Tô Liên Y thực sự làm như những gì nàng nói, chỉ đơn giản là đi dạo cùng hai chủ tớ Diệp Từ mà thôi, tuyệt đối không phải vì có chút cảm tình nào với Diệp Từ cả. Lý do rất đơn giản, Diệp Từ đến thôn Tô gia là vì xưởng rượu, cũng chính vì tới đây mới bị đầy bụng khó tiêu. Là chủ nhà, Tô Liên Y đương nhiên cảm thấy vô cùng áy náy...
Tình cảm của Tô Liên Y dành cho Diệp Từ, chỉ là bằng hữu, là đối tác cùng hợp tác làm ăn, không hề liên quan đến tình cảm nam nữ.
May mắn là khu vực quanh nhà nàng vốn ít người qua lại, lại có vài tán cây lớn, phong cảnh cũng tạm gọi là hữu tình.
Đại Hổ không đi cùng, chỉ có một mình Tô Liên Y cùng hai chủ tớ Diệp Từ tản bộ trò chuyện. Thường thì chỉ có Diệp Từ nói, nàng nghe, thỉnh thoảng đáp vài câu phụ họa cho vui lòng hắn.
Có lẽ là nhờ bát canh chua, cũng có thể là nhờ đi dạo, hoặc cũng có thể… vì có mỹ nhân ở bên cạnh, nên Diệp Từ chẳng những không còn thấy khó chịu, mà còn lâng lâng như đang cưỡi mây đạp gió, khoan khoái vô cùng.
“Liên Y, ngươi đã từng đến kinh thành chưa?” Diệp Từ hỏi.
“Chưa từng.” Tô Liên Y mỉm cười. (Thực ra đã từng đến… Bắc Kinh rồi.)
Diệp Từ phe phẩy chiếc quạt trong tay, mặt đầy háo hức: “Vậy ngươi có muốn đi không?”
“Không muốn.” Tô Liên Y vẫn cười đáp lại.
“…” Diệp Từ ngạc nhiên: “Tại sao lại không muốn? Kinh thành là nơi mà ai ở nước Loan này cũng mơ được đặt chân tới! Đó là đô thị phồn hoa nhất cả nước, là trung tâm giao thiệp của tầng lớp quý tộc thượng lưu, cũng là nơi có vô số cơ hội làm ăn lớn đấy.”
Tô Liên Y bật cười: “Thật ra ta không quá thích chuyện làm ăn, chỉ cần đủ ăn đủ mặc, nuôi sống được cả nhà là được rồi.” Mặc yêu cầu của nàng rất thấp, nhưng các mối làm ăn lại liên tục tìm đến, bận rộn đến mức không kịp trở tay.
Diệp Từ ngẩn người: “Nhưng ở kinh thành có rất nhiều châu báu cổ vật quý hiếm, gần như tất cả bảo vật của nước Loan đều tập trung ở đó, thậm chí còn có cả đồ từ các nước khác nữa.” Hắn nghĩ: Phụ nữ ai mà chẳng thích trang sức, dùng chiêu này dụ chắc chắn hiệu quả.
Ai ngờ, Tô Liên Y lại giơ tay che miệng cười nhẹ: “Ta cũng không có hứng thú với châu báu gì cả.” Lời vừa dứt, tay áo rộng bằng sa mỏng trượt xuống, để lộ cánh tay trắng ngần như ngó sen, cổ tay thon thả đẹp đến lạ thường.
Ngay khoảnh khắc ấy, chiếc vòng đá trên cổ tay nàng cũng lộ ra.
Chất liệu của chiếc vòng thật khó mà diễn tả, nói là ngọc thì còn pha cả đá tạp, nói là đá thì phần lớn lại là ngọc. Miễn cưỡng chế tác thành vòng tay, nên chỉ có thể gọi là “vòng ngọc bích”.
Diệp Từ vừa nhìn thấy đã nhíu mày: “Liên Y, ngươi mau vứt cái vòng rách đó đi! Ngày mai ta tặng nàng cái mới tốt hơn.” Cổ tay đẹp thế kia, sao lại để cái thứ này làm vấy bẩn được?
Tô Liên Y ngẩn ra, lúc này mới nhớ đến chiếc vòng trên tay mình. Đây là món quà mà Đại Hổ từng tặng nàng, từ đầu đến giờ nàng vẫn luôn đeo.
Nàng mỉm cười khéo léo từ chối: “Không cần đâu, chiếc vòng này với ta có ý nghĩa đặc biệt, không liên quan đến giá trị.”
Cứ thế, Diệp Từ bị từ chối thẳng thừng, nhưng hắn lại không hề tức giận. Ngược lại, ánh mắt càng thêm ngưỡng mộ nàng.
Hắn âm thầm tán thưởng: Thời buổi này, con gái không thích vàng bạc châu báu đã hiếm, mà biết giữ lập trường như vậy lại càng hiếm hơn. Một người như thế mà ta lại có cơ duyên gặp được, vậy thì càng phải theo đuổi đến cùng!
Đang miên man suy nghĩ, hắn quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Hoan đang cắm cúi lẽo đẽo phía sau thì bỗng thấy bực bội. Nhân lúc Tô Liên Y không chú ý, hắn đá Diệp Hoan một cú, đồng thời trừng mắt ra hiệu.
Diệp Hoan ngơ ngác: “Thiếu gia, sao vậy ạ?”
Tô Liên Y cũng tò mò hỏi: “Từ, sao vậy? Ngươi cần gì sao?”
Diệp Từ suýt nghẹn máu, phải cố gượng cười: “Không có gì đâu, ha ha…”
Quay đầu đi, hắn đứng che giữa Tô Liên Y và Diệp Hoan, trợn mắt ra hiệu bằng khẩu hình rõ ràng: “Cút! Cút ngay!”
Diệp Từ vẫn chưa hiểu ra, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Thiếu gia làm sao thế nhỉ?
Sự ngơ ngác đó khiến Diệp Từ càng thêm muốn đá hắn thêm phát nữa.
“Diệp Hoan, ngươi chẳng phải vừa bảo là ăn no quá, cần… đi giải quyết sao?” Câu này gần như là nghiến răng mà rít ra từng chữ.
Lúc này Diệp Hoan cuối cùng cũng hiểu ý thiếu gia. Hóa ra là chê hắn… vướng víu! Muốn có không gian riêng với Tô cô nương. Nghĩ lại mới thấy, hôm nay đúng là mình ăn no quá thật, đầu óc mụ mị, mắt mũi để đâu không biết! Khó trách thiếu gia đá mình.
“Đúng đúng đúng, thiếu gia nói phải! Tiểu nhân… tiểu nhân quả thật muốn giải quyết! A… Tô cô nương, xin thất lễ một lát, tiểu nhân đi rồi về ngay!”
Tô Liên Y còn chưa kịp nói bảo hắn quay về theo đường cũ, thì đã thấy Diệp Hoan như một con thỏ nhảy vèo vào rừng, để lại nàng kinh ngạc đứng đó, cùng một con “sói đuôi dài” Diệp Từ.
Lúc này, Diệp Từ xúc động vô cùng. Hắn ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng đêm rằm, sáng trong đến nao lòng, hệt như gương mặt ngọc ngà của Tô Liên Y.
Cơn gió nhẹ lướt qua mặt, mềm mại như tính khí của nàng. Cành liễu rủ xuống, duyên dáng uyển chuyển, chẳng khác nào dáng hình nàng…
Còn…
“Từ.” Tô Liên Y đột nhiên hỏi: “Ngài có thể cho ta biết, nhà ngài rốt cuộc là làm ăn gì không?” Đây là điều nàng vẫn luôn thắc mắc. Diệp Từ ăn mặc sang trọng, lời nói ý tứ, khí độ bất phàm, vậy mà luôn miệng nói nhà mình chỉ làm “kinh doanh nhỏ”. Nhưng “kinh doanh nhỏ” thì làm sao có thể một lần đặt bốn nghìn vò rượu?
Nếu là người khác hỏi, e là mang theo ý đồ. Nhưng Tô Liên Y hỏi, chỉ đơn thuần là vì tò mò.
Sau một thời gian tiếp xúc, nàng thấy Diệp Từ thật ra là người khá tốt, đã xác định làm bạn thì tất nhiên cũng muốn hiểu rõ về thân phận đối phương.
Diệp Từ thoáng lúng túng, không dám nói thật. Bởi vì hắn đã gặp quá nhiều cô nương, khi hắn chưa tiết lộ thân phận thì còn giữ được chút cá tính, nhưng chỉ cần hắn nói nhà mình là đệ nhất phú thương Kinh thành, thì lập tức những gì gọi là “kiêu kỳ” hay “tự tôn” của họ đều bay mất sạch, hận không thể ngày mai gả luôn. Hắn thật sự… không dám nói!
“À… thì… ừm… cũng chỉ là… làm kinh doanh nhỏ thôi.” Diệp Từ ấp úng, nói quanh co lấp *****.
Tô Liên Y khẽ thở dài, biết Diệp Từ thật sự không muốn nói, bèn mỉm cười chuyển đề tài:
“Không biết bao giờ trời nóng thế này mới dịu đi được nữa.”
Nàng nhẹ nhàng đổi chủ đề sang chuyện thời tiết.
Sao Diệp Từ lại không nhận ra chứ? Trong lòng như có móng vuốt mèo cào, vừa ngứa lại vừa bứt rứt. Hắn thực sự rất muốn nói ra thân phận mình, rất muốn Tô Liên Y không giống những cô nương khác, không quá thực dụng hay tính toán.
Nhưng Tô Liên Y lại không cho rằng việc Diệp Từ giấu thân thế là điều gì sai trái. Ai mà chẳng có bí mật riêng? Diệp Từ có, Đại Hổ có, bản thân nàng cũng có.
Giữ lấy bí mật mà vẫn làm bạn, có gì không tốt? Nhưng nếu muốn thân thiết hơn…
Tô Liên Y cụp mắt xuống, lòng khẽ trĩu xuống. Ai có thể thật sự thân thiết với một người luôn giấu giếm điều quan trọng nhất của họ chứ?
Diệp Từ buồn đến muốn khóc, rõ ràng cảm thấy Tô Liên Y đã âm thầm kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Hắn vô cùng hối hận, trong lòng cuộn trào như sóng. Hắn thực sự rất muốn nói ra thân phận, rất muốn thổ lộ hết, nhưng đúng vào lúc hắn vừa lấy hết can đảm...
Tô Liên Y đã nhanh chân bước đi.
Chỉ thấy nàng bước đến dưới một gốc cây, nheo mắt, nhìn chằm chằm vào thân cây.
Diệp Từ không hiểu, nàng phát hiện ra điều gì sao?
Tô Liên Y đưa tay, lấy xuống một vật gì đó dính trên thân cây, nâng lên lòng bàn tay quan sát.
Diệp Từ vội bước đến nhìn thử, không nhìn thì thôi, nhìn xong suýt hét lên!
Là một con côn trùng dài gần một tấc, vỏ sẫm màu, có lông tơ, thân hình tròn như trứng gà, có nhiều chân, nhìn vừa kỳ quặc vừa buồn nôn.
“Liên Y, mau vứt đi! Cẩn thận nó cắn đấy!” Hắn hoảng hốt kêu lên.
Tô Liên Y bật cười khúc khích: “Nó không cắn người đâu, nó chỉ hút nhựa cây thôi.”
Rồi nàng đưa con côn trùng ra trước mặt hắn, nói nhẹ nhàng: “Ngươi nhìn kỹ lại đi, ngươi nhất định từng thấy nó rồi.”
Diệp Từ cúi đầu nhìn, vừa đưa tay ra, Tô Liên Y liền đặt con sâu đó vào lòng bàn tay hắn. Con sâu lập tức bò ngọ nguậy, khiến Diệp Từ giật mình thất sắc, suýt thì nhảy dựng lên.
Tô Liên Y cuối cùng cũng không nhịn được, phá lên cười giòn tan như chuông bạc ngân vang trong gió, rồi lại đưa tay bắt lấy con sâu kia, giữ chặt trong tay Diệp Từ, không để nó bò đi.
“Đừng sợ, nó thật sự không cắn người đâu. Ngươi nhìn kỹ lại đi, chắc chắn từng thấy rồi đấy.”
Nàng vừa nói, vừa dùng tay giữ con sâu trong tay hắn.
Tuy Diệp Từ có hơi hoảng, nhưng hắn chẳng sợ chút nào. Cái vẻ làm quá vừa rồi chỉ là để... kiếm chút "lợi lộc" thôi.
Chiêu trò thấp nhất là tự mình đụng chạm vào mỹ nhân, chiêu cao tay hơn là khiến mỹ nhân chủ động đụng vào mình. Như lúc này đây, bàn tay mềm mát của Tô Liên Y đang đặt trong tay hắn, cảm giác trơn mượt ấy khiến trái tim hắn như muốn tan chảy.
Hai người đứng sát lại gần, Diệp Từ còn len lén nhích lại một chút, tham lam hít hà hương thơm thoang thoảng từ người nàng.
“Thế nào? Thật sự không nhận ra sao?” Tô Liên Y nghiêng đầu hỏi, đầy hứng thú.
Diệp Từ vội vàng thu tâm trí lại, cúi đầu nhìn con côn trùng trong tay, chau mày: “Đây chẳng phải là con ve sao? Chỉ là chưa có cánh thôi.”
“Đúng rồi, đây là ve sầu, chỉ là dạng ấu trùng thôi, chưa lột xác.” Tô Liên Y gật đầu, ánh mắt mang chút say mê.
“Ngươi chắc chắn không nghĩ tới, một con ve nhỏ xíu như thế này phải sống dưới lòng đất suốt mấy năm trời, rồi mới chui lên mặt đất biến thành con ve mà người ta hay nghe kêu mỗi hè. Ai cũng tưởng khoảnh khắc chui lên ấy là tự do, là ánh sáng. Nhưng thực chất, đó lại là giai đoạn cuối cùng của đời nó, là lúc nó dốc hết sức để hoàn thành sứ mệnh cả đời.”
Nói rồi, nàng thả lỏng tay, để con ve nằm yên trong tay Diệp Từ.
Đây là lần *****ên Diệp Từ nghe kiểu lý giải như vậy, cảm thấy rất mới mẻ: “Sứ mệnh cả đời? Là gì vậy?”
Tô Liên Y bật cười khúc khích: “Nói theo cách con người thì là... nối dõi tông đường, còn theo sinh học thì gọi là duy trì nòi giống.”
Diệp Từ nghe xong, máu nóng như sôi lên, suýt chút nữa lao đến ôm chầm lấy Tô Liên Y mà nói: Chúng ta cũng... duy trì nòi giống đi! Nhưng lý trí còn vững, hắn cố nhịn xuống.
“Diệp Từ.” Tô Liên Y nghiêng đầu hỏi: “Ngươi nói xem, đời người điều gì là quan trọng nhất?”
Câu hỏi này thật sự khiến Diệp Từ ngẩn người. Tiền bạc? Địa vị? Phụ nữ?
“Ta... không biết.”
Đêm khuya yên tĩnh, hai người cứ thế lặng lẽ bước đi bên nhau. Trong lòng Tô Liên Y cũng dần trở nên bình thản.
“Câu hỏi này, ta từng suy nghĩ rất nhiều.”
“Ồ?” Diệp Từ đầy tò mò: “Vậy ngươi thấy sao? Đời người rốt cuộc là vì điều gì?”
Hắn thật lòng rất muốn biết, mong chờ câu trả lời từ Tô Liên Y.
Tô Liên Y bước nhanh vài bước, ánh mắt tinh anh nhìn thấy một con ve khác trên cành cây. Nàng đưa tay bắt lấy, nghịch trong tay.
“Con người bị chi phối bởi quá nhiều thứ, nên khó mà nhìn ra được quy luật. Nhưng với động vật hay côn trùng thì lại rất rõ ràng. Chúng sống, cố gắng sống, mục đích là để sinh sản rồi chết đi. Vì vậy ta nghĩ, điều quan trọng nhất trong đời người không phải là tiền bạc hay địa vị, mà là được sống hạnh phúc bên người mình yêu thương.”
Nàng vừa nói xong, chính mình cũng thấy lời ấy buồn cười. Nghe sao cứ như lời của mấy kẻ si tình trong sách truyện chứ không phải từ miệng một bà cô già chưa chồng như mình.
Nhưng sự thật là… nàng thật lòng nghĩ như vậy. Có lẽ chính vì giữ vững niềm tin mãnh liệt vào tình yêu chân thành, nên ba mươi mốt tuổi rồi mà nàng vẫn chưa từng có nổi một mối tình vắt vai.
Cơ hội xem mắt không phải là không có, chỉ là nàng luôn từ chối. Nguyên nhân, cũng chính là vì vậy.
Diệp Từ phát hiện, chỉ cần ở bên Tô Liên Y là sẽ không ngừng nghe được vô số điều mà trước kia hắn chưa từng nghĩ đến. Từ lúc đầu kinh ngạc, đến giờ đã dần thành quen.
Hắn giơ tay lên, nhìn con ve còn nằm trong lòng bàn tay, ánh mắt đầy suy tư.
“Ngươi nói đúng, tiền bạc, địa vị… đều chỉ là vật ngoài thân. Cho dù sau khi chết có được chôn theo cả đống vàng bạc châu báu, con người cũng chẳng thể mang đi được gì.”
Tô Liên Y khựng lại, kinh ngạc nhìn Diệp Từ: “Ngươi tin vào luân hồi không?”
Diệp Từ lắc đầu: “Không tin. Ta cũng không tin có ma quỷ gì cả. Ha ha, ta chỉ tin vào chính mình, và những gì tận mắt nhìn thấy.”
Tô Liên Y càng thêm ngạc nhiên.
Người xưa mà lại không tin thần quỷ?
“Diệp Từ, ngươi thật là một người rất đặc biệt đấy.”
Diệp Từ mỉm cười: “Ta đặc biệt? Thật ra, Liên Y, người đặc biệt hơn là ngươi.”
Tô Liên Y biết hắn đang ám chỉ điều gì, nhưng ký ức hiện đại mà nàng mang theo, so với sự đặc biệt nguyên bản của người thời cổ đại thì có là gì?
Bỗng nhiên nàng chợt nghĩ ra điều gì: “Hay là chúng ta bắt thêm ít ve sầu đi, sáng mai ta làm một món nhỏ cho ngươi nếm thử, ve chiên giòn!”
Diệp Từ suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Liên… Liên Y, ngươi nói gì cơ? Món gì cơ?”
Tô Liên Y cười vô cùng rạng rỡ, ngón tay thon trắng nhấc con ve lên lắc lắc: “Chính là thứ này đó. Ngươi đã đến nông thôn rồi, tất nhiên phải cho ngươi nếm thử những món đặc sản mà thành thị không có. Rất ngon, lại bổ dưỡng, yên tâm đi. Nào, đi bắt cùng ta.”
Nói rồi nàng vươn tay kéo tay áo Diệp Từ, lôi hắn đi vào trong rừng cây.
Nàng nghĩ hắn sợ côn trùng nên mới kéo đi, nhưng Diệp Từ thì vui không tả xiết. Hai người gần gũi thế này, đừng nói bắt ve, có bảo bắt cọp hắn cũng sẵn lòng. Hắn hớn hở như mở cờ trong bụng.
Trăng khuya vốn đã không sáng, dưới tán cây rậm rạp càng thêm tối tăm. Tô Liên Y nheo mắt, nhìn chằm chằm vào thân cây. Hễ thấy chỗ nào gồ lên bất thường là nàng đoán đó chính là ve đang chuẩn bị lột xác, chỉ cần đưa tay là bắt được.
Nàng ngẩng đầu, tập trung nhìn một chỗ cao trên thân cây, rồi phát hiện mình với không tới. Liền với tay kéo Diệp Từ lại, khẽ giọng nói: “Lại đây, chỗ này.” Ánh mắt vẫn không rời khỏi mục tiêu.
Diệp Từ bị nàng kéo đi, lâng lâng như bay. Hắn nghe theo lời chỉ dẫn, nhón chân đưa tay lên, bắt được con ve. Bắt xong, hắn tinh nghịch đưa tay đặt nó lên đầu Tô Liên Y: “Kiểu tóc này cũng không tệ đâu.”
Liên Y vừa bực vừa buồn cười: “Đừng đùa nữa, mau lấy xuống cho ta.”
…
Hai người cười vang cả khu rừng nhỏ, tiếng cười rộn ràng trong đêm hè thanh mát.
Họ không biết rằng, trong góc tối cách đó không xa, có ba người phụ nữ đang đi vội vã. Xem ra là từ huyện trở về muộn, phải đi đường ban đêm.
Trong số đó… có một người chính là Giang thị.
Giang thị vốn tưởng rằng Tô Hạo sẽ đến xin lỗi mình, nên đã ở nhà chờ đợi suốt mấy ngày. Nhưng đợi mãi đợi mãi vẫn không thấy người đâu. Sau đó quay về nhà mẹ đẻ, bị mẹ mình mắng cho một trận, mấy chị dâu lại kéo đến hiến kế, bảo Giang thị nhân lúc Tô Liên Y không để ý thì lén lên huyện thành giảng hòa với Tô Hạo.
Vì dạo gần đây trong làng đồn ầm lên rằng Tô Hạo giờ là ông chủ lớn của tửu *****, ban ngày đếm bạc thu tiền, ban đêm lại lui tới kỹ viện ở huyện Nhạc Vọng, mỗi đêm thay một cô đào mới. Giang thị nghe mà vừa tức đến nghiến răng, vừa sợ, nên mới lén lút lên đường đến huyện Nhạc Vọng.
Không ngờ Tô Hạo lại không có mặt ở tửu *****. Hắn đang theo Tiền Hội chạy đôn chạy đáo bên ngoài, thúc đẩy việc bán rượu, mở rộng đầu mối tiêu thụ, nên Giang thị coi như đi công cốc.
Cũng may trên đường về lại gặp hai bà thím cùng làng, thế là rủ nhau về chung một chuyến.
Từ sau khi Tô Hạo không còn ở làng, xưởng rượu cũng chuyển đi, không còn ai nịnh nọt hầu hạ Giang thị nữa, chẳng ai liếc nhìn đến sắc mặt của bà ta. Lâu dần, tính khí cũng dịu lại, không còn lên mặt làm giá như trước. Mấy bà thím trong làng vốn chất phác hiền lành, thấy Giang thị không còn kiêu căng như xưa nên cũng chịu đi chung.
Ba người vừa xuống xe ngựa ở trạm dịch liền vội vã đi bộ về nhà, vừa đến rừng cây thì nghe thấy tiếng nam nữ cười đùa vọng lại.
Giữa đêm thế này, ai mà còn lang thang ngoài đường? Dân làng đâu có thói quen đi chơi khuya, giờ này đều đã ngủ cả rồi.
Tai Giang thị rất thính, lập tức nhận ra tiếng cười trong vắt đó là ai. Tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc ấy, với Giang thị chẳng khác nào tiếng gọi hồn, không phải cô em chồng Tô Liên Y thì còn ai vào đây nữa?
“Khoan đã!” Giang thị đưa tay chặn hai bà thím lại.
Hai người kia ngạc nhiên nhìn bà ta: “Chuyện gì thế? Trời không còn sớm, mau về nhà đi thôi.” Một người sốt ruột giục.
Giang thị thì đang cười thầm trong bụng: Tô Liên Y, rốt cuộc cũng bắt được điểm yếu của ngươi rồi. Nhưng ngoài mặt thì lại ra vẻ buồn bã: “Ôi, đúng là việc xấu trong nhà khó giấu được…”
Hai bà thím lập tức tò mò. Dù đang vội, nhưng vừa nghe đến hai chữ “việc xấu trong nhà”, tinh thần liền tỉnh táo: “Gì cơ? Có chuyện gì xảy ra à? Nói nghe xem!”
“Phải đó, nói đi, có chuyện gì thế?”
Giang thị trợn mắt chỉ về phía bụi rậm: “Cô em chồng ta đấy, Tô Liên Y, giờ thì oai rồi, cướp luôn tửu ***** nhà ta. Mà giờ đang ở ngay ngoài cổng làng này, cùng với đàn ông lạ lén lút hú hí. Nghe đi, cái tiếng nam nữ cười đùa kia kìa.”
Hai người lập tức dỏng tai nghe. Quả thật, giọng nữ kia đúng là giống Tô Liên Y lắm.
“Mà này, ta cũng nghe phu quân ta nói, giờ chủ tửu ***** Tô gia đâu còn là Tô Hạo nữa, mà là Tô Liên Y, từ trong ra ngoài đều do nàng ta quyết định hết.”
“Hồi trước thì lén lút quyến rũ nhị thiếu gia Lý gia, giờ thì vừa gầy đi vừa có tiền, chắc mười phần hết chín là đã câu được nhị thiếu gia rồi.”
Giang thị nào quan tâm Tô Liên Y quyến rũ ai. Điều bà ta muốn là làm cho Tô Liên Y thân bại danh liệt.
“Mà ta nghe người ta nói, nhị thiếu gia Lý gia đẹp trai lắm!” Một bà thím đột nhiên nói.
Người kia cũng nhớ ra: “Phải rồi, ta cũng từng nghe, cả huyện Nhạc Vọng này, chẳng có cô nương nào là không muốn gả vào Lý gia.”
“Thế thì sao chúng ta không đến gần nhìn thử? Xem xem người đàn ông đó có phải là nhị thiếu gia thật không?”
“Phải đấy, ta cũng chưa từng thấy nhị thiếu gia ngoài đời lần nào cả.”
“Thì đấy! Người như nhị thiếu gia, chúng ta làm gì có cơ hội mà gặp. Giờ có dịp rồi, chẳng phải nên đi xem chút sao?”
“Đi thôi!”
Hai bà thím nhanh chóng bàn bạc, quyết định lén đi xem. Giang thị tất nhiên chẳng ngăn cản, bà ta còn ước gì có nhiều người cùng chứng kiến cái cảnh Tô Liên Y không đứng đắn kia cơ mà, nên cũng lặng lẽ đi theo.
Gió đêm bắt đầu nổi lên, gió lùa qua lá cây cành cỏ xào xạc. Mà lúc này, hai người đang mải miết tìm bắt ve sầu, hoàn toàn không phát hiện ra có người đang đến gần. Thế là ba người phụ nữ lần mò đến một bụi rậm tối om, nhìn thấy hai bóng người đang di chuyển không xa.
Đừng nói là hai bà thím kia, ngay cả Giang thị cũng suýt rớt nước dãi.
Người đàn ông áo tím kia… quả thật quá mức tuấn mỹ! Chưa nói đến dáng người cao ráo, khuôn mặt trắng trẻo như ngọc, mà từng cử chỉ, động tác đều đầy khí chất nam nhi, phong thái thanh nhã lại có phần lãng tử. Bảo sao Tô Liên Y bỏ rơi tên ngốc Đại Hổ, dù có đổi người khác vào chỗ nàng ta lúc này, chắc cũng không cưỡng lại được sức hút ấy.
Hai bà thím nhìn đến ngẩn người: “Không hổ là nhị thiếu gia Lý gia trong lời đồn, quả thật tuấn tú phi phàm.”
“Phải đó, nếu mà ta là Tô Liên Y thì tốt biết mấy…”
Tô Liên Y và Diệp Từ hoàn toàn không phát hiện ra ba người phụ nữ đang lén nhìn trộm. Ve sầu quá nhiều, khăn tay không gói xuể, hai người bắt đầu phiền não vì không có vật gì để đựng thì Diệp Từ liền vén vạt áo dài lên: “Đây, đều bỏ vào đây đi.”
Tô Liên Y nhìn thoáng qua, lập tức lắc đầu: “Không được, y phục của ngươi đắt như vậy, đám côn trùng này mà làm rách thì tiếc lắm đấy.”
Đi qua nhiều nơi, gặp đủ người, giờ nàng cũng bắt đầu nhìn ra hàng thật hàng giả. Bộ y phục kia tuy nhìn đơn giản, nhưng chất vải tinh xảo, không tốn vài chục lượng bạc thì chẳng mua nổi.
“Không sao, ta nói để vào là để vào, nhanh nào.” Chỉ cần người đẹp vui, một chiếc áo có là gì.
Tô Liên Y thấy hắn kiên quyết, bèn cười cười, thật sự bỏ ve vào:
“Từ à, ngươi đúng là người tốt, vừa dễ gần lại vừa hài hước. Tương lai ai làm thê tử ngươi chắc chắn là có phúc lắm.” Nàng cảm thán.
Diệp Từ nghe vậy, lòng ngọt như mật, do dự một chút rồi rốt cuộc cũng thổ lộ, lần *****ên nghiêm túc nói ra lời từ đáy lòng mình:
“Vậy... ngươi có bằng lòng…”
“Đi thôi, chắc bên này không còn nữa, ta với ngươi qua bên kia xem.” Tô Liên Y chẳng hề để ý hắn đang nói gì, mắt vẫn chăm chú nhìn tán cây. Hai người vừa rời đi, ba người phụ nữ trong bụi rậm lập tức rộ lên thì thầm bàn tán.
“Tô Liên Y bỏ Đại Hổ ở nhà, lại ra ngoài quyến rũ nhị công tử Lý gia, nhìn xem hai người họ thân mật thế kia, ta nhìn mà còn thấy xấu hổ thay.” Một người nói, rõ ràng ngoài miệng thì chê trách, nhưng trong lòng thì là ghen tị đến đỏ cả mắt.
Giang thị cũng thế, cơn giận trong lòng càng lúc càng sôi sục: “Tô Liên Y làm mất mặt cả đám phụ nữ thôn Tô Gia chúng ta. Nếu chuyện này truyền ra, người ta lại tưởng đàn bà con gái làng mình đều lẳng lơ như vậy!”
“Đúng đó, giờ phải làm sao đây?” Người thứ ba tiếp lời.
Người *****ên lại thở dài một hơi: “Thôi, coi như không thấy đi. Tô Liên Y không giữ đạo, đường sau này tự nàng ta chọn, có trách cũng chẳng trách ai được. Chuyện này, chúng ta đừng nói ra nữa.”
“Phải, không nói thì không nói, coi như chưa từng nhìn thấy gì cả.” Người còn lại cũng phụ họa.
Chỉ có Giang thị là không lên tiếng, bởi bà ta thừa hiểu rõ: Mấy loại đàn bà lắm mồm này mà càng nói “đừng nói ra”, thì lại càng muốn kể cho cả làng nghe. Như vậy là đủ rồi.
Thế là ba người phụ nữ vừa nuốt nước bọt vừa quay về nhà mình.