Người xưa chưa từng trải qua cảm giác tẩy tế bào chết hay đắp mặt nạ, lần đầu được nếm trải, tất nhiên thấy vô cùng kỳ diệu. Thực ra, những thứ này hiệu quả rõ rệt chỉ trong vài lần *****ên. Sau đó, khi đã dùng quen rồi, tác dụng sẽ dần chuyển thành âm thầm và từ từ thẩm thấu, không còn khiến người ta kinh ngạc nữa.
Cũng chính vì thế, theo như chiến lược của Tô Liên Y, giai đoạn sau này phải dựa vào ám thị tâm lý để giữ chân khách hàng.
Lý phu nhân vừa xoa nhẹ gương mặt mình, vừa không ngừng cảm thán. Đồng thời, trong lòng cũng bắt đầu âm thầm tính toán: Nhất định phải đưa Tô Liên Y về Lý gia! Có nàng ở đây, với từng ý tưởng khác người như vậy, gia nghiệp Lý gia sao có thể không phát đạt rực rỡ?
Tuy có Lý lão gia có thê thiếp đầy nhà, nhưng thực sự sinh được con cái thì chỉ có chính thất phu nhân họ Đào mà thôi. Mà nếu Lý gia ngày càng vinh hoa phú quý, thì người hưởng lợi cuối cùng chỉ có hai con trai, hai con gái của họ Đào.
Lưu ma ma vẫn chưa hoàn hồn khi nhìn làn da nõn nà của Lý phu nhân, lại liếc nhìn chiếc hộp gỗ của Tô Liên Y, trong mắt cũng không giấu nổi tia tham lam. Phụ nữ ham cái đẹp, không phân biệt tuổi tác.
Bà ta bèn tò mò hỏi:
“Liên Y cô nương à, cái hộp này… giá bao nhiêu bạc vậy?”
Thực ra, cả hộp đồ đó, thứ đắt nhất chính là bao bì. Chiếc hộp gỗ là loại hộp trang sức nàng đặc biệt tìm người làm riêng, dùng gỗ tử đàn thượng hạng, chạm khắc tinh tế, lại gắn thêm khóa bạc tinh xảo,vừa nhìn đã thấy là vật quý giá.
Còn những chiếc lọ, hũ chứa bên trong càng không phải đồ tầm thường, đều là đồ cổ nhỏ nàng tìm được trong cửa hàng trân ngoạn, mỗi món đều được chọn lựa kỹ càng.
Chỉ có điều... bản thân nguyên liệu bên trong thật ra chẳng đáng mấy lượng bạc, phần giá trị chủ yếu là ở lớp vỏ ngoài mà thôi.
Tô Liên Y mỉm cười, từ tốn giải thích: “Bộ sản phẩm này… giá cụ thể thì ta còn đang cân nhắc, nhưng ít nhất cũng phải một trăm lượng bạc. Vì các nguyên liệu bên trong… quả thực đều là hàng thượng phẩm.”
Nói xạo thôi. Nhưng phải nói cho chắc, nói cho sang, mới tạo được giá trị.
Lưu ma ma giật mình sửng sốt,cô nương này cũng quá giỏi đi! Tùy tiện lấy ra một món cũng dám hét giá đến trăm lượng bạc?
“Trong đó có gì mà đắt đến thế?” Bà ta nghi hoặc hỏi.
Tô Liên Y vẫn giữ nụ cười thần bí: “Là phương thuốc gia truyền, không tiện tiết lộ.”
Lưu ma ma nghe vậy thì không tiện hỏi thêm, nhưng trong lòng đã ngứa ngáy không thôi. Bà âm thầm nghĩ: với quan hệ “thân thiết” giữa bà ta và Tô cô nương, liệu có thể xin được giảm giá đôi chút không? Món này, bà ta cũng thèm lắm rồi!
Lý phu nhân lúc này đã được các nha hoàn phục vụ chải chuốt lại. Do làn da trở nên căng bóng, mịn màng, nên phấn son vừa thoa lên liền tôn nét trẻ trung rõ rệt, quả thật như trẻ ra vài tuổi! Bà ta nhìn mình trong gương đồng mà vô cùng hài lòng.
“Nha đầu Liên Y à.” Lý phu nhân cười hiền, giọng như thể đang dỗ dành con gái ruột: “Ngoài ‘Thần Tiên Phương’ ra, ngươi còn có thứ gì khác không?”
Tô Liên Y mỉm cười khẽ gật đầu. Tiền tự dâng đến cửa, sao lại không nhận chứ?
“Còn có nước thần, kem dưỡng và phấn cùng dòng với Thần Tiên Phương. Dùng vào sẽ giúp da trắng mịn hơn.”
Lý phu nhân mừng rỡ, mắt sáng rỡ: “Ngươi có mang theo không?”
Giờ phút này, bà ta hận không thể lật tung người Tô Liên Y ra, xem trên người nàng còn giấu bao nhiêu món bảo bối, lòng nóng như lửa đốt, không thể chờ thêm nữa.
“Thật ngại quá, phu nhân.” Tô Liên Y đáp nhẹ: “Dạo gần đây trong xưởng rượu có quá nhiều việc, mấy phương thuốc đó thì ta đã có rồi, chỉ là chưa kịp điều chế. Chờ vài ngày nữa rảnh tay, ta sẽ làm xong ngay, thứ *****ên nhất định sẽ đem đến cho phu nhân dùng thử.”
Lý phu nhân rất muốn biết những phương thuốc đó từ đâu mà có, nhưng bà ta cũng hiểu rõ: Dù có hỏi, Tô Liên Y chắc chắn cũng không nói ra. Vậy nên bà ta dứt khoát không hạ thấp giá trị bản thân bằng cách mở miệng hỏi làm gì.
“Cũng sắp trưa rồi, ở lại ăn cơm với ta một bữa nhé.” Vừa nói, bà ta vừa quay sang dặn dò Lưu ma ma: “Bữa trưa nay thêm bát thêm đũa. Lâu rồi chỗ ta cũng chưa có dịp náo nhiệt, gọi thêm mấy đứa nhỏ đến trò chuyện với bà già này một chút.” Giọng điệu hiền hòa, thân thiết vô cùng.
Nghe đến bốn chữ “mấy đứa nhỏ”, Tô Liên Y hơi ngạc nhiên. Ngoài nàng ra, Lý phu nhân còn định mời ai nữa sao?
Quả nhiên, Lý phu nhân nói tiếp: “Ta có hai trai hai gái, đứa thì làm quan, đứa thì lấy chồng, giờ chỉ còn mỗi thằng út ở bên cạnh thôi. Ài… Xảo Ngọc à, đi gọi Ngọc Đường đến đây, cho sân viện của ta thêm chút sinh khí.”
“……” Tô Liên Y lập tức cảm thấy không thể ngồi yên được nữa. Lý phu nhân lại mời cả Lý Ngọc Đường!? Kẻ thù gặp mặt, càng nhìn càng chướng mắt, mà với tính cách của Lý Ngọc Đường, nếu nhìn thấy nàng ở đây, chẳng phải sẽ muốn lột da, róc xương nàng ngay tại chỗ sao!?
“Phu nhân, người cứ tiếp tục việc của mình, Liên Y còn chút chuyện gấp, e là không tiện ở lại dùng cơm trưa ạ.” Tô Liên Y vội vã thu dọn đồ đạc, không hẳn là sợ Lý Ngọc Đường, nhưng dù gì đây cũng là “sân nhà” người ta, nếu xảy ra xung đột thì thật khó xử.
Lý phu nhân chỉ khẽ liếc mắt một cái, Lưu ma ma lập tức hiểu ý, liền vươn tay giữ lấy tay áo Tô Liên Y: “Đã đến rồi thì vội gì chứ? Phu nhân hiếm khi mở lời mời người, ở lại ăn một bữa đi.”
Vừa nói, bà ta vừa không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt, như muốn nhắc nhở nàng: Dù thế nào cũng phải nể mặt phu nhân một chút.
Tô Liên Y dở khóc dở cười. Bây giờ không phải vấn đề có nể mặt hay không… mà là chỉ sợ lát nữa nếu to tiếng với Lý Ngọc Đường thì sạch sành sanh cái mặt mũi luôn chứ chẳng đùa!
Đừng thấy ngày thường Lưu ma ma chỉ hầu hạ bên cạnh Lý phu nhân mà tưởng bà không có sức, tay bà khỏe lắm đấy. Sau khi Tô Liên Y giảm cân, mỡ mất thì sức cũng yếu đi nhiều, giờ muốn lặng lẽ giằng ra cũng không nổi, mà vùng vằng quá lại thành ra thất lễ.
Nàng biết rõ động tác của mình không hề nhỏ, người không mù cũng thấy được. Thế mà Lý phu nhân vẫn cười tươi như không có chuyện gì xảy ra, đủ thấy bà ta đã tính trước, muốn ngồi xem trò hay giữa hai “oan gia” đây mà.
Tô Liên Y khẽ thở dài một tiếng: “Vâng… vậy thì Liên Y xin phép được làm phiền phu nhân một bữa vậy.” Nói rồi nàng buông lỏng cơ thể, tỏ ý thuận theo.
Lưu ma ma lúc này mới yên tâm mà buông tay, lập tức sai nha hoàn chia nhau đi chuẩn bị: Người thì đi mời thiếu gia, người thì xuống bếp, người thì dọn dẹp lại sảnh đường.
Tô Liên Y cũng không ngồi yên, nàng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng thì âm thầm xoay vai, giãn gân giãn cốt, khẽ cử động tay chân để sẵn sàng ứng phó. Nếu chỉ là cãi nhau thì nàng còn nhịn được, nhưng nếu đánh nhau… nàng tuyệt đối không chịu lép vế!
Lý phu nhân nắm tay nàng, kéo ngồi xuống chiếc sập nhỏ, dịu dàng bảo: “Nha đầu Liên Y à, làm ăn là chuyện của đàn ông, con gái như con cần gì phải cực khổ thế? Có gì thì giao cho ca ca ngươi làm, đừng để mệt mỏi ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Tô Liên Y mỉm cười đáp lễ: “Đa tạ phu nhân quan tâm. Thật ra, xưởng rượu cũng không phải một tay Liên Y trông coi. Công lớn nhất vẫn là huynh trưởng của tiểu nữ. Dạo gần đây huynh ấy đi khắp nơi mở rộng đầu ra, mới là người vất vả nhất.”
Lý phu nhân thấy Tô Liên Y cố tình dồn hết công lao cho Tô Hạo, trong lòng càng thêm tán thưởng: Cô nương này quả không đơn giản.
“Bọn người cổ hủ ấy cứ muốn nhốt nữ nhi trong khuê phòng, chẳng hiểu gì cả.” Bà ta cảm khái: “Nào biết nữ tử chúng ta cũng có thể tự mình gánh vác một phương trời! Liên Y à, ngươi thật sự đã khiến nữ nhân nở mày nở mặt.”
“Đâu có đâu có…” Tô Liên Y giả vờ ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc: Sao Lý phu nhân bỗng dưng lại khen nàng tới tấp như vậy? Chẳng lẽ có dụng ý gì?
Lý phu nhân ngừng một chút, rồi dè dặt hỏi: “Ta nghe nói... cha ngươi chưa có sự đồng ý của con, đã cứng ép gả ngươi cho… một người nam nhân ngốc nghếch?”
Tô Liên Y vừa nghe ai gọi Đại Hổ là “ngốc”, trong lòng đã không thoải mái. Nhưng sắc mặt nàng vẫn giữ bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Phu nhân, mấy lời đó chỉ là lời đồn thôi. Phu quân của tiểu nữ tuy ít nói, trầm mặc… nhưng tuyệt đối không phải kẻ đần độn.”
Lý phu nhân ngẩn người, không ngờ Tô Liên Y lại có thể lên tiếng bênh vực cho người phu quân ngốc nghếch kia. Rõ ràng ngoài kia đồn rằng nam nhân ấy vừa ngốc vừa xấu, rằng Tô Liên Y không cam lòng, trong lòng chỉ hướng về Ngọc Đường. Nhưng rồi bà ta lại nghĩ: Xưởng rượu Tô gia vốn là một tay Tô Liên Y gầy dựng, thế mà nàng lại cứ nói là công lao của Tô Hạo, e là cũng đang cố tình che giấu sự thật, miễn cưỡng gượng gạo cho qua chuyện.
“Trên đời này đúng là quá bất công với nữ nhi.” Lý phu nhân nhẹ giọng than: “Mọi chuyện đều do cha mẹ quyết, mai mối sắp đặt, khiến biết bao cô nương phải chịu khổ. Ngày trước ta không hiểu được… cũng đáng tiếc cho đứa con gái thứ hai của ta.”
Nói đến đây, giọng bà ta khựng lại, dường như mang theo nỗi bi ai không thể nói thành lời.
Tô Liên Y nghe vậy, liền tò mò nhìn sang nhưng không xen vào, chỉ yên lặng lắng nghe.
Nhắc đến nhị tiểu thư nhà mình, Lý phu nhân hoàn toàn không giấu được xúc động, giọng nói dần dần chất chứa tình cảm thật: “Con gái thứ hai của ta gả về Từ gia ở huyện Thanh Châu. Từ gia giàu có, gia giáo nghiêm khắc. Trước khi gả, lão gia nhà ta còn đích thân đến Thanh Châu dò la về thiếu gia họ Từ, ai nấy đều khen ngợi. Nào là lễ phép với trưởng bối, không có tai tiếng gì bên ngoài. Vậy nên, chúng ta mới yên tâm gả con bé đi. Nhưng nào ngờ…”
Giọng nói của Lý phu nhân càng lúc càng phẫn uất: “Nào ngờ Từ gia lại hiểm độc đến thế! Không để con trai mình phóng túng bên ngoài, nhưng lại mặc kệ hắn làm càn trong nhà. Bọn họ thường xuyên đến chỗ buôn người mua nha hoàn, ngoài mặt nói là già thì gả đi, hoặc cho về quê. Kỳ thực, tất cả những nha hoàn ấy đều bị tên súc sinh họ Từ hành hạ đến chết! Tội nghiệp con gái thứ hai của ta…” Nói đến đây, nước mắt bà ta tuôn ra, nghẹn ngào không thành lời.
Lưu ma ma ở bên cũng khẽ thở dài, rồi lặng lẽ lấy khăn tay ra đưa cho Lý phu nhân lau nước mắt.
Tô Liên Y nhất thời không biết nên nói gì, đành ngồi yên tại chỗ, cúi đầu im lặng. Trong lòng nàng lại càng thêm chắc chắn một điều: Hạnh phúc sau này nhất định phải tự mình nắm giữ. Thà rằng cả đời không gả, cũng tuyệt đối không được gả bừa! Phải cẩn thận, phải cân nhắc kỹ càng!
Lý phu nhân nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay của Tô Liên Y: “Liên Y nha đầu, ta biết ngươi là người trọng sĩ diện, lại rất mạnh mẽ. Nhưng hạnh phúc của nữ nhân, ấm lạnh chỉ có tự mình biết, không phải để người ngoài nhìn vào mà chịu đựng. Nếu như ngươi thật sự không hài lòng với hôn sự này, cứ nói với ta. Ta sẽ thay ngươi làm chủ, đi nói chuyện với cha ngươi, đòi lại sự tự do cho ngươi.”
Tô Liên Y biểu cảm cảm động, dịu dàng đáp: “Đa tạ hảo ý của phu nhân, nhưng hôn sự của Liên Y hiện tại… Liên Y rất hài lòng.”
Nếu nói lúc đầu nàng còn có chút hồ nghi về ý đồ của Lý phu nhân, thì giờ đây, trong lòng lại không khỏi bật cười lạnh. Nếu Lý phu nhân thật sự có lòng như thế, sao không lo chuyện của nhị tiểu thư nhà mình trước đã? Không đi Thanh Châu giúp con gái hòa ly, lại quay sang quan tâm đến một người chẳng hề liên quan như nàng là có ý gì?
Đúng lúc ấy, một nha hoàn bước vào bẩm báo: “Phu nhân, cơm trưa đã chuẩn bị xong, có thể chuyển sang sảnh dùng bữa rồi ạ.”
Lý phu nhân liền kéo tay Tô Liên Y, vừa đi vừa nói cười vui vẻ, cùng nhau tiến về đại sảnh.
Trong lòng Tô Liên Y đã lập tức nâng mức cảnh giác. Nàng luôn chuẩn bị sẵn sàng, nếu lát nữa gặp kẻ thù Lý Ngọc Đường, dù là lời qua tiếng lại hay thậm chí động thủ, nàng đều không ngại. Nhưng điều khiến nàng bất ngờ là... Lý Ngọc Đường không hề xuất hiện.
Lý phu nhân cau mày tức giận: “Ngọc Đường đâu rồi?”
Lưu ma ma vội vàng lên tiếng: “Phu nhân, không khéo nhị thiếu gia vừa ra ngoài. Nha hoàn đi tìm thì không gặp.” Thực ra là nhị thiếu gia kiên quyết không chịu tới. Nói vậy để giữ thể diện mà thôi.
Sao Lý phu nhân lại không biết rõ? Bà ta thừa hiểu hôm nay con trai mình vẫn đang ở trong phủ.
Trong bữa ăn, Lý phu nhân vẫn không ngừng trò chuyện với Tô Liên Y, từ chuyện này sang chuyện kia, nhưng cuối cùng đều khéo léo dẫn về chủ đề nhân duyên nam nữ. Tô Liên Y nghe mãi cũng cảm thấy kỳ lạ, không khỏi thầm nghĩ: Chẳng lẽ Lý phu nhân đang muốn làm mối cho nàng? Nhưng tại sao chứ? Thật sự không hiểu nổi.
Cuối cùng, bữa trưa đầy ngột ngạt cũng kết thúc. Tô Liên Y không chần chừ, lập tức rời khỏi Lý phủ, trở về nhà mình.
…
Mẫu Đơn viên.
Gương mặt Lý phu nhân lúc này đã chẳng còn chút hiền hòa như ban nãy, chỉ còn lại vẻ u ám khó coi. Bà ta đanh giọng: “Xảo Ngọc, đi gọi tên nghiệt tử đó tới đây cho ta. Nếu nó còn không chịu đến... thì trói lại mà mang tới!”
“Dạ.” Lưu ma ma khẽ đáp, rồi lập tức dẫn theo vài nha hoàn và gia đinh đi về hướng Hải Đường viện.
Để đề phòng Lý Ngọc Đường bỏ trốn, ngay khi Tô Liên Y vừa bước chân vào Lý phủ, Lý phu nhân đã âm thầm sai người canh giữ chặt chẽ Hải Đường viện.
Lúc này, Lý Ngọc Đường bị giam lỏng trong viện đang đánh cờ cùng Mặc Nông.
Gió nhẹ thổi qua, bạch y tung bay. Lý Ngọc Đường ngồi yên trên chiếc ghế đá trong tiểu hoa viên, áo trắng tinh tươm, thần thái ung dung. Hắn cầm quân cờ trắng trong tay, sau một hồi trầm tư, mới hạ xuống bàn cờ một cách thản nhiên.
“Thiếu gia, phu nhân mời ngài qua bên kia một lát.” Lưu ma ma nhẹ giọng.
Lý Ngọc Đường vẻ mặt vẫn bình thản, nhưng trong lòng đã sớm đầy lửa giận. Người ngoài sao có thể biết được điều đó?
“Hừm.” Hắn khẽ đáp, rồi đứng dậy, bước ra ngoài.
Hắn ghét bị người ta kiểm soát như vậy. Cũng vì thế mà thường xuyên rời phủ, đến biệt viện ở tạm. Giờ nghĩ lại, cái nhà này… không về cũng chẳng sao.
Tại Mẫu Đơn viên, vừa thấy Lý Ngọc Đường bước vào, Lý phu nhân đã lập tức nổi giận: “Ngươi là đứa con bất hiếu! Giờ đến lời mẫu thân ngươi cũng không nghe nữa à?”
Lý Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng: “Lời nào đáng nghe thì con nghe. Còn những lời không đáng, thì đừng ép.”
“Ngươi…” Lý phu nhân đập mạnh bàn: “Đồ ngốc! Ta là mẫu thân ruột của ngươi, chẳng lẽ lại hại ngươi sao? Bốn huynh muội các ngươi là máu thịt của ta, ta yêu thương từng đứa đến tận xương tủy. Vậy mà ngươi cứ cứng đầu, không chịu nghe lời ta nói!”
Lý Ngọc Đường đôi mắt dài hẹp ánh lên vẻ giận dữ: “Vậy ngươi nói cho ta nghe, vì sao nhất định bắt ta đi tiếp cận Tô Liên Y? Không nói đến việc đó có phải là điều ta muốn hay không... chỉ riêng cái thân phận của nàng ta – một nữ tử quê mùa – dựa vào đâu mà có thể… ở bên cạnh ta?”
Nhưng nghĩ đến Tô Liên Y, hắn chợt giật mình nhận ra… hình như bản thân cũng không thật sự chán ghét nàng.
Lý phu nhân thở dài: “Tô Liên Y tuy là nữ tử xuất thân thôn dã, lại đã thành thân, tất nhiên không thể đường đường chính chính đứng bên ngươi được. Mai sau chính thất của ngươi, ta nhất định sẽ tuyển chọn kỹ càng, dù không phải con gái quan lớn thì cũng phải là thiên kim nhà đại phú. Còn Tô Liên Y, chỉ là lợi dụng trí tuệ của nàng ta mà thôi.”
Lý Ngọc Đường hoàn toàn nổi giận: “Mẫu thân! Lẽ nào nhi tử của người lại vô dụng đến mức phải nhờ vào trí tuệ của một nữ nhân?!”
Lý phu nhân khẽ lắc đầu, giọng trầm lắng, mang theo chút khuyên nhủ đầy ẩn ý: “Ngọc Đường, ngươi còn nhớ bệnh của cha ngươi không? Bao nhiêu danh y đã xem qua, người ngoài không biết thì thôi, chẳng lẽ ngươi cũng không biết? Không nói đâu xa, ngay cả Chu Đại phu trong phủ chúng ta y thuật cao như vậy, cũng từng nói cha ngươi là ‘lành ít dữ nhiều’. Vậy mà kết cục ra sao? Không phải cuối cùng vẫn là Tô Liên Y cứu sống ông ấy đấy sao?”
Lý Ngọc Đường nghe vậy, khí thế cũng dịu đi đôi chút: “Nàng ta nói là do có phương thuốc bí truyền…”
Lý phu nhân chỉ cười nhạt đầy cay đắng: “Ngọc Đường, ngươi đừng tự lừa mình dối người nữa. Nếu thật có bí phương quý giá như thế, tại sao người khác không có, mà chỉ một mình Tô Liên Y có? Ngày trước chuyện nàng ta theo đuổi ngươi, ai mà chẳng biết? Nếu đã có phương thuốc từ lâu, nàng ta chẳng phải đã mang ra nịnh nọt ngươi từ sớm rồi sao?”
Nghĩ đến dáng vẻ béo tròn trước kia của nàng, Lý Ngọc Đường lại không sao liên hệ nổi với người con gái thon thả, thanh nhã hiện tại.
“Chuyện đó… có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Lý phu nhân bật cười khẽ, như cười nhạo sự ngây thơ của con trai: “Vậy còn chuyện Thắng Tửu cuộc thì sao? Cuối cùng, ngươi có thắng thật không?”
Lý Ngọc Đường tái mặt, vô cùng chấn động. Không ngờ ngay cả chuyện đó mà mẫu thân cũng biết. Gương mặt thoáng lộ vẻ xấu hổ, hắn không nói nên lời.
Lý phu nhân làm sao lại không biết? Đừng tưởng bà ta quanh quẩn nơi hậu viện là không hay chuyện gì. Tai mắt trong phủ này của bà ta, có thể nói là trải khắp mọi ngóc ngách.
“Còn một việc nữa…” Bà ta chậm rãi nói: “Mà ngươi chưa biết.”
Lý Ngọc Đường cau mày, giọng trầm xuống: “Chuyện gì vậy?”
“Ngươi có biết về Quần Anh hội tháng sau không?” Lý phu nhân vừa nói, vừa nâng tách trà lên, dùng nắp trà gạt nhẹ mấy lá trà đang trôi lềnh bềnh rồi mới chậm rãi nhấp một ngụm.
“Biết chứ. Phụ thân bảo ta chuẩn bị cho tốt.” Lý Ngọc Đường đáp.
Lý phu nhân nghe vậy, không nhịn được mà tạt ngay gáo nước lạnh: “Lão tiên sinh Âu Dương là mời cha ngươi, người mang ngươi theo chỉ là để ngươi mở mang tầm mắt. Nói trắng ra, cha ngươi và ngươi dùng chung một tấm thiếp mời.”
Lý Ngọc Đường khựng lại, dự cảm chẳng lành bắt đầu dâng lên.
“Mẫu thân, người nói vậy là có ý gì?”
Lý phu nhân đặt chén trà xuống, giọng vẫn thong thả nhưng sắc lạnh như dao: “Tô Liên Y cũng nhận được thiệp mời. Là đích thân lão tiên sinh Âu Dương phái người đến mời nàng ta.”
Quả nhiên, vẻ bình thản trên mặt Lý Ngọc Đường lập tức biến mất, hai mắt trợn to, sững sờ như bị sét đánh! Một câu nói tưởng như nhẹ nhàng của Lý phu nhân lại giống như một khối đá nặng trăm cân nện thẳng xuống đầu hắn: Choáng váng, bàng hoàng, đến mức không thốt nên lời.
“Mẫu thân… ý người là… thiệp mời của Âu Dương gia… là gửi cho Tô Liên Y? Không phải là gửi cho Tô Hạo mà là đích danh Tô Liên Y sao?” Giọng hắn run rẩy, vẫn không dám tin vào tai mình.
Phải biết, thiệp mời từ nhà Âu Dương gia từ trước đến nay chỉ phát cho gia chủ các thương hộ lớn, gia chủ khi tham dự có thể đưa theo thân quyến, nhiều lắm là ba người. Vậy mà lần này…
“Ừ.” Lý phu nhân gật đầu, giọng điềm tĩnh: “Trên thiệp rõ ràng viết tên Tô Liên Y.”
Lý Ngọc Đường như bị ai rút hết khí lực, cả người rũ xuống, ngã phịch trên ghế. Chuyện này… rốt cuộc là ý gì? Tức là hắn còn không bằng Tô Liên Y? Hắn từ nhỏ đã học nghề buôn bán, kinh doanh chăm chỉ, nỗ lực không ngơi, vậy mà lại thua một nữ nhân như nàng?
“Cho nên, Ngọc Đường à…” Lý phu nhân chậm rãi lên tiếng tiếp.
Nhưng lần này, Lý Ngọc Đường chẳng còn để tâm đến thể diện hay sắc mặt của mẫu thân mình nữa. Chưa đợi Lý phu nhân nói hết câu, hắn đã bật dậy, giọng phẫn nộ: “Mẫu thân! Dù Tô Liên Y có xuất sắc đến đâu, dù ta có thất bại đến mức nào, thì ta cũng tuyệt đối không dùng đến mỹ sắc để lấy lòng hay lợi dụng một nữ nhân! Làm thế… còn xứng là nam nhi sao? Nếu như vậy, ta còn mặt mũi nào sống tiếp trên đời này nữa?!”
Nói xong, hắn chẳng buồn quay đầu, lao thẳng ra ngoài sảnh đường, mặc cho Lý phu nhân hét gọi, mặc cho Lưu ma ma giữ chặt lấy tay áo, hắn vẫn dứt khoát hất ra rồi biến mất sau cánh cửa.
Lý Ngọc Đường kéo theo Mặc Nông, rời khỏi Lý phủ trong cơn tức giận, chẳng mang theo hành lý hay y phục gì, chạy thẳng đến biệt viện và thề rằng sẽ không bao giờ quay lại sống ở Lý phủ nữa.
Cùng lúc đó, tại thôn Tô gia.
Tô Liên Y đang chăm chú viết bản kế hoạch nuôi bọ cạp nhân tạo. Vậy mà hôm nay, Sơ Huỳnh lại khác hẳn mọi ngày, cứ liên tục kéo nhẹ cánh tay trái của nàng, nũng nịu làm phiền: “Đừng viết nữa mà~ Đi thôi~ Chúng ta vào huyện thành chọn cho ngươi vài bộ y phục mới đi!”
Tô Liên Y bất lực, dở khóc dở cười: “Thật sự không cần đâu. Trong nhà còn rất nhiều y phục cũ, chọn mấy cái rồi sửa lại một chút là mặc được rồi.”
Hiện tại, Sơ Huỳnh đã kiêm luôn vai trò “nhà tạo hình” cho Tô Liên Y, từ trang phục đến kiểu tóc, đều do nàng ta sắp đặt. Ngày thường thì Tô Liên Y không quá quan tâm, cứ mặc gì tiện là được. Nhưng mỗi khi có dịp trọng đại hay những buổi giao tiếp quan trọng, Sơ Huỳnh nhất định phải thể hiện hết tài năng của mình.
Và lần này, điều khiến Sơ Huỳnh bận tâm chính là việc Tô Liên Y sẽ mặc gì khi xuất hiện tại quần anh hội sắp tới.
“Y phục trong nhà vải vóc quá bình thường. Với những dịp như vậy, chắc chắn ai cũng ăn mặc sang trọng, quý phái cả. Nếu ngươi ăn mặc xuề xòa, không chỉ bị khách mời cười chê, mà ngay cả chủ nhân cũng sẽ cho rằng ngươi không coi trọng buổi tiệc.” Sơ Huỳnh dịu dàng phân tích, giọng tuy mềm mại nhưng lý lẽ thì rất thuyết phục.
Tô Liên Y bật cười bất lực, buông bút xuống, khẽ thổi nhẹ bản kế hoạch rồi gập lại: “Được rồi, tiểu cô nãi nãi ơi, ta chịu thua ngươi rồi. Suốt một canh giờ, cái miệng nhỏ kia của ngươi không ngừng nghỉ, tai ta sắp mọc kén mất thôi.”
Thật ra, ngẫm lại thì Sơ Huỳnh nói cũng đúng. Cái đó chẳng khác nào tiệc tối trong thời hiện đại, ai cũng cần mặc lễ phục trang trọng cả.
“Đi thôi, chúng ta vào huyện thành. Trưa ta mời ngươi ăn một bữa thật ngon.” Tô Liên Y thu dọn giấy bút, ngẩng đầu nhìn trời vẫn còn sớm, liền cùng Sơ Huỳnh lên xe lừa nhỏ, chậm rãi tiến về huyện thành.
Huyện thành Nhạc Vọng không có tiệm may sẵn, quần áo thường được may đo tại các tiệm vải, nơi vừa bày bán vải vóc vừa nhận đặt may.
Tô Liên Y vốn chẳng có hứng thú với chuyện ăn mặc, ở hiện đại thì có đồng phục học sinh, đi làm thì lại mặc blouse trắng của bác sĩ. Giờ bước vào tiệm, vừa nhìn thấy muôn màu muôn vẻ vải vóc, hoa văn sặc sỡ cùng kiểu dáng váy áo lộng lẫy, nàng đã thấy hoa cả mắt.
Ban đầu còn cố gắng lựa chọn đôi chút, nhưng sau một hồi bị hoa văn làm cho rối trí, nàng đành kéo ghế ngồi xuống một góc, lặng lẽ trông Sơ Huỳnh chọn đồ.
Dù đang mang thai bụng đã nhô cao, nhưng tinh thần Sơ Huỳnh vẫn vô cùng hăng hái. Ngón tay thon dài chỉ vào đâu, là tiệm trưởng liền sai người lấy từng cuộn vải quý xuống trưng ra.
“Phu nhân, ngài xem thử bộ váy này thế nào? Chiếc váy này là tác phẩm của sư phụ Vương Tuần Ấp từ kinh thành đấy ạ. Có thể phu nhân chưa từng nghe đến tên ông ấy, nhưng các nương nương trong cung đều phải đích thân mời ông ấy đo may y phục đó ạ. Ngài nhìn xem kiểu dáng này, đường may này, còn cả chuỗi hạt trên cổ áo nữa…” Ông chủ tiệm ân cần giới thiệu, tuy chưa biết vị phu nhân đang mang thai này có giàu có hay không, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn cô nương đang ngồi ngoài cửa, chính là Tô cô nương thì cũng đủ biết thân phận không tầm thường.
Rượu Tô gia đã lan khắp nửa nước Loan, riêng tại huyện Nhạc Vọng này thì không ai là chưa từng uống rượu hay thuốc rượu của Tô gia. Vì vậy, hôm nay ông chủ dĩ nhiên phải mang bảo vật trấn tiệm ra chiêu đãi.
Nghe ông chủ cửa tiệm giới thiệu, Tô Liên Y tò mò liếc mắt nhìn, rồi không khỏi ngẩn người.
Chiếc váy kia mang sắc tím nhạt, làm bằng lụa mỏng, tầng tầng lớp lớp xếp lại, chưa mặc đã có thể tưởng tượng ra được vẻ cao quý khi khoác lên người. Tay áo và cổ áo đều được may theo dạng bèo sen, điểm xuyết chuỗi ngọc, kiểu dáng độc đáo, tân kỳ.
Thế nhưng, Sơ Huỳnh lại tùy tiện giơ tay phủi nhẹ hai cái, giọng thản nhiên: “Vương Tuần Ấp ở kinh thành cùng lắm chỉ là thợ may hạng nhì. Dù có chen chân vào được Xưởng May Thiên Y làm đại sư phụ, nhưng cột trụ vàng thật sự của Thiên Y Phường là sư phụ Tư Mã Chiêu kia kìa.”