dũng khí để hỏi. Liệu câu hỏi đó có quá ngốc nghếch không? Ở cái xã hội cổ hủ, nơi việc tam thê tứ thiếp là lẽ thường tình, liệu có thể đòi hỏi một đời một kiếp một đôi người?

Cuối cùng, dù cố cắn chặt răng, nàng vẫn không sao mở miệng ra nổi. Đành co mình lại như một con đà điểu, trốn vào cái vỏ an toàn của bản thân.

Nàng rút tay ra, né tránh ánh mắt hắn: “Đại Hổ… đi xem rượu chưng được bao nhiêu rồi?” Giọng nói nhẹ nhàng, cố gắng đánh lạc hướng.

Tim Đại Hổ như rơi thẳng xuống đáy vực. Vậy… đây chính là lời từ chối khéo?

Tô Liên Y quay người bước vội về phía nhà bếp, vẻ mặt không còn sự điềm tĩnh thường ngày, chỉ còn lại nét bối rối, luống cuống. Nàng sợ. Sợ rằng nếu thực sự đáp lại tình cảm, rồi bị từ chối, ngay cả chút cảm giác an toàn cuối cùng này, nàng cũng sẽ mất.

Hãy để nàng tiếp tục trốn tránh thêm một chút thôi… Đợi đến khi thật sự thích nghi với thời đại này, rồi mới có thể đủ can đảm để đối mặt với chuyện tình cảm, một lần thật rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment