Trời đã sẩm tối, Tô Liên Y đắp thuốc lên mặt Đại Hổ xong thì liền lấy sổ sách ra, thắp đèn lên bắt đầu đối chiếu.
Hiện tại, xưởng rượu Tô gia gần như do một tay huynh muội Tô Hạo và Tô Liên Y gánh vác. Tô Hạo lo bên ngoài, còn Tô Liên Y phụ trách bên trong. Nhưng người trong xưởng ai cũng hiểu rõ, người thật sự gánh cả xưởng rượu này không phải là ông chủ Tô Hạo, mà là Tô Liên Y – người luôn ẩn mình, không phô trương.
Sổ sách đối với người buôn bán là chuyện vô cùng quan trọng. Không chỉ liên quan đến lời lỗ, mà còn phản ánh trực tiếp các quyết định kinh doanh có đúng đắn hay không. Từ những con số ấy có thể nhìn ra được rất nhiều vấn đề.
Trong thời đại hiện đại, có máy tính hỗ trợ mà vẫn cần người chuyên trách thống kê, huống hồ là ở thời cổ đại, từng cuốn sổ đều khiến Tô Liên Y đau đầu hoa mắt. Không biết từ khi nào, nàng đã dùng bàn tính rất thành thạo, tiếng lách cách vang lên không ngớt, tay trái thì chậm rãi lật từng trang giấy.
Ngoài sân vang lên tiếng xe ngựa. Theo sau một tiếng “hự” kéo cương, xe dừng lại.
Từ chiếc xe ngựa sang trọng, có hai người bước xuống – một chủ một tớ, đều là những công tử trẻ tuổi.
Người chủ mặc một chiếc trường bào bằng gấm màu tím sẫm, thắt lưng đai đen, khí chất điển hình của công tử con nhà quyền quý. Vừa bước xuống xe, hắn liếc nhìn khuôn viên nhà nông sạch sẽ gọn gàng trước mặt, liền đánh rơi luôn chiếc quạt quý đang cầm trong tay, “bốp” một tiếng rơi xuống đất. Đôi mắt đào hoa trợn to kinh ngạc, đôi môi mỏng đầy gợi cảm cũng ngẩn ra, há hốc không khép lại được.
Diệp Hoan đứng bên liếc nhìn thiếu gia nhà mình một cái, tất nhiên hiểu rõ phản ứng bất thường của hắn là vì cái gì, liền lười biếng buông một câu: “Thiếu gia, bây giờ quay về vẫn còn kịp đó.”
Cơ thể Diệp Từ hơi khựng lại. Thật sự có một thoáng hắn định quay đầu bỏ chạy. Nhưng vừa nghĩ đến Tô Liên Y lúc thì sáng sủa thông minh, lúc lại dịu dàng yêu kiều, có lúc lại lạnh lùng như tiên nữ cao cao tại thượng, có khi lại thân thiện như muội muội nhà bên… Dù thế nào thì nữ tử ấy, cũng khiến hắn ngứa ngáy trong lòng.
Tuy hắn nổi danh phong lưu, nhưng cũng chỉ là ngâm thơ đối câu với mấy tiểu thư khuê các, chưa từng thật sự ra tay, càng chưa bao giờ có ý định chiếm hữu ai. Còn bây giờ… Tô Liên Y là người *****ên khơi dậy trong hắn thứ ***** đó.
Nghiến răng nghiến lợi, hắn gằn ra từng chữ: “Về… về cái gì mà về! Kêu phu xe quay đầu về đi!”
Diệp Hoan sững người: “Thiếu gia, chắc không cần làm căng vậy đâu. Bảo phu xe ngủ tạm trong xe một đêm là được rồi…” Hắn nghĩ thầm: thiếu gia đây là… cắt đứt đường lui của mình sao?
Mà đúng vậy thật, Diệp Từ chính là muốn cắt đường lui. Hắn sợ mình chịu không nổi khổ cực, nửa đêm lại trốn về khách ***** cao cấp nhất huyện Nhạc Vọng, nằm trong gian phòng sang trọng nhất. Không được! Vì Tô Liên Y, cái gì hắn cũng có thể nhịn!
“Bảo phu xe quay về! Nếu ngươi còn nói thêm lời nào nữa… thì đi theo xe luôn đi!” Diệp Từ nghiến răng nghiến lợi, giọng run lên vì tức giận.
Diệp Hoan nhún vai. Thôi được rồi, thiếu gia đã tự đào hố nhảy xuống còn không cho cản thì cản làm gì? Hắn quay đầu dặn dò phu xe, người kia hơi ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo lời dặn của chủ nhân.
Tiếng vó ngựa và bánh xe vang lên, chiếc xe ngựa trống không rời đi theo con đường cũ, để lại hai người đứng lẻ loi trước cổng nhà dân.
“Còn chờ gì nữa? Gõ cửa đi!” Diệp Từ nhìn về phía sân và cánh cổng, mặt đầy ghét bỏ, cứ như sợ quần áo sang trọng của mình sẽ bị bụi bẩn bám vào, nên tuyệt đối không chịu nhúc nhích lấy nửa bước.
Diệp Hoan bất đắc dĩ, trong lòng cười khẩy: Đã muốn tán gái mà còn bày đặt giữ phong thái công tử, thật là nực cười. Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng ngoài mặt hắn không dám thể hiện, liền tiến lên gõ cửa, miệng gọi: “Có ai ở nhà không? Đây có phải là nhà của Tô Liên Y cô nương không?”
Lúc đó, Tô Liên Y đang chăm chú tính sổ, không nghe thấy gì. Ngược lại, Đại Hổ nghe rõ mồn một. Hắn đẩy cửa bước thẳng ra ngoài.
Tuy có ánh trăng bạc chiếu xuống, nhưng trong sân vẫn khá tối. Diệp Từ và Diệp Hoan chỉ thấy trong bóng tối lờ mờ có một thân hình xuất hiện. Cao lớn lực lưỡng, không phải loại thư sinh mảnh khảnh, mà là vai u thịt bắp, vạm vỡ như mãnh hổ. Cả hai lập tức giật nảy mình.
Đến khi ngẩng đầu nhìn rõ mặt người kia, cả hai không hẹn mà cùng rú lên một tiếng.
“Ma—á—!!!” Người hét *****ên là Diệp Hoan. Hắn quay phắt người, toan nhảy bổ lên người Diệp Từ thì bị thiếu gia nhanh tay đẩy ra.
“Ngươi… ngươi là người hay là ma?!” Diệp Từ tuy sợ đến trắng bệch cả mặt, nhưng dù sao cũng từng thấy đời, không mất mặt như Diệp Hoan. Hắn cố nén sợ hãi, lớn tiếng quát hỏi. Vì hắn biết rõ: là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh cũng chẳng xong. Nếu thật sự là yêu ma quỷ quái gì đó, thì người thường cũng chẳng trốn nổi.
Đại Hổ đang đắp mặt nạ thuốc bắc, ban đầu định nhíu mày lại, nhưng lập tức nhớ tới lời dặn đi dặn lại của Tô Liên Y, lúc đắp mặt tuyệt đối không được biểu lộ cảm xúc, cho nên hắn đành nén lại ý muốn cau mày, lạnh nhạt hỏi: “Các ngươi là ai?”
Đến gần hơn, Diệp Từ cuối cùng cũng nhìn rõ mặt đối phương, nhẹ nhõm thở phào: Thì ra là người. Chẳng qua mặt mũi bôi thứ gì đó nên mới trông như ma quỷ. Hắn cúi người, túm cổ áo Diệp Hoan đang xụi lơ dưới đất kéo dậy, rồi lễ độ nói: “Xin hỏi đây có phải là nhà của Tô Liên Y cô nương không? Tại hạ họ Diệp, là bạn cũ của Tô cô nương.”
Đại Hổ cũng nhìn rõ được diện mạo của Diệp Từ, quả nhiên là dáng vẻ công tử đẹp trai: mắt phượng môi hồng, ăn mặc chỉnh tề sang trọng, tay còn phe phẩy chiếc quạt xếp thanh lịch, rõ ràng là một tên công tử ăn chơi trăng hoa.
Trong lòng lập tức dâng lên ác cảm, lạnh giọng nói: “Là nhà nàng ấy. Nhưng trời đã khuya, không tiện tiếp khách. Có gì thì mai hãy đến.”
Diệp Từ cảm nhận rõ địch ý trong lời nói, liền nheo mắt lại hỏi: “Ngươi là ai?”
Hai nắm tay Đại Hổ siết chặt, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng: “Là phu quân của nàng.”
“...” Diệp Hoan liếc nhìn Đại Hổ cao lớn vạm vỡ, khẽ bĩu môi tặc lưỡi mấy cái: đúng là một tên nhà quê thô lỗ.
Diệp Từ thì nhướng mày đầy thách thức: “Ngươi có là phu quân nàng hay không, chuyện đó khoan hãy nói. Tại hạ đến tìm Liên Y, chúng ta là tri kỷ, nếu không tin, ngươi cứ vào hỏi thử.”
Giọng điệu đầy kiêu căng và khinh thường, thậm chí còn mang ý khiêu khích trắng trợn.
Đại Hổ nghe hắn ngang nhiên gọi tên “Liên Y” đầy thân mật, trong lòng đã sớm nổi giận. Nhưng hắn không muốn gây chuyện rồi làm lộ thân phận, chỉ đưa nắm đấm to như búa sắt lên, chỉ thẳng vào tên công tử trước mặt: “Ta cưới Tô Liên Y đàng hoàng, danh chính ngôn thuận. Đây là nhà của ta. Nếu ngươi biết điều thì mau cút đi. Bằng không… đừng trách ta không khách khí.”
Sát khí lặng lẽ toát ra từ thân thể Đại Hổ khiến Diệp Hoan hoảng hốt lùi liền mấy bước.
Tên đàn ông vạm vỡ này, toàn thân phát ra luồng sát ý chưa từng thấy, khiến hắn lạnh toát cả sống lưng.
Đây là loại sát khí gì chứ? Là loại chỉ có ở những kẻ liều mạng, từng bước ra từ cõi chết, từng vung đao trên chiến trường, thứ sát khí của kẻ từng giết người không chớp mắt!
Lúc này Diệp Hoan hoàn toàn tin chắc: Người đàn ông này nhất định đã từng giết người, không chỉ một mà là rất nhiều. Có khi còn từng ra chiến trường nữa kìa!
Chỉ những kẻ đã lăn lộn nơi chiến trường, coi mạng người như cỏ rác, mới có thể mang thứ khí thế bá đạo đến ngạo mạn như vậy.
Trong mắt người đàn ông ấy, hắn và thiếu gia… không phải là người. Căn bản chỉ là hai khúc gỗ vô tri.
Diệp Hoan nhìn ra được, thì Diệp Từ… tất nhiên cũng nhìn ra.
Nhưng Diệp Từ lại không hề lùi bước. Dù bề ngoài trông như một công tử ăn chơi chẳng học hành, nhưng thực ra hắn lại là kẻ có tính cách vô cùng kiên cường, càng là chuyện không thể, hắn lại càng muốn thử thách đến cùng.
Hắn tùy ý ném chiếc quạt về phía sau cho Diệp Hoan giữ, rồi khẽ xoay xoay vai cho giãn gân cốt: “Được thôi, ta cũng muốn xem thử ngươi, cái tên thích giả thần giả quỷ này, rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.”
Lâu rồi chưa được động tay động chân, không ngờ lại vì một cô nương mà phải ra tay, thú vị đấy!
Đại Hổ không ngờ đối phương lại thực sự muốn đánh, khẽ bật cười: Đúng là kẻ không biết sợ là gì.
Hắn giơ tay chộp lấy cánh cổng sân, chỉ nghe "rắc" một tiếng vang dội, cánh cửa gỗ dày liền bị hắn bẻ gãy bằng một tay, sau đó tiện tay vứt sang bên, đỡ phải mất công mở cửa.
Diệp Hoan chứng kiến cảnh đó mà muốn khóc thét: Trời ơi lạy ông nội ơi, người kia là người hay là mãnh thú vậy? Cái sức lực đó là sao chứ?
Diệp Từ thì chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi, chỉ có ánh mắt thường ngày vẫn ngạo mạn chơi bời giờ đây trở nên trầm tĩnh, sẵn sàng chiến đấu.
Trong nhà, Tô Liên Y vừa soát xong một quyển sổ sách, đặt cuốn sổ và bàn tính sang bên, rồi tranh thủ làm vài động tác dưỡng mắt để phòng cận thị.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, nàng giật mình, vội bước ra thì vừa hay nhìn thấy hai người đàn ông đang đối đầu căng như dây đàn.
Nàng lập tức chạy lại, vừa đến cổng đã nhận ra người đứng ngoài sân: “Diệp Từ? Khuya thế này, sao ngươi lại tới đây?”
Diệp Từ vừa nhìn thấy người đẹp ngày đêm mong nhớ, ánh mắt u ám và sát khí khi nãy liền tan biến, thay bằng nụ cười rạng rỡ như ánh xuân, đôi mắt đào hoa khẽ híp lại:
“Liên Y, là thế này… Ta có chuyện gấp muốn tìm ngươi, đợi đến mai thì không kịp, nên đành tới luôn.”
Diệp Hoan đứng bên nghe vậy, trong lòng âm thầm lườm chủ tử một cái: Thiếu gia ơi, ban nãy còn rảnh rỗi muốn luyện tay chân cơ mà, có gấp cái gì đâu? Chuyện gấp cái nổi gì chứ?
Tô Liên Y vừa nghe nói có chuyện gấp, liền vội vàng bước tới: “Có chuyện gấp à? Vậy mau vào đi.”
Nói rồi, nàng đưa tay ra mở cổng… nhưng nắm một cái… hụt!
Kinh ngạc nhìn quanh: “Đại Hổ, cửa nhà chúng ta đâu rồi?”
Cửa á? Đương nhiên là bị Đại Hổ bẻ gãy khi nãy rồi.
Đại Hổ liếc mắt nhìn đống mảnh vỡ của cánh cổng dưới đất, không nói một lời, xoay người đi thẳng vào nhà rửa mặt, gỡ lớp mặt nạ thuốc bắc đang đắp dở.
Diệp Từ quay ngoắt lại, giật lại chiếc quạt từ tay Diệp Hoan, mở ra phe phẩy trước mặt như thể chưa từng có chuyện gì: “Haha, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!”
Tô Liên Y mời hai người vào trong: “Rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ rượu Tô gia xảy ra vấn đề gì sao?” Giọng nàng lập tức nghiêm túc.
Diệp Từ có chút lúng túng. Trời ạ, vừa gặp đã nhắc chuyện làm ăn?
“Không không, rượu Tô gia chất lượng tuyệt vời, lượng giao đều đủ cả. Các chưởng quầy dưới tay ta đều hài lòng lắm, còn muốn tăng đơn đặt hàng nữa kìa, sao có thể xảy ra chuyện được?”
Nói tới đây, mắt hắn đảo một vòng, bỗng bật ra ý tưởng: “Đúng đúng! Ta tới gấp như vậy là vì việc này, cần gấp bốn ngàn vò!”
Tô Liên Y sững người: Bốn ngàn vò!?
Diệp Từ vừa mới đặt bốn ngàn vò rượu vẫn đang trong quá trình ủ, giờ lại muốn thêm bốn ngàn vò nữa?
Sắc mặt nàng hơi thay đổi: “Chuyện đó… Diệp công tử…”
“Ơ kìa, sao lại gọi là Diệp công tử nữa? Lần trước chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao, nên có một cách gọi cố định rồi mà?” Diệp Từ nhanh chóng chỉnh lại.
Diệp Hoan đứng bên nghe mà chỉ muốn đào hố chui xuống. Đi theo một thiếu gia như vậy, đúng là… mất mặt quá!
Tô Liên Y ngập ngừng gật đầu, có chút bối rối: “Vậy… Từ, là như thế này, đơn hàng đó… có thể cho ta hoãn lại mấy ngày được không? Hai mươi… không, mười tám ngày được không? Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ lập tức đến xưởng rượu, tập hợp nhân công để bắt tay vào làm ngay.”
Ủ rượu cần ít nhất mười lăm ngày, mà việc chuẩn bị nguyên liệu, để nguội, ủ lên men, rồi đóng thùng chất xe… tất cả đều cần thời gian. Mười tám ngày, e là còn gấp lắm.
Diệp Từ thấy nàng tưởng thật thì vội vàng xua tay: “Không cần, không cần đâu, ngươi đừng vội. Cái đơn ấy… thật ra cũng… không gấp lắm đâu.”
Không thể để Tô Liên Y vì chuyện này mà chạy đi tăng ca ở xưởng rượu được, vậy chẳng phải công toi hắn đến đây sao?
Tô Liên Y cau mày: “Từ, rốt cuộc là gấp… hay là không gấp?”
Diệp Hoan trong bụng âm thầm mắng chủ tử một câu: Thiếu gia đúng là thất đức, rảnh rỗi quá sinh nông nổi, chạy đến đây làm phiền Tô cô nương người ta.
Diệp Từ hơi xấu hổ, nhưng đảo mắt một cái, liền lấy lại vẻ bình thản: “Là thế này… Lúc chạng vạng, có một chưởng quầy bên ta nhận được đơn hàng lớn, cần gấp bốn ngàn vò rượu. Ta nghĩ ngay đến rượu Tô gia, nhưng không có ai sai phái đi nên tự mình mang theo Diệp Hoan, thuê xe chạy đến đây. Ai dè đến nơi mới nhớ ra… hình như bên xưởng vẫn còn bốn ngàn vò ta đặt lần trước, đúng không?”
Tô Liên Y gật đầu: “Đúng thế.”
Diệp Từ cười toe, phe phẩy quạt: “Vậy chẳng phải là trùng hợp quá còn gì! Dùng luôn đơn kia để giao cho bên khách mới. Khi nào xuất hàng vậy?”
Tô Liên Y thở phào nhẹ nhõm: “Năm ngày nữa, đúng hẹn giao hàng.”
Diệp Từ không khỏi khâm phục Tô Liên Y, nàng làm việc luôn nghiêm túc, chỉn chu, đã nói là làm, chưa bao giờ thất hứa. Ngay cả ngày hẹn giao hàng, cũng không sớm không muộn, luôn chính xác từng li.
“Haha, vậy là xong rồi.” Nói đoạn, hắn bắt đầu đảo mắt đánh giá quanh sân.
Chậc chậc chậc… để mỹ nhân ở một nơi như cái sân nông gia thế này, đúng là thiệt thòi quá. Người ta thường nói “Kim ốc tàng kiều”, một cô nương như Tô Liên Y, nhan sắc tài trí đều có, đáng ra phải ở trong lầu son gác ngọc mới phải.
Tô Liên Y nhìn theo ánh mắt hắn, khẽ nhíu mày, có gì không ổn sao?
“Vậy… xin hỏi Diệp công tử, còn chuyện gì khác không?”
Diệp Từ khựng lại, cười hì hì: “Không có gì… chỉ là bận bịu quá nên ta vẫn chưa ăn tối.”
Diệp Hoan muốn hét lên: Thiếu gia! Rõ ràng ta nhớ là ngài vừa ăn một bữa toàn sơn hào hải vị, yến sào vi cá đấy thôi!? Quên rồi hả?
Nhưng nghĩ đến nắm đấm của thiếu gia, hắn quyết định im lặng.
Tô Liên Y lúc này cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm, nở nụ cười dịu dàng quen thuộc:
“Cảm ơn Từ đã nghĩ tới xưởng rượu Tô gia *****ên, còn vì vậy mà bỏ lỡ bữa tối… Liên Y thật sự áy náy. Nhưng mà… nơi thôn quê này, không có tửu lâu hay trà quán gì đâu. Nếu Từ không chê, để ta vào bếp, nấu vài món đơn giản, có được không?”
Diệp Từ nghe vậy thì mừng rơn, không ngờ lại có lộc được ăn món Tô Liên Y tự tay nấu:
“Liên Y đúng là nữ nhân hiếm có, vào được đại sảnh, xuống được phòng bếp!” Hắn tán dương không dứt lời, ánh mắt long lanh như được ban cho báu vật.
Tô Liên Y chỉ mỉm cười lắc đầu: “Dưới gốc cây kia có bàn ghế, hai người chủ tớ các ngươi qua đó nghỉ một lát nhé. Diệp Hoan, phiền ngươi lấy chiếc khăn bên cạnh lau sơ qua.”
Thật ra bộ bàn ghế đó đã rất sạch sẽ rồi.
“Được, Tô cô nương cứ lo việc của mình đi.” Diệp Hoan đáp, chạy tới lấy chiếc khăn, xem xét kỹ rồi bắt đầu lau chùi từng li từng tí. Phải biết rằng, thiếu gia nhà hắn mắc bệnh ưa sạch sẽ lắm.
Diệp Từ thì cứ mãi đắm đuối nhìn theo bóng dáng cao thanh của Tô Liên Y đi vào bếp. Nàng đang rửa rau, cắt gọt, động tác nhẹ nhàng, nhịp nhàng, duyên dáng đến mê người.
Trong lòng hắn không khỏi thầm cảm thán. Trước đây hắn từng nghĩ phụ nữ thêu thùa, vẽ tranh là đẹp nhất. Nhưng hôm nay, lại cảm thấy người phụ nữ đang sắn tay áo, tay cầm dao, tay đảo chảo vì người mình thương mà nấu ăn, mới là cảnh tượng mỹ lệ nhất trần đời.
Nhất là khi người ấy đang vì… chính mình mà nấu nướng.
Chậc chậc, nam nhân nào cưới được nàng, thật sự là tu mấy đời phúc phần, giống như hắn lúc này đây!
Diệp Hoan lúc này bước đến bên Diệp Từ, hạ giọng nhắc khẽ: “Thiếu gia… giữ gìn hình tượng một chút. Mắt ngài sắp bay ra dính lên người Tô cô nương mất rồi đó.”
Lời chưa dứt đã bị Diệp Từ tặng cho một trận đấm đá nhẹ… theo kiểu huynh đệ “thân thương”.
Lúc này, Đại Hổ đã rửa sạch lớp mặt nạ thuốc bắc trên mặt.
Dù tình trạng có cải thiện nhiều nhưng những vết sẹo to vẫn lồi lõm hằn sâu, cả khuôn mặt vẫn như một đầm lầy sau mưa, chẳng thể trong một sớm một chiều mà chữa khỏi được.
Hắn bước ra khỏi nhà, đứng ở cửa, nheo mắt nhìn chủ tớ Diệp Từ đang cười đùa vui vẻ.
Trong mắt hắn, ánh lên sự thù địch mãnh liệt.
Diệp Từ cảm nhận được luồng ánh mắt đầy sát khí ấy, liền dừng tay, phe phẩy quạt, quay đầu nhìn lại với vẻ mặt khinh thường, đáy mắt đầy khiêu khích.
Diệp Từ cười nhạt trong lòng: Hạng người vừa thô tục vừa xấu xí như vậy, sao xứng với Liên Y của hắn?
Không sai, Tô Liên Y là của hắn!
Đại Hổ đang cố nén cơn giận trong lòng, bởi vì hắn vừa nghe được đoạn đối thoại giữa hai người kia, cách xưng hô thân mật đến mức khiến tim hắn thắt lại.
Bất chợt, trong lòng hắn dâng lên một suy đoán kinh hãi: Ngày đó Liên Y từ chối hắn… Chẳng lẽ… là vì nam nhân này?
Trước mặt Tô Liên Y, hai người không xảy ra xung đột trực tiếp lần nữa.
Chỉ đứng đó, lặng lẽ đối mặt, nhìn nhau từ xa , quan sát nhau. Một khoảng lặng kéo dài bằng thời gian uống hết một tách trà, cho đến khi giọng của Tô Liên Y vọng ra từ trong bếp:
“Đại Hổ, tới giúp một tay được không?”
Trong lòng Đại Hổ như được ánh nắng xuyên qua tầng mây đen u ám: Không cần nhiều lời, chỉ một câu nói này, cũng đủ biết ai thân ai sơ.
Hắn không thèm liếc nhìn Diệp Từ thêm lần nào, bước nhanh về phía bếp, nơi khóe môi ngày thường vẫn nghiêm túc lạnh lùng, giờ lại khẽ cong lên một đường cong nhỏ: “Ừm.”
Tô Liên Y đang xào rau, một món vừa mới bưng ra khỏi bếp, quay đầu lại nói nhỏ với hắn: “Giúp ta mang món này ra đi. Có thể ngươi chưa biết, người tên Diệp Từ đó là khách lớn của xưởng rượu nhà ta, được coi như quý nhân, phải tiếp đãi chu đáo một chút.” Nàng hạ giọng dặn dò như một thói quen.
Nét cong nơi khóe miệng Đại Hổ càng sâu thêm, thậm chí hắn còn muốn nhảy lên vì vui mừng: “Ngươi nói… hắn là khách?”
Hắn không nhịn được mà hỏi lại, như thể muốn xác nhận lại lần nữa để lòng mình an tâm.
Tô Liên Y nghi hoặc liếc hắn một cái: “Đúng vậy, hắn là khách hàng lớn của xưởng rượu, mới đặt bốn nghìn vò. Bây giờ lại tới nhà ta làm khách, chẳng phải là khách thì là gì?”
Hôm nay Đại Hổ thật có chút là lạ…
“Nhà ta”…?
Hai chữ ấy cứ văng vẳng trong đầu Đại Hổ, khiến đôi mắt sâu thẳm kia bỗng mềm mại hơn mấy phần.
“Ừm.” Hắn nhẹ nhàng đáp, rồi bưng đĩa thức ăn đi ra bàn dưới gốc cây.
Người ngoài có lẽ không nhìn ra, nhưng chỉ có Đại Hổ biết, lúc này hắn đang rất vui! Rất phấn khích!
Còn Diệp Từ, thấy cảnh Tô Liên Y vào bếp, Đại Hổ thì giúp đỡ, hắn càng thêm chướng mắt, trong lòng thầm lẩm bẩm: Chẳng lẽ hai người này thật sự là phu thê? Nhưng nghe đồn họ chỉ là phu thê trên danh nghĩa… Hơn nữa, với trực giác của hắn về nữ nhân bao năm nay, hẳn là không thể sai mới đúng chứ?
Diệp Từ cũng lon ton chạy tới, vui vẻ nói: “Còn việc gì cần làm nữa không? Để ta giúp nhé.”
Vừa nói vừa đưa đôi tay thon dài, trắng trẻo vốn được nuông chiều từ bé ra phía trước.
Diệp Hoan nhìn cảnh tượng ấy, chẳng khác nào thấy ma. Thiếu gia nhà hắn… thật sự… sắp làm cái công việc mà ngày thường luôn khinh thường nhất sao?!
Tô Liên Y nhìn đôi tay của Diệp Từ, khẽ mỉm cười: “Không cần đâu. Các ngươi đã vất vả đường xa đến đây, sao có thể để các ngươi nhúng tay vào? Nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Nàng nhẹ nhàng từ chối, cách dùng từ khéo léo, lại không làm người ta mất mặt.
Ngay lúc ấy, Đại Hổ lại quay về lấy món kế tiếp, lặng lẽ kiên nhẫn chờ Tô Liên Y dọn món thứ hai ra khỏi bếp.
Thế là Diệp Từ đành trơ mắt nhìn cảnh tượng nàng nấu hắn bưng, một không khí hòa hợp, ăn ý đến mức khiến hắn ngứa mắt vô cùng.
Muốn chen vào, nhưng không có cách nào, chỉ có thể đứng đó, sốt ruột đến mức ngứa cả lòng.
Cuối cùng, món canh cũng ra lò, bữa cơm tối đơn giản xem như đã hoàn tất.
Trên bàn, Diệp Từ vừa ăn vừa không ngớt khen ngon, không rõ là vì món ăn thật sự đậm đà, hay vì người nấu ra nó quá mức động lòng người. Tóm lại, hắn ăn một cách tận hưởng vô cùng, ánh mắt lại còn lấp lánh. Diệp Hoan ngồi bên cạnh, chỉ muốn độn thổ vì mất mặt thay cho chủ tử.
Còn Đại Hổ thì không ngồi vào bàn. Hắn đứng ở góc khuất, dùng ánh mắt giám sát để dõi theo người đang ăn như hổ đói kia.
Tô Liên Y khẽ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Đại Hổ, trong lòng bất giác khẽ thở dài.
Đại Hổ thích nàng sao?
Có lẽ là vậy… Nhưng nàng lại không dám chắc, đó có thật là tình cảm thực sự không? Dưới cùng một mái nhà, nam đơn nữ chiếc, dù gì cũng dễ nảy sinh chút cảm tình. Nhưng đôi khi, cái gọi là cảm tình ấy… chỉ là một loại ảo giác.
Còn nàng thì sao? Nàng có thích Đại Hổ không? Không… Có thể chỉ là cảm động, có thể chỉ là sự nương tựa khi cô đơn, vẫn chưa thể gọi là tình yêu.
Nàng là người hiện đại, không phải tiểu thư cổ đại sống trong khuê phòng chẳng biết gì về ái tình. Nàng biết rõ mình muốn gì. Nàng không mù quáng tin vào thứ tình cảm lãng mạn mơ hồ của thời phong kiến. Nàng từng giao thiệp với không ít phú thương, quan to quyền quý, nhưng phần lớn đều là đa thê. Cái gọi là “một vợ một chồng” chỉ tồn tại ở mấy nơi nghèo khó như thôn Tô Gia này mà thôi.
Nếu như vài ngày trước nàng còn do dự, thì mấy hôm nay, đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều.
Đại Hổ có nhiệm vụ trong người, bên cạnh chỉ có mỗi nàng là nữ nhân, nên thứ gọi là “cảm tình” ấy, rất có thể cũng chẳng khách quan gì. Là vì cô đơn nên muốn tìm người bầu bạn?
Sau này, nếu hắn khôi phục thân phận, liệu hắn có hối hận không?
Giống như mấy binh sĩ Mỹ đóng quân tại Nhật, cô đơn quá thì tìm cô gái Nhật làm bạn, cuối cùng rút quân lại phủi tay bỏ đi.
Ngay cả khi về sau hắn muốn chịu trách nhiệm với nàng, thì nàng cũng không đủ tự tin để tin hắn sẽ vì nàng mà vứt bỏ thế tục, làm điều khác thường. Huống chi… bản thân nàng còn không chắc, cảm xúc này là tình yêu nam nữ, hay chỉ đơn thuần là cảm giác nương tựa khi cô đơn.
Thôi thì… để thời gian trả lời. Tình cảm vốn không thể cưỡng cầu. Chuyện trái tim, cần có thời gian để lắng đọng.
Lúc Đại Hổ cảm nhận được ánh mắt của Tô Liên Y đột nhiên thu lại, lòng hắn như khựng lại một nhịp, dâng lên một nỗi hụt hẫng vô cớ.
Diệp Từ lại đang trầm trồ không ngớt: “Liên Y, món ăn này… thật sự quá ngon!”