Dù giữa hai người đang có chút ngại ngùng trong chuyện tình cảm, nhưng ít ra, mẻ rượu chưng cất lần này đã thành công.
Từ hai chum rượu đầy, cuối cùng chỉ chưng cất được một bát nhỏ. Rượu vẫn chưa được trong veo như rượu hiện đại, còn lẫn ít tạp chất. Một phần do trước khi chưng cất không lọc kỹ, phần khác vì thiết bị thô sơ nên trong quá trình nấu dễ bị nhiễm bẩn.
Tô Liên Y khẽ lắc đầu, cố gạt hết những suy nghĩ riêng tư trong lòng, tập trung vào công việc để tìm lại bình tĩnh.
Nàng nâng bát rượu lên, đưa sát mũi ngửi thử. Mùi cồn nồng nặc lập tức xộc vào, khiến nàng bất giác mỉm cười. Lấy một chiếc thìa sạch, nàng múc thử một ít đưa vào miệng. Rượu vừa chạm đầu lưỡi đã thấy nóng ran đến tận gốc lưỡi. Nàng không biết nồng độ cụ thể là bao nhiêu, nhưng chắc cũng phải tầm bảy mươi độ trở lên.
Đại Hổ liếc nhìn nàng một cái, rồi khẽ thở dài, xoay người định rời đi.
“Đại Hổ, chờ một chút.” Tô Liên Y gọi lại.
Hắn hơi khựng lại, không nghĩ nàng còn muốn nói gì với mình. Hắn tưởng sau chuyện xảy ra ban nãy, khi hắn bày tỏ lòng mình nhưng bị từ chối nhẹ nhàng, thì mối quan hệ giữa hai người đã không còn như xưa nữa. Nhưng câu gọi ấy khiến trong lòng hắn nhen lên chút hy vọng, chẳng lẽ… vẫn còn cơ hội sao?
“Được.” Hắn bước lại gần nàng.
Tô Liên Y đổi sang một chiếc thìa mới, múc một chút rượu đưa cho hắn: “Nếm thử xem.”
Đại Hổ nhận lấy thìa, đưa lên miệng nếm thử. Ngay lập tức, mắt hắn mở to, lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Cái này… là thứ rượu vừa nãy chúng ta làm ra à?”
Tô Liên Y gật đầu: “Ừ, đúng thế.”
Hắn đặt thìa xuống, nâng bát rượu lên nhìn kỹ, lại đưa lên mũi ngửi lần nữa. Một lúc sau, hắn buột miệng khen: “Tuyệt thật! Thật không thể tin nổi!”
Bình thường hắn là người ít nói, ít biểu lộ cảm xúc. Vậy mà lần này lại không kiềm được sự kinh ngạc và thán phục.
Tô Liên Y chỉ mỉm cười, không nói gì.
“Ngươi định mang thứ này đi bán sao? Nếu thật sự đưa ra thị trường… thì rượu Tô gia…” Ánh mắt hắn sáng rực: “Không chỉ nổi tiếng ở nước Loan, mà e là cả trong giới nấu rượu khắp nơi, cũng sẽ đứng đầu!”
Đây là lần *****ên trong đời hắn nếm thử loại rượu có độ tinh khiết cao như thế. Ngoài Tô Liên Y ra, có lẽ hắn là người *****ên được tận mắt chứng kiến loại rượu này ra đời.
Tô Liên Y hơi sững lại: “Bán à? Chuyện đó ta chưa nghĩ đến… nhưng nếu cần thiết thì đem bán cũng là một lựa chọn không tệ.”
Đại Hổ ngơ ngác: “Nếu không định bán, vậy nàng làm rượu này để làm gì?”
“Để trị mặt cho ngươi.” Tô Liên Y đáp thản nhiên.
“Trị mặt?” Trong lòng hắn từng đoán qua rất nhiều khả năng, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến lý do này.
“Rượu có độ cồn cao có thể sát trùng. Mặt ngươi, ta dự định sẽ nặn toàn bộ những nốt mụn mủ, nặn sạch máu mủ ra, sau đó khử viêm. Tiếp theo sẽ đắp thuốc nam để làm dịu và kháng khuẩn. Sau đó dùng men rượu để kích thích tái tạo tế bào da, rồi đắp mặt nạ từ mứt hoa quả để bổ sung vitamin, thúc đẩy quá trình trao đổi chất của da. Cuối cùng, sẽ dùng tinh dầu để se khít lỗ chân lông và mờ sẹo.”
Tô Liên Y nói tiếp, giọng điềm đạm như thể đang liệt kê các bước làm món ăn.
“Đó là liệu trình dự kiến. Giai đoạn đầu coi như thử nghiệm. Nếu có hiệu quả, sẽ tiến hành tiếp giai đoạn hai. Nếu không, ta sẽ điều chỉnh lại phác đồ.”
Đại Hổ nghe mà ngơ ngác, sao hắn chẳng hiểu nổi mấy lời nàng nói? Từ cái hôm nàng kể về tuổi thơ, đã có không ít từ ngữ hắn chưa từng nghe thấy.
Tô Liên Y nhìn hắn: “Đại Hổ, ngươi có chỗ nào chưa hiểu không?”
Hắn khẽ lắc đầu. Dù có chữa khỏi mặt hay không, chỉ cần là việc Tô Liên Y muốn làm, hắn đều sẵn lòng làm theo.
Tô Liên Y khựng lại một lát, rồi ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói như một lời hứa: “Yên tâm, ta sẽ cố hết sức.”
Đại Hổ cúi đầu, ánh mắt vô thức nhìn vào gương mặt trắng trẻo mịn màng của nàng dưới ánh nến bập bùng. Hắn lại nhớ tới câu hỏi mà nãy hắn đã lấy hết dũng khí mới dám thốt ra… Nàng không đồng ý, nhưng cũng không từ chối. Vậy… điều đó có nghĩa là gì?
Tô Liên Y bị hắn nhìn đến mức lúng túng, khẽ ho một tiếng: “Thôi được rồi, ngươi đi làm việc đi. Ta chuẩn bị sắc thuốc.”
“Để ta sắc cho.” Đại Hổ nói ngay.
Tô Liên Y suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý. Nàng giao việc sắc thuốc cho hắn, còn mình thì vào trong nhà tìm ít vải bông sạch, rồi ngồi dưới ánh đèn bắt đầu cẩn thận cắt thành từng miếng nhỏ để may thứ gì đó.
Nửa canh giờ sau, khi Tô Liên Y đã chuẩn bị xong mọi thứ cần thiết, ca “tiểu phẫu” liền bắt đầu.
Đại Hổ nằm yên trên giường, nhắm mắt lại. Hắn cảm nhận được Tô Liên Y đang bận rộn trên đỉnh đầu mình, chuẩn bị các vật dụng, trong lòng không khỏi căng thẳng. Không phải vì sắp sửa chữa trị khuôn mặt, mà là vì sự gần gũi quá với nàng.
Tô Liên Y lúc này đã hoàn toàn tập trung vào công việc, gạt bỏ mọi tạp niệm. Nàng đổ rượu đã chưng cất vào bình, rồi lấy một miếng bông sạch thấm rượu, cẩn thận bắt đầu lau sạch từng chút trên gương mặt Đại Hổ.
Đại Hổ chỉ cảm thấy mặt mát lạnh, hơi ngứa ngáy, hương rượu phảng phất bên mùi hương dìu dịu từ hơi thở của nàng. Hắn hồi hộp, lúng túng, tim đập rộn ràng, cả người nóng lên. Bàn tay mềm mại mảnh khảnh kia chạm nhẹ lên da hắn, khiến hắn có cảm giác như mình đã say, say trong một vũng bùn êm ái, càng vùng vẫy lại càng lún sâu.
Sau khi lau bằng rượu một lượt, Tô Liên Y lại đổi sang miếng bông đã thấm nước sạch, vắt khô kỹ càng để lau lại lần nữa. Vì lát nữa trên mặt hắn sẽ có rất nhiều vết thương hở, nếu còn sót nhiều cồn sẽ rất rát. Việc lau bằng nước chính là để làm dịu bớt dư lượng rượu.
Mọi thứ sẵn sàng, nàng mở chiếc hộp gỗ do Triệu pháp y tặng, lựa ra một chiếc nhíp, một lá kim loại mỏng, cùng cây kim thêu đã chuẩn bị từ trước. Tất cả được nàng cẩn thận khử trùng lại bằng rượu.
“Một lát sẽ hơi đau đấy, ngươi cố chịu chút nhé.” Tô Liên Y dịu giọng nói, hơi thở ấm áp như lan.
“Ừ.” Đại Hổ đáp, lúc này cho dù nàng có cắt một miếng thịt trên người hắn, hắn cũng tuyệt đối không kêu lấy nửa lời.
Sau đó, nàng bắt đầu dùng đầu kim nhẹ nhàng chích vỡ một nốt mụn sưng phồng. Mủ liền trào ra, tay trái cầm nhíp kẹp bông thấm sạch. Tiếp đó, nàng dùng tấm kim loại ép nhẹ xung quanh vết thương, đẩy hết dịch mủ ra, rồi lại thấm sạch bằng bông. Chỉ đến khi mủ cạn, có chút máu thấm ra, nàng mới dừng tay.
Mỗi khi xử lý xong một nốt, nàng lại sát trùng dụng cụ, rồi tiếp tục tìm nốt kế tiếp để làm lại từ đầu.
Căn phòng yên ắng đến mức nghe được cả tiếng gió ngoài cửa sổ. Đại Hổ không nói gì, Tô Liên Y cũng lặng im. Ánh đèn dầu thắp quanh giường toả sáng dịu dàng. Gió thoảng qua, ngọn lửa bập bùng nhảy múa.
Tô Liên Y hơi nheo mắt, đặt dụng cụ xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát.
“Sao vậy?” Đại Hổ mở mắt, vừa nhìn đã thấy một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống má nàng. Tim hắn khựng lại. Chẳng lẽ… nàng đang đau lòng vì hắn?
“Không sao, mắt ta mỏi quá thôi, nghỉ một chút.” Tô Liên Y đáp khẽ. Dù có nhiều đèn đến đâu, ánh sáng từ nến vẫn chẳng thể so được với đèn điện hiện đại. Mắt nàng đã hoa lên, nhìn gì cũng thấy bóng đôi.
Tô Liên Y xoa nhẹ mắt, khẽ cười: “Ta đỡ rồi, chúng ta tiếp tục.” Nàng thật nhớ bóng đèn không bóng của kiếp trước.
Đại Hổ nhắm mắt lại, nhưng giọt nước mắt kia của Tô Liên Y thì cứ in mãi trong lòng hắn, chẳng thể nào xoá đi được.
Cuối cùng, sau hơn một canh giờ, toàn bộ mụn mủ trên mặt Đại Hổ đều đã được xử lý cẩn thận. Đống bông đã dùng chất thành một ngọn núi nhỏ bên cạnh, còn gương mặt Đại Hổ thì đã bắt đầu sưng lên.
Hắn cứ ngỡ đến đây là xong rồi, ai ngờ Tô Liên Y lại không cho hắn ngồi dậy. Nàng dặn tiếp tục nằm yên, rồi đi vào bếp, chẳng biết lại bày ra thứ gì.
Khoảng thời gian chỉ bằng một tuần trà, nàng bưng một chiếc bát quay lại. Bát mới, bên trong là nước, và dường như có thứ gì đang ngâm bên trong.
Trở lại bên giường, nàng nhẹ tay sờ vào vết thương trên mặt hắn, thấy đã hơi se lại thì nói: “Lát nữa ta sẽ đắp nước muối lên mặt ngươi, mục đích là để khử viêm. Có thể sẽ hơi rát, ngươi cố chịu.”
“Ừ.” Đại Hổ lại đáp một tiếng.
Trong bát là nước muối loãng. Ngâm trong đó là một miếng vải, chính là miếng mặt nạ do Tô Liên Y tự chế, dựa trên ký ức từ kiếp trước. Nàng đã cắt miếng vải thành hình khuôn mặt, thấm đẫm nước muối, nhẹ nhàng đắp lên da Đại Hổ, điều chỉnh để mặt nạ ôm khít từng đường nét, tạo nên một môi trường vi mô, thúc đẩy tuần hoàn máu.
Tô Liên Y cũng chẳng biết phương pháp này có thực sự hiệu quả hay không. Những gì nàng đang làm đều là các biện pháp điều trị viêm da cơ địa hoặc dị ứng nàng từng học được. Nước muối có tác dụng sát khuẩn, tiêu viêm. Trước kia nàng thường pha thêm một số hoạt chất chống viêm và dị ứng vào dung dịch muối sinh lý, rồi dùng vải thấm thuốc để đắp mặt, đó cùng là một phương pháp trị liệu ngoài da.
“Đau không?” Tô Liên Y hỏi khẽ.
“Không.” Đại Hổ đáp.
Thấy hắn vẫn nhắm mắt, Tô Liên Y mới dám tham lam ngắm nhìn khuôn mặt hắn.
Dù đã bị che bởi lớp vải dày, nhưng cũng không thể giấu được đường nét cương nghị, rắn rỏi trên gương mặt ấy. Đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, môi mỏng đầy góc cạnh.
Lớp mặt nạ bằng vải sắp khô, nàng lại lấy một miếng khác, ngâm vào nước muối rồi đắp tiếp lên mặt hắn.
Nàng không biết tương lai mình sẽ ra sao. Cho đến lúc này, nàng vẫn chưa thể thích nghi với thế giới trọng nam khinh nữ, đa thê mà mình đã xuyên đến, và có lẽ… cũng sẽ không bao giờ thích nghi được!
Khi lớp mặt nạ thứ hai gần khô, Tô Liên Y gỡ ra, dùng bông thấm nước sạch lau mặt cho hắn. Gương mặt vốn sưng đỏ, sau hai lớp mặt nạ muối, đã dịu đi rõ rệt. Ngoại trừ vài vết thương lớn vẫn hơi đỏ, phần còn lại đã gần như trở về màu da bình thường.
Tô Liên Y hơi kinh ngạc, lúc này, khuôn mặt Đại Hổ đã có thể thấy được dáng dấp sau khi lành. Điều bất ngờ là… lại tuấn tú ngoài dự liệu. Gương mặt hẹp và gầy, lông mày như kiếm, ánh mắt sáng như sao. Tuy nhiên vẻ đẹp không nằm ở các đường nét, mà là khí chất, gương mặt vẫn mang nét thanh tú của tuổi thiếu niên, nhưng ánh mắt lại kiên định như một người trưởng thành.
Loại khí chất đan xen giữa thiếu niên và tráng niên này… rất dễ thu hút ánh nhìn.
“Sao vậy?” Đại Hổ không hiểu, tại sao Tô Liên Y cứ nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
Tô Liên Y hơi lúng túng, gò má khẽ ửng hồng: “Không có gì, chỉ là đang kiểm tra hiệu quả thôi. Tạm thời mà nói, khá khả quan đấy. Ngươi có thể soi gương thử xem.” Nói rồi nàng vội cúi đầu, giả vờ thu dọn đống bông và gạc đã dùng.
Đại Hổ gật đầu, mang theo chút nghi hoặc bước đến trước gương. Vừa nhìn thấy gương mặt mình, hắn không khỏi sững sờ.
Là kinh ngạc, là vui mừng… trong khoảnh khắc, hắn dường như chẳng dám tin vào mắt mình.
“Gương mặt ta… vốn là như thế này sao?”
“Ừm.” Tô Liên Y mỉm cười, cũng mừng thay cho hắn.
Đại Hổ càng kinh ngạc hơn: “Ngươi… làm cách nào vậy?” Hắn thật sự không thể tin nổi.
Tô Liên Y bật cười: “Làm cách nào gì chứ? Chẳng phải chỉ là chích mụn, hút mủ thôi sao, rất đơn giản mà.”
Nhưng Đại Hổ đâu có ý nói đến điều đó: “Ngươi không phải người *****ên làm việc này. Trước kia cũng có mấy thầy thuốc từng thử. Nhưng mỗi lần như vậy, mặt ta đều sưng tấy hơn, hôm sau còn tệ hơn hôm trước. Có lần, lúc ta chín tuổi, sau khi rạch mủ liền sốt cao không dứt, suýt nữa mất mạng.” Từ lần ấy, không ai dám chữa trị cho hắn theo cách này nữa.
Tô Liên Y khẽ gật đầu: “Đó là vì họ không chú trọng đến việc sát trùng và chống viêm.”
“Sát trùng? Chống viêm?” Những từ lạ lẫm Tô Liên Y nói ra, Đại Hổ dường như đã quen với việc không hiểu.
“Ừ.” Tô Liên Y kiên nhẫn giải thích: “Xung quanh chúng ta có rất nhiều vi khuẩn và nấm mà mắt thường không nhìn thấy. Có loại vô hại, thậm chí có lợi cho cơ thể, nhưng cũng có loại gây hại. Khi cơ thể có vết thương hở, nếu bị vi khuẩn có hại xâm nhập, sẽ dẫn đến mưng mủ, hoại tử, sau đó là viêm nhiễm và cuối cùng gây sốt cao.”
Đại Hổ giật mình, cảnh giác nhìn quanh: “Ý ngươi là… xung quanh chúng ta toàn là độc?”
Tô Liên Y bật cười: “Không nghiêm trọng đến thế đâu. Chỉ cần khi bị thương thì vệ sinh sạch sẽ, sát trùng và khử viêm đúng cách là được.”
Đại Hổ chợt cau mày: “Lúc hành quân, từng xảy ra chuyện thế này. Có người bị thương, vết thương mưng mủ, dùng thuốc gì cũng không cầm được, cuối cùng sốt cao mà chết. Gặp trường hợp ấy… nên làm thế nào?”
“Phát hiện vết thương thì phải xử lý ngay. Rửa sạch bằng nước, nước muối hoặc rượu mạnh. Sau đó bôi thuốc, băng bó. Nếu vẫn bị hoại tử thì phải dùng dao đã khử trùng kỹ, cắt bỏ phần thịt thối, rồi tiếp tục sát trùng, băng bó lại. Nếu vẫn không cầm được, hoại tử lan đến tận xương, ví dụ như ở tay hay chân thì để cứu mạng, phải lập tức quyết đoán mà chặt bỏ.” Tô Liên Y bình thản đáp.
Đại Hổ hiểu ra: “Thì ra là vậy, cảm ơn ngươi.” Sau này trở về doanh trại, hắn nhất định sẽ phổ biến việc dùng nước muối và rượu mạnh để sát trùng.
Tô Liên Y khử trùng dao kéo và kim may lại bằng rượu, rồi cẩn thận cất vào hộp gỗ, lặng lẽ dọn dẹp.
Đại Hổ lặng lẽ nhìn từng cử động của nàng.
“Vậy là… mặt ta khỏi hẳn rồi sao?”
Tô Liên Y lắc đầu: “Đây chỉ là tạm thời thôi. Ngày mai mặt ngươi sẽ đóng đầy vảy máu, sau đó rất có thể sẽ tái phát. Cần phải tiếp tục đắp thuốc. Từ mai ngươi đừng đến xưởng rượu nữa, cố gắng tránh bụi bặm.”
“Ừ.” Đại Hổ đáp.
Tô Liên Y thu dọn đồ đạc xong, xoay người rời khỏi phòng của Đại Hổ.
“Liên Y…” Đại Hổ vội gọi nàng lại.
Tô Liên Y hơi ngoảnh đầu lại, có chút bất ngờ. Đây là lần *****ên kể từ khi hai người quen biết vài tháng nay, Đại Hổ gọi tên nàng. Trái tim khẽ ấm lên, nhưng cảm giác ấm áp ấy vừa kịp nhen nhóm, nàng đã vội vã bóp nghẹt. Nàng tự nhủ, đừng mơ mộng, đừng buông thả.
“Ừm? Có chuyện gì sao?” Giọng nàng bình thản.
Đại Hổ cũng không rõ vì sao mình lại gọi nàng. Nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng, không chút do dự, cũng không chút dịu dàng, lời định nói bỗng nghẹn lại nơi cổ họng. “Cảm ơn ngươi… đã vất vả rồi.”
Tô Liên Y lắc đầu: “Không có gì.” Nói rồi, xoay người rời đi.
Cửa phòng Đại Hổ khép lại. Hắn nằm xuống giường, lần *****ên không đi tắm ở hồ Tiên Thủy như thường lệ, chẳng còn tâm trạng. Lần *****ên thấy lòng nặng trĩu, lần *****ên cảm nhận rõ rệt cảm giác… không thể có được.
Hắn mở mắt, vô hồn nhìn trần nhà.
Trước kia từng tưởng tượng, nếu một ngày gương mặt được hồi phục, chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết. Nhưng không ngờ… đến khi ngày đó thật sự đến, lại chẳng hề cảm thấy hạnh phúc chút nào.
Tô Liên Y thu dọn đồ đạc xong, rửa tay, tắm rửa rồi lên giường nằm. Mọi chuyện xảy ra trong đêm cứ mãi luẩn quẩn trong tâm trí nàng. Đại Hổ hỏi nàng có muốn bên nhau không, khoảnh khắc hắn cúi xuống định hôn nàng, thế nào cũng không xua đi được.
Nàng trở mình, nằm sấp, tay vô thức gõ nhẹ lên mép giường. Vài tháng chung sống, Đại Hổ đối với nàng rất tốt, là một nam nhân không tồi. Còn nàng… cũng có cảm tình với Đại Hổ. Nam lớn phải cưới, nữ lớn phải gả, nàng cũng chẳng phải thánh nữ gì, có nên cho hắn một cơ hội? Cũng là cho mình một cơ hội?
Nhưng… nàng lại không dám trao trọn con tim. Nếu để mặc mình thích hắn, mà sau này hắn hoàn thành nhiệm vụ, khôi phục thân phận, rồi giống như những nam nhân khác, cưới vợ này lấy thiếp nọ, thì nàng phải làm sao?
Nàng thở dài một tiếng. Thôi vậy, tiếp tục làm con đà điểu rụt đầu của mình. Ngủ đi, ngủ đi, ngày mai lại là một ngày tươi sáng.
…
Hai ngày tiếp theo, Đại Hổ không còn đến xưởng rượu, chỉ có Tô Liên Y đến rồi đi, mỗi ngày đều cố gắng về sớm để chữa trị vết thương trên mặt hắn. Hai người rất ăn ý, chẳng ai nhắc lại chuyện đã xảy ra hôm ấy. Không khí vốn ngượng ngùng cũng dần được hóa giải, ít nhất bề ngoài đã bình thường hơn rất nhiều.
Trái ngược với sự bình yên trong nhà Tô Liên Y, có một người ở một nơi khác lại đang cực kỳ bất an.
Chính là Diệp Từ.
“Thiếu gia! Thiếu gia! Ta về rồi đây!” Diệp Hoan thở hổn hển chạy vào. Mà thiếu gia Diệp Từ của hắn, lúc này đang đi tới đi lui trong phòng, vẻ mặt đầy bực bội.
Thấy Diệp Hoan trở về, Diệp Từ lập tức gấp quạt lại, sắc mặt căng thẳng, ngay cả đôi mắt đào hoa thường ngày cũng không còn phát tán mị lực nữa. “Mau! Thế nào rồi?!”
Diệp Hoan vốn định lấy chén uống ngụm trà, nhưng vừa mới nhấp được một chút, đã bị Diệp Từ giật phắt đi.
“Đừng lãng phí thời gian, nói nhanh lên!” Diệp Từ không buồn quan tâm đến việc hắn khát hay đói.
Diệp Hoan nhăn mặt nhìn chén trà bị cướp, hít hít mũi: “Thiếu gia… ta khát quá mà…”
“Bớt nói nhảm! Nói xong rồi muốn uống bao nhiêu cũng được!” Diệp Từ sốt ruột đến mức chẳng thèm để tâm gì cả.
Diệp Hoan bất lực: “Được rồi, thiếu gia… Theo tin tức đáng tin cậy nhất mà ta moi được, phu quân của Tô Liên Y thực ra không hẳn là tên ngốc xấu xí như lời đồn. Hắn chỉ là ít nói, nhưng hoàn toàn không ngu ngốc, thỉnh thoảng còn ra xưởng rượu giúp một tay.”
“Ta không muốn nghe mấy lời đó. Tên đàn ông đó thế nào thì liên quan gì đến bản thiếu gia? Chẳng lẽ trên đời còn có người đẹp trai hơn ta sao?!” Diệp Từ hất quạt, đầy ngạo mạn, rồi hạ giọng hỏi tiếp: “Ta chỉ muốn biết, Tô Liên Y với tên đó rốt cuộc là quan hệ thế nào?”
Khi nghe thiếu gia tự gọi mình là “đẹp trai”, mặt Diệp Hoan gần như đơ ra vì quá quen với sự tự luyến ấy: “Ờ… chuyện này thì không chắc lắm. Có người nói hai người phu thê hòa hợp, có người lại bảo chỉ là phu thê trên danh nghĩa, thực tế ngủ riêng. Cũng có kẻ thì đồn rằng tên đàn ông đó giỏi chuyện giường chiếu, khiến Tô Liên Y mê mệt không dứt ra được…”
“Cút! Cút! Ngươi mà còn nói mấy chuyện dơ bẩn này nữa, ta vả cho rơi răng bây giờ!” Diệp Từ dùng quạt đánh tới, Diệp Hoan nhanh nhẹn né được. Chỉ cần nghĩ đến Tô Liên Y thuộc về kẻ khác, trong lòng hắn đã thấy nghẹn cứng, bực bội không chịu nổi. Một nữ tử như vậy… chỉ có thể là của hắn!
Diệp Hoan làm bộ sắp khóc: “Thiếu gia à, đâu phải ta bịa đặt. Toàn là lời đồn trong thôn Tô gia, ta chỉ thuật lại nguyên văn thôi…”
Diệp Từ bung quạt ra, vừa quạt vừa đi vòng quanh phòng, đầu óc không ngừng suy nghĩ.
Thấy thiếu gia không truy hỏi nữa, Diệp Hoan liền tranh thủ bưng chén trà uống lấy uống để.
Diệp Từ đang nghĩ gì? Hắn nghĩ đến chuyện trước kia Tô Liên Y từng một mực đuổi theo Lý Ngọc Đường, chắc hẳn là vì mê mẩn nhan sắc của tên đó đó. Dù sao tên đó ngoài cái mặt đẹp ra thì chẳng có gì nổi bật. Chuyện này là thật, biết bao nhiêu người đều tận mắt chứng kiến. Nhưng tại sao tự dưng lại bỏ rơi tên mặt trắng đó, quay về bên cái gã phu quân xấu xí kia?
Phi! Phi phi phi!
Phu quân gì chứ? Hai người đó đâu có thật sự là phu thê gì! Nhất định bên trong có vấn đề!
Diệp Từ mũi thính như chó săn, từ lâu đã ngửi thấy mùi âm mưu.
Một người con gái nếu đã có tình cảm, ánh mắt sẽ khác hẳn. Nhưng Tô Liên Y thì không, đôi mắt nàng ngoài vẻ lạnh lùng là sự điềm tĩnh, trong suốt như thiếu nữ chưa từng yêu. Tuyệt đối không giống ánh mắt của một phụ nhân đã có phu quân.
“Diệp Hoan!” Diệp Từ bỗng hét lớn.
“Khụ khụ khụ…” Diệp Hoan đang uống nước đến ngon lành, giật mình sặc một trận. “Thiếu… khụ… gia, lại có chuyện gì nữa?!”
“Thu dọn đồ đạc, đi theo ta!” Diệp Từ xông tới tủ, bắt đầu chọn lấy bộ y phục bảnh trai nhất.
“Đi đâu ạ?” Diệp Hoan khó hiểu.
“Đến thôn Tô gia.” Diệp Từ nở nụ cười đầy nham hiểm. “Tai nghe không bằng mắt thấy. Ta phải đích thân đến xem thử, xem rốt cuộc Tô Liên Y và cái tên chồng xấu xí… khụ, cái tên xấu đó… quan hệ thực sự là thế nào!”