Thiên Kim Danh Y

Chương 94

Lý Ngọc Đường nằm mơ cũng không ngờ, cái tên mình lại bị ghép với Tô Liên Y lần nữa theo cái kiểu như thế này. Tin đồn lần này còn tệ, còn quá quắt hơn cả lần trước. Trong ngực hắn như có lửa cháy, nhưng chính bản thân cũng không nhận ra, dù lời đồn đã tệ hơn xưa rất nhiều, nhưng cơn giận của hắn lại… không còn dữ dội như trước.

Tiêu gia cũng được xem là một trong những nhà lớn ở huyện Nhạc Vọng, lâu nay làm ăn buôn bán, chuyên nhập khẩu các loại gỗ quý từ khắp nơi. Tiêu gia chỉ có độc đinh một đời, mà lão gia nhà ấy còn đang khỏe mạnh, chẳng nỡ để con trai chịu khổ nên bèn mở vài cái cửa hàng trong huyện cho hắn “chơi cho vui”.

Tiêu công tử  tên là Tiêu Đam. Chữ “Đam” ấy vốn có nghĩa là mê đắm. Đủ thấy cả nhà yêu chiều hắn đến mức nào.

Ngoài hắn ra, Tiêu gia toàn là con gái, đông như hoa viên trong Hồng Lâu Mộng, còn lý tưởng sống của Tiêu Đam thì khỏi nói, “yêu khắp cõi hồng trần, tiếc từng đóa ngọc ngà”.

Lạ một điều, Lý Ngọc Đường vốn nổi tiếng là người kiêu ngạo, lạnh lùng, chẳng gần gũi ai lại có thể thân thiết với cái gã phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt như Tiêu Đam từ bé đến lớn. Ngoài Tiêu công tử ra, Lý Ngọc Đường gần như không có giao tình sâu sắc với ai khác.

Ngày hôm đó, Lý Ngọc Đường bực bội suốt cả ngày. Tại sao ánh mắt ai nhìn hắn cũng là lạ? Nhưng tính cách hắn vốn không cho phép mình đi khắp nơi hỏi han, đành nuốt cục tức vào trong lòng. Đến tối, gọi Tiêu Đam đi uống rượu giải sầu ở Phong Thiện Lâu.

Tiêu Đam phe phẩy cây quạt xếp, làm ra vẻ công tử phong lưu: “Ngọc Đường à, mấy ngày nay ngươi nổi tiếng khắp huyện Nhạc Vọng đó nha.” Vừa nói vừa cười cười đầy ám muội.

Lý Ngọc Đường mặc áo trắng, phong thái hôm nay chẳng còn chút thanh nhã thường ngày. Hắn rót đầy một chén rượu, ngửa đầu uống cạn, rồi "cạch" một tiếng mạnh bạo đặt chén xuống bàn: “Vô lý! Rõ ràng là bôi nhọ! Ta với Tô Liên Y có gì mà 'gặp gỡ giữa đêm khuya'? Ban ngày hay ban đêm, hành trình của ta đều do Mặc Nông ghi chép rõ ràng, mấy ngày nay ta còn chưa bước ra khỏi thành nửa bước!”

Tiêu Đam nhún vai, cố ý chớp mắt đầy ẩn ý.

Lý Ngọc Đường nổi giận đùng đùng, đập mạnh tay xuống bàn: “Sao hả? Cả ngươi cũng không tin ta à? Từ lúc chúng ta quen nhau tới nay, ta từng phải nói dối ngươi vì mấy cái chuyện vặt thế này sao hả!?”

Tiêu Đam lập tức như con khỉ bị giật dây, bật dậy khỏi chỗ ngồi, chạy vội ra ghế cách xa Lý Ngọc Đường nhất, ngồi phịch xuống rồi lại bắt đầu phe phẩy quạt một cách thong dong:

“Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Ta không đánh nhau với ngươi đâu, đánh nhau là việc của mấy tên thô lỗ!”

Vì sao hắn nhất định không đánh nhau với Lý Ngọc Đường? Bởi vì từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thắng được trận nào. Mỗi lần “tỉ thí” đều bị đánh cho bầm dập, mặt mũi không ra hình thù.

Lúc nhỏ thì bị đánh sưng mặt cũng chẳng sao, nhưng bây giờ lớn rồi, nhỡ mà hỏng mất dung nhan thì biết lấy gì đi dụ dỗ mấy cô nương xinh đẹp nữa đây? Không có cái mặt đạo mạo giả nghiêm này, hắn còn gì để sống?

Lúc này, Mặc Nông không ở bên cạnh Lý Ngọc Đường, vì đã dẫn người đi điều tra xem tin đồn kia rốt cuộc bắt đầu từ đâu, do ai tung ra.

Nói đến chuyện nghiêm túc, Tiêu Đam hơi nhíu mày: “Ngọc Đường, ngươi nói xem… có khi nào là cô nàng Tô Liên Y đó muốn mượn chuyện này để quyến rũ ngươi, nên mới tự tung tin đồn không?”

Lý Ngọc Đường sững người một chút, cụp mắt, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh người con gái cao gầy, lạnh lùng ấy bên bờ sông, mắt dõi về phía quan đạo xa xa, dáng đứng yên tĩnh như nước, lại mị hoặc như liễu rủ trong gió.

Ánh mắt nàng nhìn hắn khi lần đầu gặp nhau, quả thật có chút ngỡ ngàng, nhưng cũng chỉ thoáng qua rất nhanh, sau đó là sự dè dặt, khách khí như người xa lạ.

Hắn không nhìn nhầm, đó tuyệt đối không phải là biểu hiện giả vờ.

Nàng thực sự… không còn nhớ hắn.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Ngọc Đường lẽ ra phải thấy nhẹ nhõm. Nhưng chẳng hiểu sao, lại có một nỗi khó chịu âm ỉ dâng lên, không cam lòng.

“Không đâu.” Lý Ngọc Đường đáp, giọng chắc nịch, không cho phép nghi ngờ: “Tin đồn này không phải do nàng ta tung ra.”

Tiêu Đam gãi đầu, lười nhác vươn vai, ném luôn cây quạt sang bên, cả người đổ gục nửa người lên bàn: “Vậy thì là ai chứ? Tên nào lại rảnh đến mức bịa ra mấy chuyện thế này làm hại thanh danh người khác hả trời?”

Ngoài cửa vang lên tiếng tiểu nhị: “Lý công tử, Tiêu gia, bên ngoài có vài vị khách nghe nói nhị vị đang ở đây, muốn vào chào hỏi một tiếng.”

Phòng ở Phong Thiện Lâu đúng là phòng ở Phong Thiện Lâu, quyền riêng tư được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, nếu khách bên trong không cho phép, tuyệt đối không ai được tự tiện bước vào nhã gian.

Lý Ngọc Đường khẽ gật đầu: “Ừ, cho họ vào đi.”

Tiêu Đam cũng vội nhặt lại cây quạt rơi, chỉnh lại tư thế ngồi, lập tức biến thành dáng vẻ thiếu gia khuê các nghiêm chỉnh.

Ba người bước vào đều là trung niên, hai người béo một người gầy, ăn mặc sang trọng, giọng nói mang theo khẩu âm vùng khác. Vừa thấy hai người họ, cả ba liền ôm quyền hành lễ: “Nghe nói Lý công tử và Tiêu gia đang ở đây, ba người bọn tại hạ mến mộ đã lâu, mạo muội ghé qua, mong thứ lỗi.”

Vì sao gọi Lý Ngọc Đường là “công tử”, còn Tiêu Đam lại là “gia (ông)”?

Vì một bên là cách gọi nghiêm túc, còn bên kia là cố tình chiều theo sở thích, ai bảo Tiêu Đam rất thích được gọi là “gia gia” cơ chứ.

Lý Ngọc Đường và Tiêu Đam cũng đứng dậy ôm quyền đáp lễ, mời ba người ngồi. Trong thương trường, chuyện xã giao là điều không thể thiếu, gặp mặt thì là quen, hợp tác rồi thì thành thân.

Ba người kia là thương nhân từ vùng khác, lần này tới Nhạc Vọng làm ăn, nghe danh Lý Ngọc Đường đã lâu, nay biết y đang ở ngay phòng bên cạnh, bèn qua làm quen.

Trong đó, một người béo họ Chu, chuyên kinh doanh rượu. Tiêu Đam nghe thế thì lập tức hứng thú: “Chu lão bản, ngài đến Nhạc Vọng làm rượu, chẳng hay đã từng giao dịch với Tô tiểu thư bên Tô gia chưa?”

Chu lão bản hơi khựng lại, vô thức liếc sang Lý Ngọc Đường, rồi lập tức trở về thái độ bình thường: “Lão Chu ta đi khắp nơi làm ăn, thật là lần *****ên gặp được một nữ tử như Tô cô nương. Sắc nước hương trời, phong thái hơn người, tính tình lại sảng khoái, đầu óc thông tuệ. Một thân một mình mà có thể gánh vác cả nghiệp rượu của Tô gia, đúng là hiếm có khó tìm!”

Vừa nói vừa tâng bốc hết lời, ánh mắt lại lén lút dò xét sắc mặt của Lý Ngọc Đường.

Lời lẽ tuy có phần thật, nhưng rõ ràng cố tình phóng đại, dụng ý rất đơn giản: Nịnh nọt “dâm phụ” Tô Liên Y, thì “gian phu” Lý Ngọc Đường đây chắc chắn sẽ vui lòng.

“Phụt…” Tiêu Đam nhịn không được bật cười, lấy quạt che miệng, nghiêng mắt nhìn sang Lý Ngọc Đường. Quả nhiên, sắc mặt người kia lại đen thêm mấy phần.

Người thương nhân gầy bên cạnh cũng chen lời: “Chu lão bản nói đúng lắm! Tuy ta chưa có cơ hội gặp mặt Tô cô nương, nhưng đã nghe danh rượu thuốc của Tô gia từ lâu. Mới đây ta có mua một vò về dùng thử, mới uống được nửa vò thôi mà chân đã thấy nhẹ hẳn! Vài hôm nữa rời Nhạc Vọng, ta nhất định sẽ mua thêm để mang về quê.”

Lý Ngọc Đường vốn định khách sáo vài câu, nhưng giờ chỉ ngồi một bên, chẳng buồn mở miệng, mặt mày sa sầm, cả người như một khối mây đen đang dồn nén.

Tiêu Đam phải vội cười trừ, nói mấy lời hòa giải. Còn ba thương nhân kia thì tinh ý lắm, thấy sắc mặt công tử Lý gia chẳng mấy vui vẻ, bèn vội vã chào thêm vài câu rồi rút lui.

Ra khỏi phòng, cả ba vẫn ngơ ngác: “Rõ ràng chúng ta toàn nói lời dễ nghe, sao mà vị công tử kia vẫn không vui nổi nhỉ?”

Ai mà ngờ được, lúc này Lý Ngọc Đường đang bị hiểu lầm đến mức tức muốn nổ phổi, lòng dạ uất ức khó nói nên lời.

Hai người tiếp tục ăn uống, Tiêu Đam vừa ăn vừa không quên dỗ dành Lý Ngọc Đường, tìm cách kéo tâm trạng hắn lên, chưa được bao lâu thì Mặc Nông quay về. 

“Thiếu gia, thuộc hạ đã về.” Mặc Nông khom người bẩm báo.

Lý Ngọc Đường lập tức buông đũa, chẳng còn bụng dạ nào mà ăn uống: “Tin đồn kia rốt cuộc là do ai tung ra?” Giọng nói gấp gáp, ánh mắt tối sầm.

“Bẩm thiếu gia.” Mặc Nông đáp: “Tin đồn là do mấy phụ nhân trong thôn Tô gia truyền ra. Thuộc hạ đã đích thân đến hỏi. Bọn họ quả thực nhìn thấy cô nương Tô Liên Y nửa đêm chơi đùa với một vị công tử tuấn tú ngoài đồng, liền tưởng nhầm đó là thiếu gia… nên mới...”

Chưa dứt lời, Lý Ngọc Đường đã giận đến đập bàn “rầm” một cái!

Tô Liên Y nửa đêm nửa hôm lại ra ngoài hú hí với một nam nhân tuấn tú!? Tên đó là ai!?

“Đã điều tra ra thân phận người đó chưa?” Hắn gằn giọng.

“Dạ thưa, theo lời mấy phụ nhân kia kể, người đó mặc một thân tử y (áo tím), quần áo sang trọng, dung mạo anh tuấn, đôi mắt đào hoa rất dễ nhận biết.”

Lý Ngọc Đường sững người. Áo tím, mắt đào hoa, dung mạo lóa mắt, chẳng phải chính là cái tên Diệp Từ hay xuất hiện rình rang, suốt ngày áo tím không đổi, vừa nhìn đã thấy kiêu ngạo đó sao!?

Chợt nhớ lại, hôm sau tấm bình phong ở Vạn Trân Lâu, Diệp Từ rõ ràng có hứng thú với Tô Liên Y… Chẳng lẽ… tên đó không chỉ nói chơi, mà thật sự ra tay rồi!?

Tô Liên Y à, Tô Liên Y! Ta còn tưởng nàng đã đổi tính, nào ngờ… vẫn là cái thói ham mê sắc đẹp, không bỏ được!

Sắc mặt của Lý Ngọc Đường ngày càng u ám, đôi mày kiếm cau chặt, ánh mắt dài và lạnh lẽo chứa đầy phẫn nộ. Trên gương mặt trắng như ngọc kia không còn lấy một tia cảm xúc, một cơn giận dữ sâu sắc đang dâng lên trong lặng lẽ. 

Tiêu Đam vốn đã quen với chốn phong nguyệt, chỉ nhếch môi cười nhạt. Hắn như thể vừa phát hiện ra điều gì thú vị từ Lý Ngọc Đường, cái người lúc nào cũng ra vẻ thanh cao thoát tục, hóa ra lúc ăn dấm chua lại rõ ràng hơn ai hết, có khi còn ăn ngon hơn bất kỳ ai.

Phần tiếp theo ở Phong Thiện Lâu tạm thời không nhắc đến nữa, lúc này, tại thôn Tô gia.

Hôm ấy, Tô Liên Y xin nghỉ, không lên huyện thành coi quán rượu, cũng không đến xưởng rượu. Nàng ở nhà cả ngày, đang mày mò điều chế gì đó. Nào là lọ lọ chai chai, bát bát thau thau, đủ loại nguyên liệu, khi thì thêm vào một chút, khi thì bớt ra một phần.

Sơ Huỳnh cũng có mặt, chống cằm ngồi bên cạnh, không nói một lời, chỉ lặng lẽ quan sát, ánh mắt đầy háo hức như đứa trẻ xem xiếc.

Ngoài sân chợt vang lên tiếng xe ngựa. Lão Mã đánh xe đến. 

“Liên Y cô nương có ở nhà không?”

Sơ Huỳnh thấy Tô Liên Y đang bận, liền vội vã đứng dậy ra đón. Bây giờ nàng ta chẳng còn nhẹ nhàng như bươm bướm nữa. Theo thời gian, bụng nàng ta đã to gần tám tháng. Dáng vẻ mảnh mai nay mang thai, đi đứng rất vất vả, chỉ cần đi nhanh chút là đã *****.

“Mã thúc, có việc gì thế ạ?” Nàng ta cũng gọi ông là "Mã thúc", như cách TôLiên Y vẫn gọi.

“Thì ra là Sơ Huỳnh cô nương.” Lão Mã cười hiền hậu: “Liên Y cô nương nhờ ta đi huyện thành lấy đồ đặt ở lò rèn, hôm nay vừa làm xong, ta mang về cho.”

Nói rồi, ông lấy từ xe ra một đống mảnh sắt hình thù kỳ dị, rồi khiêng xuống đất.

Tô Liên Y đặt vật liệu đang chế ra xuống, bước ra đón, cũng phụ một tay: “Cảm ơn Mã thúc nhiều lắm.”

Lão Mã cười khà khà: “Ơn huệ gì đâu mà cảm với ơn. Ngươi kiểm lại xem có thiếu món nào không, nếu thiếu thì ta còn kịp quay lại huyện nhờ người làm thêm.”

Tô Liên Y gật đầu, mỉm cười rồi đếm qua, tổng cộng hai mươi mốt tấm: “Đú rồi, không sai đâu. Cảm ơn Mã thúc, vất vả rồi. Vào nhà nghỉ uống chén trà nhé?”

Lão Mã xua tay từ chối: “Thôi thôi, không cần đâu. Liên Y cô nương với Sơ Huỳnh cô nương còn đang bận, bên xưởng rượu ta còn việc, ta đi trước nhé.”

“Vâng, cảm ơn Mã thúc.” Tô Liên Y đích thân tiễn ông ra cổng, sau đó quay trở lại sân, tiếp tục với mớ việc đang dang dở.

“Số sắt này dùng làm gì vậy?” Sơ Huỳnh tò mò hỏi.

“Là bộ phận của thiết bị chưng cất. Ta nhờ Mã thúc đặt rèn ở mấy chỗ trong huyện.” Tô Liên Y đáp. Bản vẽ là do nàng tự tay vẽ lấy.

Sơ Huỳnh ngạc nhiên: “Không phải một lò rèn là đủ sao? Sao lại phải nhờ nhiều nơi?”

Tô Liên Y khẽ lắc đầu: “Có hai lý do. Một là làm cùng lúc, sẽ tiết kiệm được thời gian. Hai là để bảo mật thiết kế, một người biết toàn bộ thì cũng có thể làm ra thêm một cái khác, bán đi lúc nào không hay.”

Sơ Huỳnh bừng tỉnh, mắt sáng rỡ: “Liên Y vẫn là người chu đáo. Làm rời từng phần, rồi tự mình lắp ráp lại, đúng không? Vậy bao giờ thì bắt đầu lắp ráp?”

“Đợi Đại Hổ về chúng ta sẽ lắp ráp.” Tô Liên Y vừa nói, vừa cẩn thận hoàn tất mẻ điều chế cuối cùng. Nàng xắn cao tay áo, lộ ra làn da trắng mịn như búp sen, lấy một cây gỗ nhỏ chấm kem bôi thử lên cánh tay.

“Xong rồi hả? Cho ta thử với!” Sơ Huỳnh cũng hớn hở xắn tay áo.

Tô Liên Y lắc đầu cười: “Không được đâu, trong này có thành phần cồn. Ngươi đang mang thai, dùng vào dễ ảnh hưởng.” Sơ Huỳnh chun mũi, bĩu môi, tỏ vẻ không phục.

Một tuần trà trôi qua, Tô Liên Y lau lớp kem đã khô đi, xắn tay bên kia lên so sánh. Thế nhưng, chẳng thấy gì khác biệt. Làn da nàng vốn trắng mịn, không lông tay, đến lỗ chân lông cũng chẳng rõ, bảo có thay đổi thì biết nhìn vào đâu?

Nàng khẽ thở dài, làm ra thì làm ra rồi, nhưng không có người thử thì làm sao kiểm nghiệm?

Đột nhiên, một ý tưởng loé lên trong đầu, nàng nhớ đến Tôn thị tẩu tử và Triệu thị bá mẫu. Khoé miệng khẽ cong lên: “Sơ Huỳnh, ngươi ở nhà trông chừng giúp ta một lát, ta đi rồi về ngay.”

“Được.” Sơ Huỳnh gật đầu, ánh mắt đầy hứng thú.

Tô Liên Y rửa sạch tay, buông tay áo xuống rồi nhanh chân ra khỏi nhà.

Đang là mùa hè đỉnh điểm, đồng áng ngoài kia chỉ cần tưới lúc sáng sớm hoặc chiều mát, ban ngày chẳng mấy ai ra đồng. Tôn thị và Triệu thị đều ở nhà làm việc vặt. Tô Liên Y tìm thấy rất nhanh, liền kéo cả hai về nhà mình.

“Liên Y muội muội, có chuyện gì mà phải về tận nhà ta thế?” Tôn thị khó hiểu, Triệu thị cũng nghi hoặc không kém.

Tô Liên Y cười nhẹ, giải thích: “Ta mới điều chế được một loại kem dưỡng da, muốn nhờ hai tỷ thử xem có hiệu quả không. Yên tâm, lúc nãy ta đã bôi lên tay mình thử rồi, hoàn toàn không có tác dụng phụ đâu.”

Triệu thị nhíu mày: “Dưỡng da? Là cái gì vậy?”

“Là một loại giúp bảo vệ làn da thôi mà.” Tô Liên Y từ tốn giải thích. “Da phụ nữ sau tuổi ba mươi bắt đầu giảm dần collagen, càng về sau càng chùng xuống, xỉn màu, rồi sinh ra nếp nhăn, đốm nám. Nếu biết dưỡng đúng cách, ít ra cũng làm chậm lại quá trình ấy. Huống hồ các tẩu quanh năm dầm mưa dãi nắng, bị hại bởi ánh mặt trời, lại càng cần chăm sóc hơn.”

Tô Liên Y vốn học y, với mấy chuyện thế này cũng hiểu đôi phần. Nàng biết, các loại mỹ phẩm làm trắng ở thời hiện đại hay chứa chì, còn loại làm săn chắc thì thường có cồn. Nói cách khác, nếu không thuần khiết thì dùng nhiều lại có hại.

Thứ mà nàng đang làm là một dạng “mặt nạ men rượu”, nguyên lý na ná như toner và mặt nạ rượu vang đỏ hiện đại. Trước kia ở hiện đại, có một thương hiệu mỹ phẩm của Nhật từng gây tiếng vang lớn với “nước thần” từ lên men, giúp thu nhỏ lỗ chân lông, làm da tái sinh.

Dĩ nhiên, nàng không biết rõ công thức cụ thể, đành tự mình mày mò, thử nghiệm từng chút một.

Đến nay, “mặt nạ men rượu” xem như đã hình thành bước đầu, chỉ còn thiếu kiểm nghiệm  thực tế.

Tôn thị và Triệu thị nghe nàng nói vậy thì không hiểu lắm, nhưng cũng chẳng dám nghi ngờ. Dù sao, các nàng cũng chỉ là phụ nữ thôn quê, chẳng có kiến thức gì nhiều, nghĩ đơn giản chắc đây là những thứ Tô Liên Y học được từ ngoài huyện thành.

Tới nhà Tô Liên Y, nàng để hai người nằm nghiêng trên giường, đầu quay ra ngoài. Nhà không có nam nhân nên hai người cũng thoải mái cởi áo ngoài, chỉ mặc yếm nằm xuống.

Tô Liên Y rửa mặt cho họ, rồi dùng muối hạt tẩy da chết sơ qua, sau đó mới đắp mặt nạ lên. Mỗi người nàng chỉ đắp một nửa gương mặt, để bên kia làm so sánh.

Cả hai cứ thế nằm yên, để mặc nàng thao tác. “Liên Y à, thôi đừng bôi nữa, bàn tay khéo thế này đắp lên mặt, ta còn thấy sướng nữa ấy chứ!” Triệu thị cười tủm tỉm nói.

Tô Liên Y bật cười, lắc đầu: “Đại bá mẫu quá khen rồi. Ta nào biết mấy cái thủ pháp mát-xa gì đâu, chỉ cố bôi cho đều thôi.”

Sơ Huỳnh vẫn ngồi trên ghế nhỏ ở góc nhà, chăm chú dõi theo từng động tác, mặt đầy hứng thú.

Thời gian một nén hương trôi qua, chừng nửa giờ đồng hồ. Tô Liên Y bảo hai người ngồi dậy, dùng que gỗ cạo mặt nạ ra trước, rồi lấy khăn thấm nước sạch lau lại.

“Ôi trời đất ơi!” Còn chưa kịp soi gương, Sơ Huỳnh đã hét lên: “Đại bá mẫu ơi, mặt của người bên này với bên kia khác nhau rõ ràng luôn đó! Tôn tẩu tẩu, ngươi thì như vẽ mặt tuồng, một bên trắng, một bên đen!”

Tô Liên Y nghe vậy, đang lúi húi thu dọn cũng không khỏi mừng rỡ trong bụng. Xem ra, bước đầu coi như đã thành công rồi.

Hai người kia vội vàng chạy tới soi gương. Vừa nhìn, cả hai đều sửng sốt.

“Ối giời ơi, thần kỳ thật đấy! Liên Y à, cái này là cái gì vậy? Làm sao mà da mặt lại trẻ lại như vậy được hả?” Triệu thị mừng rỡ nói, mắt sáng rỡ như được vàng. Dù đã lớn tuổi, nhưng là phụ nữ thì ai chẳng quan tâm đến nhan sắc?

Tôn thị cũng không giấu nổi vẻ xúc động. Bà đưa tay khẽ sờ lên bên má vừa được đắp mặt nạ. Làn da mịn màng, mát lạnh, cảm giác này đã hai chục năm nay chưa từng có lại. Đôi mắt bà đỏ hoe, suýt thì rưng rưng.

Tô Liên Y bật cười: “Được rồi, hai ngươi nằm xuống lại đi, để ta đắp nốt bên còn lại cho. Khi nào làm thêm mấy phần nữa, ta sẽ chỉ cả cách dùng luôn.”

Nghe vậy, cả hai liền vui vẻ nằm xuống, để mặc nàng thao tác.

Tô Liên Y lại làm y hệt như lần trước, đắp nốt nửa còn lại, rồi đợi thêm một nén hương nữa.

Khi mọi thứ hoàn tất, hai người lại soi vào chiếc gương đồng cũ kỹ, vừa sờ mặt vừa trầm trồ không dứt miệng.

Thật ra, nếu ở thời hiện đại thì hiệu quả ấy chẳng có gì là lạ. Nhưng ở cái thời này, phụ nữ nông thôn mấy ai biết đến chăm sóc da là gì. Cả ngày phơi nắng, phơi gió, da sạm đen, khô ráp là chuyện thường tình. Nay vừa được làm sạch, tẩy tế bào chết, lại thêm mặt nạ men rượu, hiệu quả đương nhiên rõ như ban ngày.

Mà Tô Liên Y làm ra thứ này không chỉ để làm đẹp, nó còn là một phần trong kế hoạch trị liệu cho Đại Hổ. Tác dụng chính là giúp thu nhỏ lỗ chân lông, kích thích tái tạo da.

Hai người vui vẻ ra về, đi dọc đường mặt cứ hớn hở như trẻ nhỏ được quà. Cả đường về, không biết bao nhiêu tỷ muội trong thôn nhìn theo, ánh mắt đầy ganh tị và tò mò, chẳng ai là không chú ý.

“Liên Y à.” Sơ Huỳnh ngồi bên cạnh buột miệng nói: “Thứ này hay thật đấy. Nếu đem bán trong thành, chắc chắn kiếm được bộn tiền.”

Tô Liên Y suy nghĩ giây lát, rồi khẽ mỉm cười: “Ban đầu ta làm đâu phải để bán. Nhưng giờ đã làm ra được, mà lại có thể kiếm tiền… thì cớ gì không kiếm chứ?”

Nói đến đây, nàng chợt khựng lại. Một ý nghĩ cũ bỗng ùa về, khiến ánh mắt nàng thoáng trầm xuống.

Nàng nhớ đến rượu Tô Gia, loại rượu làm nên tên tuổi chính là nhờ hương vị độc đáo, mà điểm cốt lõi lại nằm ở loại phấn của hoa Bạc Ngân Tử. Chất ấy không thể đăng ký bản quyền được. Hiện tại còn có thể giấu giếm, nhưng về lâu dài thì sao? Một khi rượu bán chạy, nhu cầu tăng cao, sẽ không thể cứ len lén ra núi hái như hiện giờ được nữa.

Nếu thu hái với số lượng lớn, chắc chắn sẽ có người phát hiện. Mà một khi bị để ý, muốn bắt chước thì lại quá dễ dàng.

Hiện giờ, rượu Tô gia vẫn đang trong giai đoạn mở rộng thị trường, tuyệt đối không thể để người khác bắt chước được. Vì thế, nàng cần một tấm bình phong, một cái cớ hợp tình hợp lý để che đậy việc thu thập nguyên liệu.

Và... mỹ phẩm chính là cái cớ hoàn hảo nhất!

“Liên Y, ngươi đang nghĩ gì vậy?” Sơ Huỳnh thấy nàng trầm ngâm hồi lâu, liền tò mò hỏi.

Tô Liên Y hài lòng với ý tưởng lóe lên trong đầu mình, liền kéo tay Sơ Huỳnh ngồi xuống bên giường: “Sơ Huỳnh, ta đang có một kế hoạch. Ta muốn thuê dân làng với giá cao để nuôi bọ cạp và trồng hoa Bạc Ngân Tử. Bọ cạp thì dùng để làm rượu thuốc, còn hoa kia... công dụng thì nhiều lắm.”

Sơ Huỳnh ngạc nhiên hỏi: “Trên núi chẳng phải có rất nhiều sao?”

Tô Liên Y liền giải thích: “Ta đã từng nói với ngươi về chuỗi thức ăn rồi đúng không? Bọ cạp là một mắt xích trong đó. Nếu như bắt hết bọ cạp trên núi Tiên Thủy, lũ châu chấu sẽ sinh sôi không kiểm soát, rồi gây thành dịch. Mà ai sẽ là người chịu khổ? Chính là dân làng. Cho nên, nhất định phải nuôi nhân tạo. Còn hoa ấy... ta lo rằng sẽ có người khai thác bừa bãi, đến lúc tuyệt chủng thì hối cũng không kịp.”

Sơ Huỳnh gật gù hiểu ra: “Ra là vậy... Liên Y nhìn xa thật đấy, chuyện tương lai cũng đoán trước được.”

Tô Liên Y chỉ cười khổ: “Không phải ta nhìn xa, mà vì ta từng tận mắt chứng kiến con người vì lòng tham mà tự diệt vong thế nào thôi.”

Hai người còn đang trò chuyện thì Đại Hổ trở về.

“Về đúng lúc lắm, ta có chuyện muốn nhờ ngươi.” Tô Liên Y nhanh chóng ra ngoài đón hắn.

Sắc mặt Đại Hổ không tốt. Hắn vừa ra ruộng thăm một vòng, bị bao nhiêu người nhìn bằng ánh mắt giễu cợt, thương hại, cứ như thể trên đầu hắn đang đội một cái nón xanh to tướng. Có vài người thật thà, còn khéo léo kể lại những lời đồn mà hắn chẳng buồn nghe tiếp.

Đại Hổ biết đám người kia chỉ giỏi thêu dệt chuyện. Hắn tận mắt chứng kiến hôm đó, hoàn toàn chẳng có chuyện gì giữa Tô Liên Y và nhị công tử Lý gia. Nhưng chỉ cần nhớ tới dáng vẻ Tô Liên Y cười đùa với gã họ Diệp kia, trong lòng hắn lại nghẹn ứ, khó chịu vô cùng.

“Ừ.” Dù tâm trạng đang bực bội, nhưng hễ là chuyện của Tô Liên Y, Đại Hổ chưa bao giờ từ chối.

Hai người cùng bắt tay ráp nối mười hai miếng sắt lại với nhau.

“Cái này là gì?” Đại Hổ thắc mắc.

Tô Liên Y vừa quan sát, vừa giải thích: “Đây là dụng cụ chưng cất do ta thiết kế, dùng để chưng cất cồn. Chính là thứ lần trước ngươi với ta thử làm trong bếp đó.”

Đại Hổ gạt bỏ tạp niệm, nghiêm túc nghiên cứu, ánh mắt dõi theo từng điểm mà Tô Liên Y chỉ.

“Phía dưới là cái chậu lớn nhất, để đựng dung dịch cần chưng cất. Phần nắp phía trên đậy kín lại, bên trong nắp có khoang chứa nước lạnh để làm ngưng tụ hơi nước. Khi nước trong khoang nóng lên thì phải thay nước mới ngay. Thấy mấy rãnh nhỏ này không? Hơi nước sau khi ngưng tụ sẽ theo các rãnh này chảy ra ngoài.”

Đại Hổ vừa nhìn vừa gật đầu, trong đầu dần hiện ra quá trình chưng cất hôm ấy. Hắn bắt đầu hiểu, cái thiết bị kỳ quái trước mặt thực sự có thể liên tục sản xuất cồn.

“Cái này là do ngươi nghĩ ra hết sao?” Hắn không giấu nổi kinh ngạc. Ở Tô Liên Y, lúc nào cũng có thứ khiến người ta bất ngờ.

Tô Liên Y chỉ cười: “Nguyên lý thì không phải ta nghĩ ra, nhưng bản thiết kế là do ta làm. Cho nên mới còn nhiều lỗ hổng lắm.” Nếu có thể mang theo một chiếc máy chưng cất hiện đại, nàng đâu cần tự mình mày mò thế này.

Đại Hổ vẫn đang xem kỹ từng chi tiết, còn tâm trí Tô Liên Y thì đã nhảy sang chuyện khác.

“Đại Hổ, đi theo ta.” Nàng đứng dậy, dẫn hắn vào trong nhà.

Đại Hổ không biết nàng muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước theo. Chỉ còn lại Sơ Huỳnh, vẫn tò mò ngồi nghiên cứu chiếc máy lạ kia.

Vào tới phòng, Tô Liên Y chỉ tay về phía giường: “Ngươi nằm xuống đi.”

Vẫn là tư thế cũ: Đầu hướng ra ngoài, để nàng dễ thao tác.

Bình Luận (0)
Comment