Thiên Kim Danh Y

Chương 91

Sân nhà nông yên tĩnh, dưới gốc cây có đặt một bộ bàn ghế mộc. Trên bàn là vài đĩa thức ăn đơn giản, vậy mà nam nhân mặc y phục tím quý phái lại vừa ăn vừa không ngừng xuýt xoa khen ngon.

Dưới mái hiên gần đó, nơi góc tối khuất ánh sáng, thân hình cao lớn, rắn rỏi của Đại Hổ lặng lẽ đứng nhìn, ánh mắt không rời khỏi Tô Liên Y. Nàng chỉ liếc nhìn hắn một cái như có điều suy nghĩ, mang theo chút áy náy, lặng lẽ thu hồi ánh nhìn.

Trong bóng tối trầm lặng, tim Đại Hổ như bị ai đó bóp nghẹt, chẳng lẽ đây là lần thứ hai nàng từ chối hắn?

Theo góc nhìn của một nam nhân, rõ ràng người tên Diệp Từ kia đến đây với mục đích rất rõ ràng, chính là vì Tô Liên Y. Vậy còn nàng? Có phải nàng cũng có chút cảm tình với Diệp Từ?

Tên đó mặc y phục sang trọng, dung mạo tuấn mỹ, cử chỉ tao nhã, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường. Nếu như Tô Liên Y thực sự động lòng với người như vậy… cũng dễ hiểu.

Nghĩ đến đây, Đại Hổ cảm thấy ngực đau nhói. Hắn không thể nào tiếp tục đứng nhìn cảnh tượng ấy, xoay người bước vào nhà, lặng lẽ trở về phòng mình.

Ngay khoảnh khắc thân ảnh Đại Hổ khuất bóng, nơi khóe mắt Diệp Từ đang vừa ăn vừa không ngớt lời khen, thoáng lướt qua một tia đắc ý.

Mấy món ăn này đúng là không tồi, nhưng cũng chẳng đến mức khiến người ta ăn như thể mỹ vị nhân gian. Một nữ tử dù có khéo tay đến mấy, cũng khó mà dùng những nguyên liệu thường nhật, rẻ tiền để sánh với tay nghề của đầu bếp tửu lâu. Rõ ràng, hắn đang cố tình biểu hiện thái quá, tất cả đều vì muốn làm mỹ nhân vui lòng. Nhưng trong lòng hắn lại rất rõ ràng.

Tên nam nhân xấu xí kia luôn nằm trong phạm vi quan sát của hắn, dễ dàng nhìn ra người kia có tình ý với Tô Liên Y. Nhưng ánh mắt của nàng lại có phần lãnh đạm, hoàn toàn không mang vẻ si mê như nữ tử đang chìm đắm trong tình yêu. Điều đó càng khiến hắn thêm chắc chắn về phán đoán trong lòng.

Hắn tao nhã gắp một đũa thức ăn, nụ cười trên môi càng thêm tà mị, đôi mắt đào hoa lấp lánh như chứa đầy quyến rũ, chậm rãi nhìn về phía Tô Liên Y.

Thế nhưng, Tô Liên Y nào có tâm tư để chú ý đến hắn? Nàng đã đắm chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình…

Diệp Từ bị từ chối một cách khéo léo, nhưng hắn chẳng để tâm, chỉ nhún vai một cái. Chính vì Tô Liên Y đặc biệt nên mới khiến hắn bị thu hút; nếu nàng dễ dàng bị hắn hấp dẫn thì chuyến đi này của hắn cũng kể như uổng công. Thú vị thật, nữ nhân này... hắn nhất định phải có được.

Diệp Từ ăn rất nhiều, hắn muốn quét sạch cả bàn đồ ăn, nhưng rồi mới phát hiện mình không kham nổi. Dưới gầm bàn, hắn hung hăng giẫm mạnh lên chân Diệp Hoan, ra hiệu bằng ánh mắt.

Diệp Hoan vốn luôn theo hầu Diệp Từ, tất nhiên hiểu ý chủ tử, mặt mày đưa đám, cắn răng bắt đầu ăn. Thực ra... hắn đâu có đói, bữa tối cũng đã ăn rồi.

Cuối cùng, mọi món ăn đều sạch trơn, đến mức không còn thừa một miếng, khiến Liên Y hơi ngạc nhiên. Bao lâu rồi hai chủ tớ nhà này chưa được ăn cơm?

Diệp Hoan phụ giúp Tô Liên Y thu dọn bát đũa, còn nàng thì bắt đầu thấy khó xử.

"Từ, xe ngựa của các ngươi đâu rồi?"

Diệp Hoan nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Xe ngựa à? Tất nhiên là thiếu gia bảo nó quay về rồi." Giọng hắn rất nhỏ, Tô Liên Y không nghe rõ.

Diệp Từ phe phẩy quạt, vẻ mặt ung dung, không chút sơ hở nào: "Là thế này, bọn ta đến vội, nên tạm thuê một chiếc xe ngựa ở trạm dịch. Xe ở trạm mà, ngươi cũng biết đấy, đến nơi rồi thì trả tiền, nó sẽ quay lại trạm ngay."

Tô Liên Y khẽ gật đầu, thì ra là vậy. Xem ra Diệp Từ đúng là có lòng, thật sự nghĩ cho xưởng rượu Tô gia.

Diệp Hoan trong lòng chỉ muốn trợn trắng mắt: Thiếu gia à, ngài đang gạt cô nương nhà người ta đấy à, chiếc xe ngựa kia của ngài sang trọng đến mức dù trạm dịch có thật, ai mà thuê nổi?

Tô Liên Y mỉm cười nhẹ: "Không sao, nếu hai người không chê, ta có chiếc xe lừa vẫn hay dùng đi lại hằng ngày, để ta đưa hai người về huyện thành nhé."

Diệp Từ thoáng sửng sốt, vội xua tay từ chối: "Không cần, không cần đâu. Đêm đã khuya thế này, lại còn đi đường, mất ngủ cả đêm. Hơn nữa ta cũng không có chuyện gì gấp, không cần phải vội về. Khó khăn lắm mới đến vùng quê thế này, tranh thủ cảm nhận một chút phong vị nông thôn cũng hay. Ha ha... cho nên, không biết... có thể tá túc lại nhà Liên Y một đêm được không?"

Diệp Hoan cúi đầu, không dám nhìn thiếu gia nhà mình nữa.

Tô Liên Y nghĩ một lúc, thấy cũng đúng thật. Nếu giờ đánh xe về huyện thành cũng mất hơn một canh giờ, cả đi cả về gần ba canh giờ, tổng cộng là sáu tiếng.

Nàng có thể ráng thức khuya một chút, nhưng người như Diệp Từ thì thật sự không cần phải chịu khổ như vậy.

Nhưng mà…

Tô Liên Y liếc nhìn ngôi nhà sạch sẽ, gọn gàng của mình, lại hối hận vì sao lúc trước không xây thêm vài phòng. Nhà chỉ có hai gian, nàng một phòng, Đại Hổ một phòng. Nếu bọn họ muốn ngủ lại, thì ngủ ở đâu bây giờ?

"Từ, nhà ta đơn sơ, nếu hai người không chê, có thể ở tạm một phòng, chen chút một chút được không?" Tô Liên Y hỏi.

"Được chứ!" Diệp Từ lập tức gật đầu lia lịa: "Không sao đâu, thật đấy! Ta là người dễ tính lắm, ở đâu cũng được. Thật mà, với ta thì ăn uống hay chỗ ở đều không kén chọn." Diệp Từ nói liền một hơi.

Diệp Hoan nghe xong câu đó, suýt chút nữa thì ngã quỵ ngay tại chỗ.

Tô Liên Y mỉm cười, trong lòng không khỏi cảm khái, Diệp Từ đúng là một nam nhân tốt. Hóm hỉnh, hài hước, tính cách lại hòa nhã, dù xuất thân giàu có nhưng không hề kênh kiệu. Quan trọng nhất là... có tình có nghĩa! Vừa phát hiện cơ hội làm ăn đã lập tức nghĩ đến nàng *****ên, còn đích thân đến báo tin. Người bạn như vậy, nàng nhất định phải kết giao cho bằng được.

"Được rồi. Hai người cứ nghỉ ngơi một chút, ta đi tìm Đại Hổ bàn lại chuyện chỗ ngủ." Tô Liên Y dịu dàng đứng dậy, chậm rãi bước vào trong nhà.

Diệp Từ nhướng mày, trong lòng đầy khinh miệt. "Đại Hổ"? Cái tên thật khó nghe! Nhưng nghĩ lại thì... đúng là hợp với cái gã xấu xí kia. Tô Liên Y mà ở cùng với hắn ta chẳng khác nào hoa nhài cắm bãi phân trâu. Không được, hắn nhất định phải làm anh hùng cứu mỹ nhân!

Bên cạnh, Diệp Hoan đầy lo lắng: "Thiếu gia, ngài chắc là ngủ ở đây được chứ?" Thiếu gia nhà hắn từ nhỏ sống trong nhung lụa, chưa từng chịu khổ. Chỉ mới lần trước ở khách ***** hạng sang Duyệt Phương ở huyện Thanh Châu, vì "điều kiện không đủ tốt" mà trằn trọc cả đêm mất ngủ, huống gì là ở nơi thôn quê thế này.

Diệp Từ siết chặt nắm tay: "Vì mỹ nhân, bổn thiếu gia có thể chịu đựng được!"

Diệp Hoan khẽ nhún vai, thầm nghĩ: Nếu thiếu gia đã muốn nhịn, thì hắn còn lo lắng làm gì? "Thiếu gia, ngài… chịu nổi chứ?" Vừa nói vừa vô thức xoa xoa bụng mình.

Bị Diệp Hoan nhắc một câu như thế, Diệp Từ cũng bắt đầu cảm thấy dạ dày khó chịu.

Dù sao thì mấy món ăn kia cũng thô sơ, còn có món chính nữa, người thường ăn thì không sao, nhưng Diệp Từ từ nhỏ đã ăn gì mà lớn lên? Toàn là vi cá, bào ngư, ngay cả từng hạt cơm cũng phải được chọn lựa kỹ càng, hạt nào xấu, quá to hay quá già đều không lọt nổi vào miệng. Bây giờ lại ăn cả đống rau lớn luộc sơ sượng, bụng đầy những thứ khó tiêu.

Huống chi, hắn vốn đã dùng bữa tối rồi, giờ lại ăn thêm một bữa nữa, no đến mức khó chịu. Nãy giờ còn mải để tâm đến mỹ nhân nên không để ý, giờ người đẹp vừa rời đi, mới cảm thấy bụng âm ỉ đau.

Dù vậy, vì Tô Liên Y, hắn vẫn nghiến răng chịu đựng.

Tô Liên Y bước vào nhà, giơ tay nhẹ gõ cửa phòng của Đại Hổ: "Ngủ chưa? Đại Hổ, ta có chuyện muốn bàn với ngươi một chút."

Lúc này Đại Hổ đang nằm ngửa trên giường, mắt nhìn trân trân lên mái nhà, không tiêu cự. Nghe tiếng của Tô Liên Y, hắn lập tức ngồi bật dậy, đứng dậy đi ra mở cửa.

Tô Liên Y nhìn thấy Đại Hổ thì khẽ cười, nụ cười mang theo chút áy náy: “Xin lỗi ngươi, Đại Hổ… Ta có chuyện này muốn nhờ.”

Một câu khách sáo nhẹ nhàng, nhưng lại khiến khoảng cách giữa hai người lập tức bị kéo xa.

Đôi mắt Đại Hổ vừa mới nhen lên chút hy vọng liền vụt tối lại, chỉ lặng lẽ gật đầu: “Ừ.”

Tô Liên Y hơi ngượng ngùng, tay xoắn nhẹ vạt áo: “Diệp Từ và Diệp Hoan, hai người họ vì chuyện của xưởng rượu mà lặn lội đường xa đến tận đây báo tin. Giờ trời đã tối muộn, nếu để họ quay về ngay e là sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi… cho nên… ờm… ngươi có thể… có thể nhường phòng cho họ ngủ tạm một đêm được không?”

Nàng nói xong mà trong lòng cũng thấy ngượng ngùng. Chuyện của mình, sao lại phải làm phiền đến Đại Hổ?

“Vì xưởng rượu”? Đại Hổ đương nhiên không tin, nhưng đáng tiếc, Tô Liên Y lại hoàn toàn không nhận ra. Hắn khẽ thở dài một hơi, trong lòng trĩu nặng, rồi chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừ.”

Nói rồi xoay người định quay vào phòng lấy chăn nệm.

“Đêm nay…” Tô Liên Y hơi đỏ mặt, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn cắn răng nói ra:

“Đêm nay… ngươi sang ngủ tạm phòng ta nhé?”

Câu nói đã được nàng cân nhắc kỹ càng, nhưng vừa thốt ra, vẫn không khỏi cảm thấy… mờ ám đến mức khiến người ta đỏ mặt.

“Ta ngủ ở nhà bếp.” Đại Hổ dứt khoát đáp, rồi cầm lấy quần áo và chăn đệm chuẩn bị ra ngoài.

Tô Liên Y lập tức nắm lấy tay áo hắn, kéo lại: “Đừng... Như vậy chẳng phải sẽ để người ta phát hiện ra hai ta không phải phu thê thật sao?”

Nghe vậy, Đại Hổ cúi đầu, ánh mắt nhìn nàng đầy phức tạp: “Thật thì là thật, giả... thì cũng chẳng thể thành thật được. Người khác có biết thì đã sao?”

Tô Liên Y hiểu hắn đang nghĩ gì, nhưng nàng lại không muốn đối mặt với điều đó. 

“Nhưng… nhà bếp toàn mùi dầu mỡ, bẩn lắm.”

Đại Hổ khẽ thở dài. Tô Liên Y... đến một câu giải thích cũng không muốn nói, đủ để thấy trong lòng nàng hoàn toàn không có chỗ cho hắn.

“Thôi khỏi.” Hắn rút tay ra khỏi tay nàng, dứt khoát bước ra khỏi phòng.

Nhà bếp vốn được Tô Liên Y quét dọn rất sạch sẽ, Đại Hổ cũng quen tay, lôi tấm đệm cỏ từ đống đồ bên cạnh ra, trải dưới nền đất, rồi phủ chăn lên, đặt gối xuống, bản thân cũng nằm xuống luôn, nhắm mắt lại, không buồn để ý đến Tô Liên Y đang đứng sau lưng.

Tô Liên Y đứng đó, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, nàng chỉ khẽ thở dài. Nếu đã là hữu duyên vô phận, có những chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Thà dứt khoát từ khi chưa bắt đầu, còn hơn để sau này cả hai lâm vào cảnh lúng túng. Ít ra… sau này vẫn có thể làm bạn.

“Cảm ơn ngươi, Đại Hổ.” Giọng nàng khẽ vang lên, dịu dàng như gió thoảng.

Nói rồi, nàng xoay người bước ra khỏi bếp, còn cẩn thận khép cửa lại cho hắn.

Đợi đến khi bóng nàng khuất hẳn, đôi mắt nhắm chặt của Đại Hổ mới chậm rãi mở ra. Đôi mày rậm, lúc thì cau lại, lúc thì giãn ra, rồi lại cau lại, như có điều gì đó nặng nề đè trong lòng.

Bên ngoài nhà bếp, giữa sân…

“Từ, hai người đợi một lát nhé. Ta vào dọn phòng cho hai người.” Tô Liên Y mỉm cười lịch sự với Diệp Từ, sau đó lại quay người bước vào nhà.

Diệp Từ bị nụ cười của Tô Liên Y làm cho ngây ngất, tâm hồn như bay lên tận mây xanh. Hắn lập tức túm lấy Diệp Hoan đang ôm bụng rên rỉ bên cạnh: “Thấy chưa? Liên Y và cái tên mãnh thú kia tuyệt đối không phải phu thê thật! Nếu là thật, sao lại không ngủ cùng phòng? Quả nhiên ta đoán không sai, là lão cha họ Tô ép nàng lấy hắn! Nhưng người trong lòng Liên Y vốn là tên thư sinh mặt trắng nhà Lý gia! Về sau, Liên Y thông minh đã nhìn thấu bộ mặt thật của hắn nên thất vọng chán chường, dốc lòng vào sự nghiệp. Liên Y à, Liên Y… mệnh trời đã định, người đàn ông đích thực của nàng chính là ta đây!”

Diệp Hoan thì chẳng còn tâm trí đâu mà nghe mấy lời bốc đồng đó, nhăn nhó nói: “Thiếu gia, ta... ta khó chịu quá…”

Diệp Từ chẳng buồn để ý, đẩy hắn sang một bên: “Vừa giỏi việc nước, lại đảm việc nhà. Thông minh, sắc sảo, cần cù lại hiểu chuyện. Tô Liên Y à Tô Liên Y, thiên hạ này ngoài Diệp Tam thiếu ra, còn ai có thể hàng phục được nàng đây?”

Nói đến đây, hắn bất giác cũng đưa tay ôm bụng.

Phải nói thật… giờ hắn cũng bắt đầu thấy khó chịu.

Bên trong phòng, Tô Liên Y cẩn thận dọn dẹp lại phòng của Đại Hổ vốn đã sạch sẽ, thay ga giường mới giặt, lấy thêm gối và chăn mỏng dự phòng, rồi bước ra ngoài, đến chỗ Diệp Từ và Diệp Hoan.

“Trời cũng khuya rồi, hai người rửa mặt nghỉ ngơi đi. Sáng mai, ta sẽ đưa hai người về huyện.”

Diệp Từ rất muốn cùng mỹ nhân tâm sự đôi lời dưới trăng, nhưng Tô Liên Y hoàn toàn không có ý đó, đành nén lại, tự nhủ chuyến này đến là để xác nhận chuyện nàng và cái tên “mãnh thú” kia có phải phu thê thật hay không. Mà kết quả, hắn rất hài lòng.

“Vậy thì phiền ngươi quá rồi.” Diệp Từ mỉm cười nói.

“Không dám, là ta làm phiền công tử mới phải.”

Tô Liên Y dẫn hai người vào phòng, chỉ cho họ chỗ rửa mặt, rồi khép cửa lại, về phòng mình.

Nàng thay đồ, rửa mặt, chuẩn bị đi nghỉ. Dù sao hôm nay cũng đã là một ngày dài bận rộn.

Sau khi rửa mặt xong, Diệp Từ và Diệp Hoan cùng nằm trên giường. Nghĩ đến việc dưới cùng một mái nhà, Tô Liên Y đang nằm ở căn phòng kế bên, Diệp Từ cảm thấy cuộc đời mình viên mãn chưa từng thấy. Hắn vừa ôm bụng vừa cười khúc khích, hạnh phúc đến mức quên bẵng cả cái sự gian khổ của chốn quê mùa này.

Diệp Hoan thì không được vui vẻ như vậy, hắn trằn trọc rồi bật dậy: “Thiếu gia, ta… vẫn thấy khó chịu lắm.”

Diệp Từ cũng thở dài, đưa tay xoa xoa cái bụng căng tròn của mình: “Thật ra… ta cũng khó chịu lắm.” Nhưng mà, hắn có làm được gì chứ?

“Ráng chịu đi, mai về rồi.” Hắn ngạc nhiên: Mình mà lại đi an ủi gã tùy tùng à?

Ở gian phòng bên kia, sau khi Tô Liên Y thay đồ rửa mặt cũng chưa vội đi ngủ. Trong đầu nàng cứ lặp đi lặp lại hình ảnh của Đại Hổ, ánh mắt phức tạp ấy, nét mặt u sầu ấy.

Nàng biết, Đại Hổ hẳn đang rất buồn, rất thất vọng. Nhưng nàng thật sự không thể đáp lại tình cảm ấy, càng không thể hứa hẹn điều gì.

Chẳng phải vì hai người mới quen nhau vài tháng, mà bởi... nàng gần như không biết gì về hắn cả: Thân phận, quá khứ, thậm chí tên thật cũng không rõ, làm sao có thể tùy tiện trao trái tim mình?

Đúng là từng có chút rung động, nhưng khi bình tâm lại, nàng nhận ra cảm xúc ấy chỉ là sự dựa dẫm khi yếu đuối, giống như cái lần bị bọn vô lại tấn công, chính hắn đã xuất hiện cứu nàng. Cảm động... không phải tình yêu đích thực.

Nàng trằn trọc mãi không thể ngủ. Cuối cùng, đành thắp đèn dầu, lôi sổ sách ra tiếp tục xem phần sổ chưa kịp đối chiếu ban ngày.

Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Tô cô nương, ngươi ngủ chưa? Ái da…” Là tiếng của Diệp Hoan, nghe ra thì có vẻ đang rất không ổn.

Tô Liên Y vội khoác đại một chiếc áo, ra mở cửa.

“Diệp Hoan, ngươi sao vậy?”

Ngoài cửa, Diệp Hoan đang đứng ôm bụng, mặt đỏ gay, trông rất đau đớn.

“Tô cô nương, nhà có trà gừng không? Thiếu gia với ta tối nay ăn no quá, giờ đầy bụng khó chịu, không tài nào chợp mắt được…”

Tô Liên Y hơi giật mình: “Ta đi xem thử.”

Nàng không vội đi lấy trà ngay. Nếu là người khác, nghe vậy chắc sẽ lấy trà đưa liền, nhưng nàng là thầy thuốc. Nàng biết, nhiều khi bệnh không đơn giản như vẻ ngoài. Sốt chưa chắc là cảm, đau bụng chưa hẳn do tiêu chảy. Cái nàng lo nhất chính là... ngộ độc thực phẩm.

“Diệp công tử, ngươi không sao chứ?”

Vừa bước vào phòng bên, Tô Liên Y đã hoảng hốt. Trước mắt nàng là Diệp Từ mặt trắng bệch, đang ôm bụng cuộn người lại trên giường.

Thấy mỹ nhân trong lòng mình xuất hiện, Diệp Từ lập tức ngẩng đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười mê hoặc lòng người.

Nhưng Tô Liên Y thì chẳng có tâm trạng để nhìn hắn “làm trò”, nàng bước thẳng lại gần, theo bản năng đưa tay sờ trán hắn. Nếu là ngộ độc thực phẩm thì đa phần sẽ gây sốt.

“Cho ta biết, đau chỗ nào?”

Diệp Từ chỉ vào vùng bụng trên, vị trí dạ dày.

Tô Liên Y hơi do dự một chút: “Ta có thể sờ thử không?”

Diệp Từ gật đầu như gà mổ thóc: “Được, được chứ! Chỗ nào cũng được!”

Tô Liên Y đưa tay đặt lên bụng hắn. Nàng vốn nghĩ hạng công tử như hắn chắc bụng chỉ toàn mỡ mềm, ai ngờ vừa chạm vào đã thấy cơ bụng rắn chắc đến khó tin. Thậm chí phải dùng chút lực mới ấn xuống được.

“Chỗ này đau không?” Nàng hỏi, ấn vào phần bụng dưới ngực.

Diệp Từ lắc đầu: “Không đau.”

Trong lòng thì như muốn bay lên trời: Mỹ nhân đang chạm vào bụng hắn! Cái tay trắng trẻo mềm mại kia, ôi trời, nếu mà xuống thấp một chút nữa thì…

Nhưng đáng tiếc cho hắn, Tô Liên Y chẳng hề “thuận nước đẩy thuyền”, ngược lại còn di chuyển tay lên trên, ấn thêm lần nữa: “Còn chỗ này thì sao?”

Diệp Từ thất vọng tràn trề: “Cũng không đau…”

Trong lòng gào thét: Tại sao không ấn xuống dưới chứ?! Tại sao?! Đáng ghét!!!

Tô Liên Y ấn thêm vài vị trí nữa, sau đó đã có kết luận trong đầu. Dù cả hai Diệp Từ và Diệp Hoan đều có triệu chứng tương tự, nhưng xét riêng tình trạng của Diệp Từ thì có thể loại trừ các bệnh như viêm ruột thừa, viêm đại tràng hay tiêu chảy.

Khi tay nàng ấn đến vùng dạ dày, nàng đã chắc chắn: “Ăn quá nhiều, quá nhanh, nên tiêu hóa không nổi.”

Nói xong, nàng đứng dậy đi về phòng. Diệp Hoan cũng lẽo đẽo theo sau, mong Tô Liên Y sẽ pha trà đặc giúp tiêu thực. Nhưng bất ngờ thay, nàng chẳng lấy trà mà lại lôi ra một túi trái cây chua đỏ rực.

Loại quả này ở nước Loan được gọi là toan quả, trong thời hiện đại gọi là sơn tra. Đây là thứ mọc hoang khắp núi, nhà nông nào cũng có, trẻ con thì rất thích, người lớn cũng thường nấu canh giải nhiệt bằng loại quả này.

“Từ, đừng nằm nữa, dậy đi dạo một chút với Diệp Hoan ngoài sân. Ta chuẩn bị xong sẽ mang ra liền.” Vừa nói, nàng vừa cầm túi sơn tra đi vào bếp.

Nghĩ đến Đại Hổ đang ngủ trong bếp, Tô Liên Y cảm thấy có phần áy náy. Nàng ngập ngừng một chút, cuối cùng nhẹ nhàng gõ cửa: “Đại Hổ, ngủ rồi sao? Ta… ta cần dùng bếp một lát.” Giọng mang theo vẻ áy náy.

Chẳng bao lâu sau, cửa bếp mở ra. Đại Hổ vẫn chưa thay đồ, vẫn là bộ quần áo lúc trước, chỉ khẽ ừ một tiếng rồi nghiêng người nhường lối.

Thời gian gấp rút, Tô Liên Y vội múc nước nhóm lửa, đồng thời dùng dao cắt nhỏ túi quả chua. Nước sôi rồi, nàng đổ hơn nửa túi vào nồi, rồi thêm ít đường vào.

Đại Hổ nhìn mà không hiểu: “Cái này là?”

Tô Liên Y khẽ thở dài: “Hai chủ tớ bọn họ ăn tối không cẩn thận, giờ khó tiêu. Ta nấu ít canh chua giúp họ tiêu thực.” Vừa nói vừa cho thêm củi vào bếp, lửa bốc lên rừng rực.

Nước sôi liên tục, hơi trắng cuồn cuộn bốc lên, Tô Liên Y không cho thêm củi nữa mà dùng muôi múc canh ra bát, rồi lại thêm nước vào nồi tiếp tục hầm. “Đại Hổ, xin lỗi ngươi nhé.”

“Không sao.” Đại Hổ bình thản đáp.

Không có thời gian để khách sáo, Tô Liên Y bưng bát rời khỏi bếp: “Từ, hai người khỏi cần đi lại, đến đây uống bát này đi.”

Nói xong, nàng đưa bát cho Diệp Từ rồi quay lại múc thêm bát khác mang cho Diệp Hoan.

Hai chủ tớ nhìn chằm chằm vào bát canh đỏ đỏ, đặc quánh, hương vị chua nồng xộc thẳng lên mũi, chỉ muốn… lùi ba bước. Cái này mà nuốt nổi à?!

“Tô cô nương, cái này là gì vậy? Không phải khó tiêu thì nên uống trà đặc sao? Cái này có ích gì?” Diệp Hoan hỏi.

Tô Liên Y mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích: “Đây là canh chua. Đồ ăn vào dạ dày thì cần dịch vị để tiêu hóa. Mà dịch vị là chất axit. Ăn nhiều quá, dịch vị không đủ, nên cần bổ sung thêm chua để giúp tiêu. Còn trà là kiềm, không những không tiêu hóa được mà còn trung hòa cả lượng axit vốn có. Những điều này các người không cần hiểu, chỉ cần nhớ: uống hết canh là được.”

Vì mỹ nhân trước mặt, Diệp Từ cũng coi như là liều rồi, đời này đã chịu đủ khổ, chẳng lẽ ngại mỗi chén canh sao? Hắn ngửa đầu, ực một hơi uống cạn.

Vị chua xộc vào, suýt nữa ói ra, nhưng vì Tô Liên Y, hắn vẫn cắn răng nuốt xuống.

Diệp Hoan thấy chủ tử cũng uống rồi, đành bịt mũi uống theo. Cái canh này chua đến mức răng cũng ê hết cả dãy! Đúng là thử thách nhân phẩm.

Tô Liên Y thấy cả hai đã uống xong, mới mỉm cười thu lại bát: “Trà đặc chỉ giúp giảm cảm giác đầy bụng vì làm mất vị dầu mỡ, nên mọi người tưởng lầm là tiêu hóa được. Nhưng trà lại làm tỉnh táo, uống buổi tối thì làm sao ngủ ngon?”

Diệp Từ vội vàng hùa theo: “Đúng đúng, Liên Y nói đúng!”  Đúng sai gì không quan trọng, Liên Y nói sao cũng là đúng!

Tô Liên Y cười khẽ. Người này đúng là thú vị. “Vậy thế này đi, lát nữa ta sẽ đi dạo một vòng với hai người, tiêu thực xong thì về ngủ.”

Diệp Từ nghe xong thì sướng đến nở hoa trong lòng: “Được!”

Đau bụng thế này… cũng xứng đáng rồi!

Bình Luận (0)
Comment