Nhưng đợi mãi không thấy Đại Hổ nằm xuống, nàng cau mày: “Sao thế? Có gì không ổn à?”
Đại Hổ khẽ cười, một nụ cười chua chát. “Cái mặt này của ta... có chữa cũng chẳng ích gì.”
Tô Liên Y sững người: “Ngươi nói vớ vẩn gì đấy?”
Đại Hổ do dự. Hắn muốn hỏi, nếu mặt hắn lành lại, nàng có chấp nhận hắn không? Nhưng nghĩ đến lại thấy mình thật nực cười. Dù có lành, cũng đâu thể đọ với nhan sắc như thần tiên của Diệp Từ? Dựa vào cái mặt để khiến nàng động lòng... có lẽ quá nhẹ dạ.
Cuối cùng, hắn chẳng nói gì, chỉ cúi người nằm xuống, nhắm mắt lại.
Từ giờ phút này, hắn quyết định sẽ đối xử với nàng thật tốt. Nàng muốn làm gì, hắn sẽ giúp. Nàng lo chuyện gì, hắn sẽ tìm cách giải quyết. Nàng muốn có được điều gì, hắn sẽ dốc lòng dốc sức. Hắn không biết ngọt ngào nịnh nọt, cũng không có vẻ ngoài tuấn tú. Nhưng nếu nàng nhìn thấy được tấm chân tình của hắn, hắn sẽ bảo vệ nàng cả đời.
Còn nếu nàng chẳng bao giờ thấy được... thì có lẽ, họ chỉ là hữu duyên vô phận.
Mấy ý nghĩ đó, Tô Liên Y hoàn toàn không hay biết. Trong đầu nàng giờ chỉ đầy những kế hoạch: Chữa trị cho Đại Hổ, phát triển xưởng rượu, sản xuất mỹ phẩm, nuôi bọ cạp, trồng hoa Bạc Ngân Tử...
Tô Liên Y rất bận. Bận đến mức không có thời gian nghĩ đến chuyện hôn nhân, càng chẳng đoán nổi người đàn ông trước mặt đang nghĩ gì.
Sau khi làm sạch mặt Đại Hổ, nàng cẩn thận kiểm tra lại những mụn mủ. Đợt vừa rồi, chúng đã lần thứ hai vỡ mủ, giờ cơ bản đã sạch. Một số nốt bắt đầu lành, một số vẫn còn hơi đỏ và sưng.
Cồn có tác dụng se khít da và kháng viêm, mặt nạ từ bã rượu cũng là một phần trong quá trình điều trị.
Tô Liên Y đắp lớp mặt nạ vừa đắp xong lên mặt Đại Hổ. Đại Hổ vừa định nhân cơ hội này tâm sự với nàng vài câu, nào ngờ nàng chỉ dặn một câu đơn giản rồi xoay người rời đi, chạy về phòng mình lấy bút mực ra, bắt đầu viết kế hoạch.
Nửa canh giờ sau, nàng quay lại, tiếp tục xử lý phần da mặt của Đại Hổ.
Chỉ mới một lần đắp mặt nạ, mà các vết đỏ sưng trên mặt Đại Hổ đã giảm hẳn, trông thấy rõ rệt. Không thể không nói, Tô Liên Y... đã thành công rồi.
Sơ Huỳnh chạy qua, nhìn kỹ mặt Đại Hổ, đôi mắt cười tít lại: “Đại Hổ, ngươi trông còn đẹp trai hơn trước nhiều đấy! Liên Y, ngươi thấy đúng không?”
Tô Liên Y nhìn một lượt, làn da Đại Hổ giờ đã mịn màng hơn, không còn thô ráp lồi lõm, khiến ánh nhìn của người khác có thể bỏ qua làn da mà chú ý trực tiếp đến đường nét khuôn mặt. Phải công nhận, ngũ quan của Đại Hổ rất tuấn tú, kiểu đẹp có đường nét rắn rỏi, rõ ràng, theo lời hiện đại mà nói thì… rất “có khí chất”.
“Ừ, đúng vậy. Đại Hổ cũng là một nam nhân rất bảnh bao đó.” Nàng vừa cười vừa phụ họa với Sơ Huỳnh.
Trái tim Đại Hổ khẽ run lên một nhịp. Hắn thích nghe Tô Liên Y khen mình.
Trước giờ, hắn luôn mặc cảm vì ngoại hình xấu xí, chưa từng mong mỏi bản thân phải tuấn tú gì. Nhưng… nếu như Tô Liên Y thật sự thích những người có vẻ ngoài anh tuấn… thì hắn, thực sự mong mình có thể trở nên ưa nhìn hơn một chút.
Bất giác, trời đã sẩm tối. Tô Liên Y và Sơ Huỳnh cùng nấu cơm. Sau khi ăn xong, Sơ Huỳnh ngoan ngoãn trở về nhà, đúng chuẩn một bé ngoan ngủ sớm dậy sớm. Còn Tô Liên Y thì kéo Đại Hổ cùng mình háo hức tiến hành “lần thử nghiệm lò *****ên” với chiếc máy chưng cất vừa hoàn thành.
Thí nghiệm rất thành công, chỉ hai mẻ rượu mà chưng cất ra được tận nửa vò rượu!
Đại Hổ thì suốt buổi cứ phân tâm, nhiều lần định mở lời, nhưng lại thôi. Cuối cùng, nhân lúc Tô Liên Y đang vui vẻ vì thành công, hắn lấy hết can đảm lên tiếng:
“Sơ... à không, Tô Liên Y, muội có thể nghiêm túc trả lời ta một câu hỏi không?”
Tô Liên Y ngẩn người, Đại Hổ rất hiếm khi gọi thẳng tên nàng, càng hiếm khi gọi cả họ tên như vậy. Nàng gật đầu: “Ừ, ngươi hỏi đi. Ta nhất định sẽ nghiêm túc trả lời.”
Đại Hổ nghiến răng, hạ quyết tâm: “Ngươi thích Diệp Từ à?
Tô Liên Y ngẩn người. Nàng thích Diệp Từ à? Làm gì có chuyện đó! Hai người rõ ràng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Chợt nghĩ đến, liệu có phải Đại Hổ đã hiểu lầm điều gì không, nàng vội giải thích: “Đại Hổ, chuyện này ta phải nói rõ. Có lẽ do ta và Diệp Từ xưng hô hơi thân mật, nhưng điều đó không có ý nghĩa gì cả. Hồi trước, rượu Tô gia bán không được, là Diệp Từ giúp đặt hai ngàn vò. Nhưng hắn yêu cầu ta gọi hắn là ‘Từ’ thay vì công tử hay các cách gọi xa cách khác. Khi ấy ta vì đường tiêu thụ nên mới đồng ý, và từ đó cứ gọi như vậy.”
Đại Hổ như ngừng thở trong giây lát, đây... có phải là Tô Liên Y đang giải thích với hắn?
Tuy ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn lại vui sướng đến cực điểm!
“Vậy… ngươi có thích hắn không?” Đại Hổ gặng hỏi.
Tô Liên Y lắc đầu: “Không thích. Ta với hắn chỉ là bạn bè bình thường, hoặc cùng lắm là đối tác làm ăn thôi.”
“Ừ.” Đại Hổ trong lòng như nở hoa, còn vui hơn cả khi một người đánh thắng một trận lớn với quân số thua kém!
Tô Liên Y hơi ngượng ngùng: “Ờm… Đại Hổ, ngươi có cảm thấy ta vì bán hàng mà không biết xấu hổ, không giữ lễ giáo…?”
“Không.” Đại Hổ đáp dứt khoát, không chút do dự.
Lòng Tô Liên Y cũng chợt ấm áp hơn: “Cảm ơn ngươi, Đại Hổ. Cảm ơn ngươi vì không hiểu lầm ta.”
“Nhưng… có một chuyện, ta nghĩ nên nói cho ngươi biết.” Đại Hổ nói tiếp.
“Chuyện gì vậy?” Tô Liên Y hỏi.
Đại Hổ ngẫm nghĩ một lúc, cố gắng lựa lời để không làm tổn thương nàng: “Hiện nay bên ngoài đang lan truyền… rằng ngươi và… Lý Ngọc Đường có quan hệ mờ ám, lời đồn có phần khó nghe.”
Tô Liên Y giật mình: “Ta với Lý Ngọc Đường? Làm sao có thể?” Bây giờ nàng với hắn chẳng khác gì kẻ thù không đội trời chung!
Đại Hổ gật đầu: “Có người nửa đêm thấy ngươi và Lý Ngọc Đường trêu đùa dưới gốc cây. Ta nghi họ nhìn nhầm Diệp Từ thành Lý Ngọc Đường.”
Tô Liên Y nghẹn lời: “Trêu… trêu đùa?”
Đại Hổ lại gật đầu.
Tô Liên Y vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. Nàng và Diệp Từ đâu có đụng chạm gì, thậm chí còn giữ khoảng cách rất rõ ràng, thế mà cũng có thể đồn ra loại chuyện này?
Đúng là… một người đến từ hiện đại thật sự không thể hiểu nổi!
Hiện đại… Tô Liên Y đột nhiên nhận ra vấn đề. Đúng vậy, nàng đang ở thời cổ đại. Mà ở đây, nữ tử không được phép ở riêng cùng nam nhân xa lạ, phải giữ khoảng cách, tránh điều tiếng. Mà nàng với Diệp Từ lại ra ngoài giữa đêm khuya, đúng là… có phần không phải.
Đáng ghét thật! Phong kiến gì mà lạc hậu đến thế? Cổ đại gì mà cứ luôn trói buộc nữ nhân?
Tại sao chứ!?
Tô Liên Y ở hiện đại tuy không phải nữ quyền cực đoan, nhưng giờ phút này, nàng đúng là tức đến mức muốn đứng lên phản kháng. Nàng không thể chấp nhận sự bất công và thấp kém trong thân phận nữ giới nơi đây.
Thấy sắc mặt Tô Liên Y không tốt, Đại Hổ cũng không biết nên an ủi ra sao, đành định đứng dậy rời đi, để nàng bình tĩnh lại. Nhưng vừa mới nhấc người, tay áo đã bị Tô Liên Y kéo lại.
“Đại Hổ, ngươi ra ngoài… có bị người ta cười nhạo không?” Trong mắt nàng tràn đầy lo lắng.
Ánh mắt Đại Hổ thoáng dịu đi: “Ta không để tâm.”
“Xin lỗi.” Dù hắn nói không để tâm, Tô Liên Y vẫn cảm thấy áy náy. Vì nàng suy nghĩ chưa chu toàn, khiến hắn chịu điều tiếng không đáng có.
“Sau này, ta sẽ chú ý giữ khoảng cách.”
Đại Hổ nghe xong lòng vui như mở hội, hận không thể lập tức nhảy xuống hồ Tiên Thủy mà bơi vài vòng! Khóe môi, sớm đã cong lên nhẹ nhàng, dù người khác không dễ nhận ra.
“Cho đến khi nhiệm vụ của ngươi hoàn thành, chúng ta giải trừ quan hệ.” Nhưng còn chưa kịp chìm đắm trong niềm vui, thì câu nói tiếp theo của Tô Liên Y như một gáo nước lạnh dội từ đầu xuống chân.
“Ừ…” Nụ cười vừa nhen nhóm trên môi đã vụt tắt, Đại Hổ im lặng rời đi.
…
Tin đồn theo thời gian sẽ tự sụp đổ mà không cần đính chính, nhưng tiền đề là: cần thời gian.
Lý Ngọc Đường và Tô Liên Y đều là nhân vật phong vân của huyện Nhạc Vọng, ai ai cũng quen thuộc với tên hai người. Vậy nên, tin đồn giữa họ dĩ nhiên không thể lắng xuống trong thời gian ngắn.
Tô Liên Y đứng lưỡng lự rất lâu trước cổng Lý phủ, trên tay xách một chiếc hộp gỗ tinh xảo, bên trong chính là sản phẩm dưỡng da, mặt nạ từ men rượu.
Vào… hay là không vào?
Tô Liên Y biết, tuy Lý phu nhân ở nội viện, nhưng tai mắt chắc chắn linh thông. Nàng cũng cảm nhận được ánh nhìn khác lạ từ người ngoài, và cả ánh mắt như muốn lăng trì nàng từ các quý nữ khác, nhưng lại chẳng có cách nào giải thích.
Nàng vào phủ Lý để cầu kiến Lý phu nhân… có khi nào bị đuổi ra ngoài không? Rõ ràng là một phụ nữ đã có chồng, lại còn dính vào tin đồn với nhị công tử nhà người ta.
Nhưng… không vào thì cũng không được. Một là nàng đã hứa từ trước, sẽ chuẩn bị một ít mỹ phẩm cho Lý phu nhân. Hai là… để mở rộng đường tiêu thụ. Mặt nạ này nàng muốn bán giá cao, mà cách hiệu quả nhất chính là để các phu nhân quý tộc truyền miệng nhau, mà Lý phu nhân là bảng hiệu sống lớn nhất rồi.
Khó xử quá!
Tô Liên Y còn đang rối bời, thì một cỗ xe ngựa dừng lại ngay trước Lý phủ. Có người từ xe bước xuống, quay đầu nhìn thấy nàng thì kinh ngạc, vội vàng bước tới: “Tô cô nương, ngươi đến gặp phu nhân à? Sao còn đứng ngoài cửa?”
Người đó chính là Lưu ma ma, người hầu thân cận bên cạnh Lý phu nhân.
Lưu ma ma mặt đầy niềm nở, tay thân mật kéo lấy tay Tô Liên Y, ra hiệu mời nàng vào phủ.
Vừa bước vào phủ, Tô Liên Y đã cảm nhận được ánh mắt của đám hạ nhân lén lút dõi theo mình. Ánh nhìn ấy như kim châm vào lưng nàng, khiến nàng xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái hố mà chui xuống.
Rõ ràng nàng chẳng có bất cứ điều gì không phải với Lý Ngọc Đường, thậm chí… nàng còn chưa từng gặp mặt hắn!
Nhưng tiếng gào thét trong lòng, người ngoài nào có thể nghe thấy?
Vào đến Mẫu Đơn Viên, nơi ở của Lý phu nhân.
Một đám nha hoàn tiến lên, thi nhau chào hỏi, lời lẽ ngọt như rót mật, gọi nàng một tiếng "Liên Y cô nương", hai tiếng "Liên Y cô nương", giọng điệu thân mật chẳng khác nào người một nhà. Nhìn qua là đủ biết, trong Mẫu Đơn viên này, nàng được xem như khách quý.
Nhưng khi bước vào trong, vừa thấy bóng dáng Lý phu nhân, Tô Liên Y lập tức cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu nhìn. Nỗi oan khuất trong lòng chất chứa mà không thể nói ra, chỉ có thể cười khổ một tiếng.
Lý phu nhân dường như chẳng hề để tâm đến những lời đồn đại bên ngoài, ngữ khí dịu dàng như thể thật lòng thương mến: “Nha đầu Liên Y, cuối cùng ngươi cũng tới. Dạo này ta nhớ ngươi biết bao!”
Giọng điệu như mẫu thân gọi nữ nhi ruột, quá ấm áp. Nhưng chính cái ấm áp này lại khiến Tô Liên Y càng thêm bất an.
Nàng cười gượng, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Phu nhân, không biết người còn nhớ lần trước ta có nhắc đến mỹ phẩm dưỡng da không?”
Lý phu nhân tất nhiên biết rõ những lời đồn đang lan ra khắp nơi, nhưng thân là một người buôn bán, bà ta hiểu rõ: so với danh dự, thì lợi ích mới là trên hết. Mà Lý phu nhân là người biết nắm cơ hội, nên mới nảy sinh ý định muốn dùng con trai thứ để lôi kéo Tô Liên Y về làm người nhà.
Nữ tử này, thủ đoạn quả thật không đơn giản, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã vực dậy tửu xưởng Tô gia, khiến tiếng tăm vang dội cả huyện Nhạc Vọng. Mỗi bữa ăn tối, lão gia nhà bà ta đều lấy Tô Liên Y ra làm gương để dạy dỗ Ngọc Đường.
Nếu là nam nhân thì thôi, đằng này lại là nữ nhi, hơn nữa từng có ý với Ngọc Đường. Vậy thì sao không thuận nước đẩy thuyền, thu nàng làm thiếp thất? Chính thê thì không thể, nhưng một vị trí tiểu thiếp, vì năng lực buôn bán kia, hoàn toàn xứng đáng!
Đây chính là bàn tính trong bụng của Lý phu nhân.
“Nhớ chứ.” Lý phu nhân cười dịu dàng, như thể một trưởng bối thật lòng yêu thương con cháu. Còn nụ cười ấy chân thật hay giả dối, e rằng chỉ có chính bà ta mới biết.
Tô Liên Y nhìn nụ cười đó mà lạnh cả sống lưng. Nàng lập tức âm thầm thề, làm xong mặt nạ cho xong việc là lập tức rút lui, tuyệt đối không nán lại!
“Phu nhân, lần này Liên Y mang đến đúng là loại mỹ phẩm dưỡng da mà lần trước từng nhắc tới.”
Vừa nói, nàng vừa đặt chiếc hộp gỗ chạm trổ tinh xảo lên bàn, mở ra. Bên trong là những chiếc hũ, chiếc lọ bằng sứ trắng, nắp khảm bạc tinh tế, từng món đều là nàng cất công lựa chọn ở tiệm đồ quý, đẹp đến mức khiến người nhìn phải mê mẩn.
Bao bì sản phẩm… là bước *****ên níu giữ ánh mắt!
“Ồ?” Lý phu nhân lộ vẻ hứng thú. Ngay cả Lưu ma ma đứng một bên cũng tò mò nghiêng đầu nhìn vào hộp.
Tô Liên Y mỉm cười nhẹ nhàng: “Loại mặt nạ này có tên là Thần Tiên Phương. Dùng để đắp mặt, giúp khôi phục làn da trắng sáng, mịn màng như thiếu nữ. Nếu kiên trì sử dụng, có thể dần hồi phục nét tươi trẻ năm nào.”
Lý phu nhân không giấu nổi kinh ngạc: “Thật sao?”
Nhan sắc phai tán… là cơn ác mộng của tất cả nữ nhân. Không ai không sợ già đi.
Tô Liên Y cười dịu dàng, giọng nói như suối mát: “Tất nhiên không phải dùng một lần là hiệu quả ngay. Dưỡng nhan là chuyện cần kiên trì. Có người ba tháng, có người ba năm, còn tùy vào cơ địa và phúc phận mỗi người. Nhưng chỉ cần dùng, mỗi lần đều có thể thấy da dẻ sáng sủa, đều màu hơn.”
Nàng nói ra những lời ấy một cách thản nhiên, mà trong lòng thì cười khổ…
Ở hiện đại, đến các hãng mỹ phẩm danh tiếng cũng không dám “nổ” đến thế. Nhưng ở đây, làm thương nhân thì đôi lúc phải biết dùng chiêu. Dù sao thì… mấy năm sau hiệu quả ra sao, thì mấy năm sau mới tính tiếp.
Mà thực ra, loại mặt nạ men rượu này đúng là có hiệu quả, không thể trẻ mãi như thiếu nữ thì cũng có thể se khít lỗ chân lông, làm mờ nếp nhăn.
Lý phu nhân nghe mà lòng đầy vui mừng và kỳ vọng. Nếu là người khác, bà chưa chắc đã tin, nhưng với Tô Liên Y thì khác, nữ nhân này nói được, chắc chắn sẽ làm được!
Bà ta vui vẻ nằm lên giường nhỏ, để Lưu ma ma đỡ nằm nghiêng người, mặt hướng ra ngoài. Tô Liên Y thì nhẹ nhàng phân phó đám nha hoàn mang nước ấm, khăn sạch đến để bắt đầu quá trình làm sạch da.
Lý phu nhân vốn là người trong giới quý tộc, tất nhiên từ lâu đã có thói quen dưỡng da. Chỉ là, cách dưỡng của người xưa phần lớn dùng các loại cao dược thô sơ, cùng lắm giữ được chút độ ẩm. Nhưng vì phân tử quá lớn, da khó mà hấp thu, hiệu quả chẳng đáng kể.
Về các loại mỹ phẩm bôi trực tiếp lên da, Tô Liên Y cũng còn mù mờ. Dù là người hiện đại, nhưng lĩnh vực mỹ phẩm đâu phải đơn giản. Nàng cũng phải vừa thử nghiệm vừa nghiên cứu. Hiện giờ, mới chỉ tạo ra được một loại mặt nạ men rượu, lấy cảm hứng từ một thương hiệu nước thần của Nhật, nên đặt tên là "Thần Tiên Phương".
Nàng bắt đầu bằng việc dùng khăn mềm nhúng nước, nhẹ nhàng lau sạch lớp son phấn và cao dược còn sót lại trên khuôn mặt Lý phu nhân. Động tác vừa tỉ mỉ, vừa khéo léo, không chút gượng ép.
Sau đó, nàng lấy ra một chiếc bình nhỏ, đổ ra những hạt tinh thể trong suốt, lấp lánh ánh sáng.
Mùi hương dìu dịu lan tỏa, khiến ai nấy đều tò mò không rõ đó là vật gì. Thực ra, nó chỉ là… muối hột thô, được Tô Liên Y gia công lại, thêm vào ít hương liệu thiên nhiên để che lấp mùi gắt.
Công dụng? Chính là tẩy tế bào chết!
Ở thời đại này, chẳng ai biết đến khái niệm “tế bào chết”, nhưng với người hiện đại thì đây là thứ căn bản nhất. Và hiệu quả của nó, đúng là khiến người khác phải "mắt thấy tai nghe".
Tẩy xong lớp sừng, nàng dùng khăn sạch lau lại lần nữa, rồi mới cẩn thận hòa trộn men rượu cùng các nguyên liệu khác, tạo thành hỗn hợp sệt, chính là mặt nạ “Thần Tiên Phương”, rồi đắp đều lên khuôn mặt Lý phu nhân.
Lưu ma ma vẫn luôn âm thầm quan sát từ bên cạnh. Bà ta nhìn chiếc hộp gỗ chứa đầy những hũ lọ đủ loại mà Tô Liên Y mang đến, lại thấy nàng khéo léo đổ từng thứ ra từ những chiếc bình sứ nhỏ xíu như bảo vật. Đến khi hỗn hợp được quệt lên mặt, trông như thể bút họa trên gấm, mỹ cảm đến nao lòng.
Sau khi đắp xong, Tô Liên Y bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng, động tác tuy không chuyên nghiệp nhưng vừa đủ để kích thích tuần hoàn, giúp mặt nạ dễ hấp thu hơn.
Một nén nhang sau, nàng bắt đầu gỡ mặt nạ. Lưu ma ma nhanh tay lấy chiếc gương đồng đặt trước mặt Lý phu nhân.
Ngay khoảnh khắc soi gương, Lý phu nhân khẽ sững người.
Làn da ấy… mịn màng, mát lạnh, mượt mà như tơ lụa, đến chính bà còn không dám tin là mặt của mình.
Khi nhìn kỹ, những nếp nhăn li ti thường ngày hầu như biến mất, làn da căng bóng, ửng hồng tựa như trứng gà mới bóc vỏ, khiến bà ta choáng váng! Đây thật sự là khuôn mặt của bà ta sao!?
“Phu nhân… Người như vừa trở lại mười sáu tuổi vậy!” Lưu ma ma không nén nổi mà thốt lên.
Đám nha hoàn cũng ùa tới, từng tiếng trầm trồ, từng lời khen ngợi vang lên không ngớt. Đương nhiên, lời nào cũng là điều hay ý đẹp, càng khiến lòng người nhẹ như mây gió.
Lý phu nhân vừa mừng vừa sửng sốt, hai tay không ngừng ***** đôi má non mềm của mình, say mê như đang cầm bảo ngọc quý giá: “Đây đúng là thuốc tiên! Chỉ có thần tiên mới nghĩ ra được phương thuốc như vậy. Nha đầu Liên Y, ngươi làm thế nào vậy hả?”
Giọng bà ta mang theo sự kinh ngạc thật sự. Suốt đời này, đây là lần *****ên bà thật lòng bội phục một người. Mà người đó, chính là Tô Liên Y.
Nữ tử ấy có thể vực dậy tửu xưởng Tô gia, cứu lão gia từ quỷ môn quan trở về, giờ lại có cách khiến nữ nhân như bà cải lão hoàn đồng.
Tô Liên Y… nàng là một mỏ vàng, là kho báu không đáy, là viên ngọc sáng mà bất cứ kẻ nào cũng mơ ước được sở hữu!
Lý phu nhân đã hạ quyết tâm, bằng bất cứ giá nào, cũng phải giữ chặt lấy Tô Liên Y, nhất định phải đưa nàng vào cửa Lý gia!
Dù phải dùng đến thủ đoạn gì… bà ta cũng không thể để viên ngọc này rơi vào tay người khác.