Lúc này, Tô Liên Y và Diệp Từ vẫn đang mò mẫm trong bóng tối tìm ve, bất chợt phía trước hiện lên một bóng người cao lớn. Tô Liên Y ngẩng đầu lên, kinh ngạc: “Đại Hổ? Sao huynh lại ở đây, chưa ngủ à?”
Đại Hổ nhìn nàng, ánh mắt đầy phức tạp: “Tưởng hai người đi lạc, nên ta đến tìm.” Hồi nãy Diệp Hoan chạy về nhà một mình, làm hắn giật mình, lại sớm đã nghi ngờ hai chủ tớ kia không phải người lương thiện, sợ Tô Liên Y gặp chuyện nên vội vàng tìm đến.
Tô Liên Y lúc này mới sực nhớ giờ đã không còn sớm: “À, là thế này, vừa nãy trên đường về bọn ta thấy nhiều ve quá, mà trước đây ta từng ăn rồi, ve bổ dưỡng, lại ngon miệng, nên nghĩ bắt một ít mai làm món thêm cho mọi người.” Nàng giải thích.
“Bắt xong chưa?” Đại Hổ hỏi.
“Ừ.” Tô Liên Y gật đầu. Nhưng chẳng hiểu sao, nàng cảm thấy tâm trạng Đại Hổ hôm nay không được vui, giọng điệu cũng toàn chất vấn.
Hơn nữa…
Không chỉ Đại Hổ đang chất vấn, mà chính bản thân Tô Liên Y cũng cảm thấy mình như đã làm điều gì sai trái. Rõ ràng hai người chỉ là phu thê trên danh nghĩa, thực chất chẳng có mối quan hệ gì sâu sắc, cùng lắm cũng chỉ là bạn bè. Cái cảm giác tội lỗi này, thật là bất hợp lý! Phải, quá bất hợp lý!
Nàng mạnh mẽ đè nén cảm giác ấy xuống, rồi gọi cả hai người kia cùng nhau quay về nhà.
Về đến nơi, Tô Liên Y dùng nước muối để ngâm ve, đợi cho chúng nhả hết chất bẩn trong bụng, sau đó mang ra phơi khô để dùng dần. Mấy người lúc này mới vội vã trở về phòng tranh thủ ngủ bù, khi đó trời đã bắt đầu rạng sáng.
Diệp Từ trải qua một ngày thật sự kiệt sức. Chập tối thì suýt bị bệnh nặng, ban đêm lại cùng Tô Liên Y đi bắt ve, còn thức trắng cả đêm, nên chỉ cần nằm xuống là lập tức ngủ say như chết, chẳng màng gì đến điều kiện nơi ngủ nghỉ.
Diệp Hoan cũng vậy, chủ tớ hai người chen chúc nằm trên giường của Đại Hổ mà ngủ luôn.
Tô Liên Y cũng mệt rã rời, vừa đặt lưng đã ngủ say sưa, chỉ có một người là cứ trằn trọc trở mình mãi, chính là Đại Hổ.
Mắt của hắn vốn rất tinh, hơn hẳn người thường, nhưng đêm nay hắn lại oán hận chính đôi mắt ấy, bởi vì hắn đã thấy quá rõ. Hai ngươi Tô Liên Y và Diệp Từ vừa cười đùa vừa bắt ve, một người vén vạt áo làm túi, một người thì dẫn đường tìm ve, bắt được con nào là lại ném vào áo người kia.
Tiếng cười nói vui vẻ đó như từng nhát dao nhọn đâm thẳng vào tai hắn, vào tim hắn. Lần *****ên trong đời, tim hắn siết chặt lại, đau đớn đến không thể hiểu nổi. Loại cảm giác xa lạ ấy, thậm chí còn đau hơn cả lúc ra chiến trường bị kẻ địch chém một nhát sâu, máu chảy đầm đìa.
Hắn còn nhớ rõ, khi trước ở hồ Tiên Thủy, cũng là Tô Liên Y và hắn đùa nghịch như vậy. Nàng giảo hoạt trăm mưu nghìn kế, nhiều lần bày trò chơi khăm hắn, sau đó còn lớn tiếng cười nói: “Binh bất yếm trá!”
Nhưng vì sao mới chỉ hơn chục ngày, người cùng nàng đùa giỡn lại đã đổi thành một nam nhân khác?
Tại sao Tô Liên Y lại thích Diệp Từ? Tại sao không phải là hắn? Chẳng lẽ là vì… diện mạo?
Ngoại hình… là nỗi đau lớn nhất của Đại Hổ!
…
Tuy tối qua ngủ muộn, nhưng sáng hôm sau Tô Liên Y vẫn đúng giờ tỉnh dậy. Vừa bước ra cửa đã thấy Diệp Hoan đang rón rén ngoài sân, thấy nàng, hắn liền giơ tay ra hiệu im lặng. Tô Liên Y mỉm cười, gật đầu nhẹ rồi đi ra sân.
“Sao không ngủ thêm một lúc nữa?” Tô Liên Y hỏi Diệp Hoan.
Diệp Hoan nhún vai, cười khổ: “Bọn làm tùy tùng như ta, từ trước đến giờ đều là ngủ muộn hơn chó, dậy sớm hơn gà, quen rồi.”
Tô Liên Y phì cười thành tiếng: “Thật không dễ dàng gì. Đồng chí Diệp Hoan, ngươi vất vả rồi.”
Diệp Hoan lắc đầu: “Cũng tạm thôi. Ngược lại là Tô cô nương, sao ngươi không ngủ thêm một lát?” …Đồng chí? Là cái gì nhỉ?
“Giờ này tỉnh là thói quen rồi.” Tô Liên Y đáp, rồi bước đến nhà bếp xem mẻ ve bắt được tối qua, giờ này là lúc chúng ngon nhất. Khi đến nơi thì thấy nhà bếp đã được dọn dẹp gọn gàng, không biết Đại Hổ đã đi đâu.
Diệp Từ vẫn chưa dậy, nàng cũng ngại làm bữa sáng ồn ào, bèn quay sang lấy quần áo phơi bên dây xuống, chuẩn bị gấp lại.
Diệp Hoan bước tới: “Tô cô nương, ta có thể hỏi một chuyện không?”
“Ừm, ngươi hỏi đi.” Tô Liên Y vừa làm việc vừa trả lời.
“Những quần áo này… đều là cô giặt sao?” Diệp Hoan tò mò hỏi.
Tô Liên Y bật cười: “Đúng vậy, không ta giặt thì ai giặt?”
Diệp Hoan sửng sốt: “Nhưng ban ngày ngươi bận rộn như vậy cơ mà?”
Tô Liên Y gật đầu: “Phải, sao thế?”
“Vậy buổi tối còn phải giặt đồ à?” Hắn càng thêm ngạc nhiên.
“Ừ, đúng vậy.” Ngoài giặt đồ, nàng còn phải nấu cơm, nếu không có Đại Hổ giúp dọn dẹp sân vườn, thì cả việc quét tước cũng đến tay nàng hết.
“Vì sao chứ? Sao không thuê luôn một nha hoàn?” Diệp Hoan càng nghĩ càng không hiểu. Với năng lực và tài sản của Tô Liên Y, đừng nói là thuê một nha hoàn, ngay cả mua cả căn nhà ở huyện Nhạc Vọng rồi sắm đầy nha hoàn hầu hạ cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tô Liên Y mỉm cười: “Ta không quen có người hầu hạ, vẫn thích tự tay chăm sóc sinh hoạt của mình hơn.” Vừa nói, nàng vừa gấp xong đống quần áo, chuẩn bị ôm vào phòng.
Lúc này Diệp Hoan hoàn toàn tâm phục khẩu phục nàng. Hắn đã gặp không ít nữ tử đảm đang, nhưng chưa từng gặp người nào có sự đối lập lớn đến thế, vừa mạnh mẽ tự lập, vừa khéo léo dịu dàng như nàng.
Tô Liên Y ôm đống y phục bước vào nhà, thì vừa vặn thấy Diệp Từ từ phòng bước ra, dụi mắt, ngáp dài, miệng gọi tên Diệp Hoan. Hắn vừa cởi bỏ áo bào tím khoác ngoài, bên trong chỉ mặc một bộ trung y mỏng đồng màu, chất liệu tơ lụa nhẹ tênh, mờ ảo như sương khói, khiến thân hình cao ráo cùng cơ bụng sáu múi rắn chắc lấp ló hiện ra, đường nét rắn rỏi mà quyến rũ vô cùng…
Vốn dĩ Diệp Từ gọi Diệp Hoan, nhưng lại trông thấy Tô Liên Y trước: “Liên Y, chào buổi sáng.”
Tô Liên Y cũng mỉm cười đáp lại: “Chào. Mau rửa mặt thay y phục đi, ta chuẩn bị làm bữa sáng.”
“À… Ờ… Được.” Diệp Từ có chút lúng túng. Hắn… chưa từng tự mặc y phục bao giờ!
Từ nhỏ sống trong phủ, kẻ hầu người hạ đông đúc, căn bản không đến lượt hắn phải động tay. Hễ ra khỏi phủ là có Diệp Hoan lo liệu. Nếu nói các tiểu thư khuê các là mười ngón tay không dính nước mùa xuân, thì công tử Diệp Từ còn hơn thế vài phần.
“Sao vậy?” Tô Liên Y nghi hoặc hỏi: “Sao còn chưa thay đồ?”
Diệp Từ muốn gọi Diệp Hoan, nhưng có Tô Liên Y ở trước mặt, hắn lại không tiện mở miệng. Hắn là người thông minh, tiềm thức biết rõ nếu để nàng biết mình không biết… mặc đồ, nhất định sẽ bị khinh thường. Do dự một lát, cuối cùng cắn răng quay vào phòng, cầm lấy y phục, dựa vào trí nhớ mà mặc vào.
Y phục này thường ngày đều do Diệp Hoan hầu hạ mặc lên, nhanh gọn lại gọn gàng. Giờ tự mình làm mới thấy. Mặc thì dễ, nhưng mặc cho ra dáng công tử, thật sự quá khó! Nhất là cái đai lưng này… biết thắt kiểu gì bây giờ?
Đang loay hoay thì Tô Liên Y bước vào, trên tay mang chậu nước: “Nước còn ấm, muối súc miệng để trong phòng nhỏ.” Nàng đặt chậu xuống, không liếc hắn lấy một cái: “Lát nữa ra ăn sáng.” Dứt lời, xoay người đi luôn.
Nàng đi rồi, Diệp Từ mới rón rén ghé cửa, vẫy tay gọi Diệp Hoan đang ngồi đọc sách dưới gốc cây trong sân.
Diệp Hoan vừa bước vào đã bị thiếu gia đá cho một cú: “Tên chết tiệt nhà ngươi, giờ mới tới?”
Diệp Hoan xụ mặt khổ sở: “Thiếu gia, ngài vừa ngủ say, tiểu nhân sợ làm phiền mới cố ý rời phòng. Ai ngờ ngài tỉnh lúc nào đâu?”
Diệp Từ lại đá thêm cái nữa: “Còn dám cãi!”
“Không dám, tiểu nhân không dám.” Diệp Hoan vội vàng nhận lỗi, rồi tiến tới định giúp thiếu gia mặc lại đồ, nhưng bất ngờ bị Diệp Từ ngăn lại.
“Đừng động, để ta tự làm. Ngươi chỉ cần chỉ ta từng bước là được.” Diệp Từ lần này thật sự bị doạ rồi. Nếu lần sau lại bị Tô Liên Y bắt gặp bộ dạng nhếch nhác thế này nữa, thì còn mặt mũi nào?
Diệp Hoan kinh ngạc. Từ nhỏ đến lớn, thiếu gia chưa từng phải động tay, hôm nay lại chủ động học mặc đồ? Hắn cũng không dám cãi, nghiêm túc làm “thầy hướng dẫn”: “Tô tiểu thư chắc dậy sớm lắm, nãy còn trò chuyện với nàng đôi câu.”
Diệp Từ giật mình, tay cũng khựng lại: “Ngươi nói gì? Ngươi vừa nói chuyện với Liên Y?”
Diệp Hoan gật đầu: “Phải đó, cũng không tính là nói chuyện gì, chỉ vài câu qua loa… Ái! Thiếu gia, ngài lại làm gì vậy? Tiểu nhân lại chọc gì ngài sao?”
Chưa kịp nói hết, cổ áo hắn đã bị Diệp Từ túm lấy: “Mau nói, hai người nói những gì?”
Diệp Từ hối không kịp, sớm biết vậy đã dậy sớm một chút, vậy thì người được cùng mỹ nhân nói chuyện sẽ là hắn, đâu đến lượt cái tên Diệp Hoan này?
Diệp Hoan thở dài trong bụng, cảm thấy mình với Tô gia đúng là khắc mệnh. Từ lúc tới đây, bị thiếu gia đánh không biết bao nhiêu lần. Bất đắc dĩ, hắn đành đem từng câu từng chữ vừa nãy mình trò chuyện với Tô Liên Y kể lại, kèm theo không quên thêm vài lời tán thưởng của bản thân dành cho vị tiểu thư này.
Tất cả những điều đó, Tô Liên Y đều không hề hay biết.
Lúc này, nàng đang ở trong bếp nấu ăn.
Chiên ve vàng giòn: Cho một lượng dầu vừa đủ vào chảo, đun nóng đến tám phần thì cho ve đã xử lý từ tối qua vào, chiên nhẹ một lúc, vớt ra, để ráo dầu, rắc thêm chút gia vị thơm. Hương thơm ngào ngạt, giòn rụm đầy hấp dẫn.
Khi Tô Liên Y bưng toàn bộ thức ăn ra bàn, thì Đại Hổ cũng vừa về.
Tóc hắn vẫn còn ướt, hẳn là đêm qua không đến hồ Tiên Thủy tắm, sáng nay mới đi.
“Đại Hổ, ăn cơm thôi.” Tô Liên Y vội gọi, trong lòng luôn có cảm giác không khí giữa hai người không ổn, muốn tìm lời để xoa dịu nhưng lại không biết nên nói gì.
Thực ra, Tô Liên Y vốn cũng không phải người hay nói.
“Ừ.” Đại Hổ chỉ khẽ gật đầu, rồi bước vào phòng định thay đồ. Nhưng vừa nhìn thấy hai chủ tớ Diệp Từ trong phòng mình, lại lập tức nhớ đến chuyện tối qua, cơn giận lại trào lên.
Chợt nghĩ tới, mấy hôm trước từng qua đêm trong phòng Tô Liên Y, còn để quên một bộ y phục ở đó. Hắn khẽ nhếch môi cười, rồi ngay trước mặt hai người kia, quay người đi thẳng về phía phòng của Tô Liên Y.
Không đóng cửa, cứ thế đường hoàng cởi áo, để lộ thân hình rắn rỏi cường tráng.
Diệp Từ và Diệp Hoan nhìn Đại Hổ đang ở trong phòng Tô Liên Y, ngơ ngác: tên này đang làm gì thế?
Đại Hổ liếc mắt nhìn hai người, khoé môi cong lên cười, vô cùng quen tay mở tủ của Tô Liên Y, rút bộ y phục của mình ra, mặc lên người.
Diệp Từ vừa nhìn thấy thì giận sôi: chuyện gì đang xảy ra vậy? Hắn mặt mày đầy hoang mang, nhìn Đại Hổ rồi lại quay sang nhìn Tô Liên Y, càng lúc càng thấy khó hiểu.
Tại sao trong phòng của Liên Y lại có y phục của cái tên thô kệch kia? Rốt cuộc là sao đây?
Tâm trạng Đại Hổ bỗng trở nên tốt lạ thường, cảm thấy như trời quang mây tạnh, cố ý dừng lại trước mặt hai chủ tớ Diệp Từ: “Khách quý mau ra ăn sáng đi, nương tử ta làm xong rồi.”
Nói xong, ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi hiên ngang.\
Rắc... rắc... là tiếng gì thế? Là tiếng trái tim vỡ vụn!
Cái gì vỡ? Là trái tim Diệp Từ.
“Thiếu gia… ngài không sao chứ?” Diệp Hoan nhỏ giọng hỏi, trông rất lo lắng.
Diệp Từ đờ đẫn, hít hít mũi, lẩm bẩm: “Chuyện này… không thể nào… ta không tin…”
Diệp Hoan thở dài thườn thượt trong bụng: Thiếu gia nhà hắn đúng là rảnh quá hoá khổ. Người ta rõ ràng là phu thê thật, chỉ có thiếu gia là cứ khăng khăng nói bọn họ giả vờ, chẳng phải là tự lừa mình lừa người sao?
Tâm trạng Đại Hổ tốt hẳn, giành lấy đôi đũa trong tay Tô Liên Y, đem sang thau nước rửa sạch.
Thấy hắn đã dịu lại, Tô Liên Y cũng mỉm cười, giọng dịu dàng: “Từ, Diệp Hoan, mau tới ăn sáng.”
Đại Hổ vừa nghe Tô Liên Y gọi “Từ” thân mật như thế, lại nghiến răng ken két, đột nhiên nắm lấy cánh tay nàng, lực mạnh vô cùng.
Tô Liên Y bị hắn bóp đến đau, cau mày, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn hắn.
Đại Hổ toàn thân căng chặt, đôi mắt nhìn nàng không chớp, khoé miệng mấp máy mấy lần, trong lòng muốn thốt ra một câu, gọi ta là phu quân đi! Để chọc tức tên Diệp Từ kia. Nhưng cuối cùng, vẫn không thể mở miệng.
“Có chuyện gì?” Lông mày Tô Liên Y nhíu càng sâu.
Cuối cùng Đại Hổ thở dài một tiếng, buông tay, lúc này mới phát hiện vừa rồi mình dùng sức đến thế nào, tay Tô Liên Y hẳn đã bầm tím. “Xin lỗi… ngươi không sao chứ?”
Tô Liên Y cười nhẹ, như có chút bất lực: “Không sao.” Rồi xoay người bỏ đi. Nàng cũng… có chút căng thẳng, luôn cảm thấy Đại Hổ sắp đưa ra yêu cầu gì đó mà nàng không thể làm được.
Cả bốn người đều đã ngồi vào bàn.
Bữa sáng gồm có rau xào, món rau trộn, bánh bao, cháo và ve chiên là đám ve bắt được tối qua.
Tô Liên Y gắp một con ve, cho vào miệng nếm thử, giòn tan, đậm vị: “Không tệ, mọi người cũng nếm thử xem.” Nói rồi, nàng lấy đũa sạch, lần lượt gắp cho Đại Hổ, Diệp Từ, Diệp Hoan mỗi người một con.
Đại Hổ nhíu mày, chưa từng ăn thứ này bao giờ. Nhưng ở trong quân, nếu lâm vào cảnh hành quân thiếu lương thảo, đừng nói là côn trùng, ngay cả chuột hay rắn cũng phải ăn. Cắn một miếng, hương thơm lập tức lan toả, giòn ngon khó tả.
“Ngon không?” Tô Liên Y mỉm cười hỏi.
“Ừ.” Đại Hổ lại gắp thêm một con nữa.
Diệp Hoan cười khổ, nếu mình không nể mặt tiểu thư Tô mà ăn, lát nữa kiểu gì cũng bị thiếu gia đánh. Nhắm mắt, cắn một cái… lại phát hiện hương vị ngon bất ngờ, thế là cũng ăn thêm một con nữa.
Khổ nhất là Diệp Từ. Hắn cảm thấy Tô Liên Y đúng là “thiên binh thiên tướng” do ông trời phái xuống… để chuyên môn hành hạ hắn! Ban đầu là bắt ở trọ nơi quán trọ xập xệ, sau đó lại ăn toàn rau dại luộc và canh chua lè, chưa hết, còn lấy áo bào đặt may riêng từ thợ nổi tiếng nhất Kinh Thành để… gói ve sầu, thậm chí còn phải đích thân mặc vào người. Và giờ đây, hắn – Đường đường là công tử Diệp gia – lại phải ăn ve sầu chiên!
Nhưng vì mỹ nhân… hắn nhịn!
Ôm tâm thế “thà chết còn hơn mất mặt”, hắn cũng cắn một miếng. Không ngờ lại… ngon đến lạ thường, mùi vị đặc biệt, càng ăn càng mê.
Thế là ba người bắt đầu tranh nhau ve chiên.
Tô Liên Y tội nghiệp chỉ ăn được ba con, hơn ba mươi con còn lại đều bị ba người kia “quét sạch”. Trong đó, ăn nhiều nhất là Diệp Từ, dưới “uy nghi” của hắn, Diệp Hoan đáng thương phải tự nguyện “cống nạp” một nửa phần của mình.
Nhìn ba người tranh giành, Tô Liên Y không nhịn được mà bật cười.
Bình thường nàng và Đại Hổ sống quá đỗi yên ắng, tẻ nhạt quen rồi, giờ bất giác cũng cảm thấy, Diệp Từ đúng là một người không tồi, không hề kiêu căng như tưởng tượng.
Dùng xong bữa sáng, Tô Liên Y đánh xe lừa nhỏ, đưa hai chủ tớ Diệp Từ rời đi, hướng đến huyện Nhạc Vọng.
…
Vậy thì, ba người phụ nữ trong thôn có thực sự giữ kín được “bí mật” kia sao?
Làm gì có chuyện đó!?
Tuyệt đối không thể đánh giá thấp sức mạnh của mấy bà tám!
Chỉ trong vòng hai ngày, ba vị “bà tám” này đã đi một vòng tất cả các cô nương lớn, đàn bà trẻ trong thôn Tô Gia, cứ mỗi khi gặp mặt, câu mở đầu y như đúc: “Nói cho tỷ muội biết cái này, tuyệt đối đừng kể với ai nha!”
Rồi thì bắt đầu kể lể chi tiết cái hôm trời đen gió lớn, nàng Tô Liên Y nhà kia với Nhị công tử Lý gia thế nào mà cười cười nói nói, nô đùa rộn rã ngoài đồng, mà công tử Lý gia thì đẹp trai đến mức nào. Cặp mắt đào hoa ấy, phải nói là có thể câu đi cả hồn lẫn vía của người ta!
Tiếp theo, những cô nương và phụ nhân mới vừa nghe chuyện xong liền chạy ngay sang nhà người khác, vào cửa lại lặp lại câu y chang: “Ta kể cái này, tuyệt đối đừng có nói với ai đấy nhé…”
Cứ thế, cái “bí mật long trời lở đất” ấy lan khắp thôn Tô Gia như… virus.
Ngày thứ hai, chuyện lan đến tận vào trong thành Nhạc Vọng.
Ngày thứ ba, cả huyện đều biết.
Hiện tại, bất kỳ ai trong huyện mà hơi có chút “mắt mũi thính tai” đều biết rõ ràng: Cô chủ Tô Liên Y của tửu quán Tô gia đang dính líu mờ ám với Nhị công tử Lý gia!
Tô Liên Y rõ ràng đã có phu quân, thế mà lại không giữ lễ nghĩa, ban ngày ban mặt còn ở nơi hoang vắng ve vãn với trai trẻ, hai người lửa gần rơm, trời đất làm màn, cỏ cây làm giường, xảy ra vô vàn chuyện khiến người nghe đỏ mặt tim đập thình thịch.
Mà người trong cuộc, Tô Liên Y, lại hoàn toàn không hay biết gì.
Hai ngày nay nàng không hề đến Nhạc Vọng, cứ bận rộn ở xưởng rượu, tất bật chuẩn bị cho đơn hàng bốn ngàn vò của Diệp Từ.
Chưa kể, cái vụ “đột kích giữa đêm” hôm trước của Diệp Từ làm nàng sợ tái mặt, lỡ mà có đơn lớn nào bất ngờ nữa thì biết xoay sao? Vậy là nàng thức trắng đêm vẽ bản thiết kế, chuẩn bị mở rộng xưởng.
Ngoài ra, nàng còn đang muốn nghiên cứu một loại mặt nạ dưỡng da giúp thúc đẩy trao đổi tế bào, se khít lỗ chân lông. Dù nàng biết lý thuyết, nhưng chưa từng thử nghiệm thực tế, nên phải từng bước phát triển, từng bước thử nghiệm. Tất cả đều ngốn thời gian và công sức khủng khiếp.
Vì vậy, nàng không có cơ hội nào để ghé qua Nhạc Vọng mà hóng mấy lời đồn đoán nhảm nhí kia.
Nhưng người trong cuộc còn lại thì không may mắn đến thế.
Lý lão gia gần đây giao lại cửa hàng cho mấy người con quản lý, hôm đó, Lý Ngọc Đường đi cùng tuỳ tùng Mặc Nông ra ngoài thị sát, nghe quản sự báo cáo công việc, tình cờ cũng gặp vài vị khách, vài người bạn trong giới thương nhân.
Thế nhưng ánh mắt mọi người nhìn hắn lại... rất kỳ lạ.
Có người thì khinh miệt, có người lại ngưỡng mộ, có người thậm chí ánh mắt còn như muốn nói toẹt ra: “Thằng nhãi này được đấy! Đến cả đàn bà có chồng còn không tha à?”
Làm Lý Ngọc Đường bối rối đến cực điểm, đầu óc quay mòng mòng. chuyện gì vậy trời!?
Đến tối, hắn gặp gỡ người huynh đệ thân thiết họ Tiêu, lúc này mới nghe rõ đầu đuôi mọi chuyện. Nghe xong thì sửng sốt đến mức trợn tròn mắt: “Hoàn toàn không có chuyện đó! Bọn họ vu khống trắng trợn!”