Thiên Kim Danh Y

Chương 97

Cái miệng nhỏ xinh mở ra khép lại, chẳng thèm nể mặt ông chủ tiệm chút nào.

“Vải của bộ này thì tạm được, nhưng kiểu dáng đã bị đào thải ở kinh thành rồi. Váy nhiều tầng đúng là đẹp, nhưng mặc lên thì vướng víu vô dụng. Còn cổ áo bèo sen gắn thêm chuỗi ngọc như thế, ông chủ nói xem, có nên đeo thêm dây chuyền không? Đeo thì rườm rà, không đeo thì lại trống trải.”

Lời vừa dứt, ông chủ vốn đang đắc ý liền bị chặn họng, nhất thời chẳng biết nói sao. Bảo vật trấn tiệm của ông, vậy mà bị một phụ nhân trông chẳng có gì nổi bật chê tới mức tơi tả.

Sơ Huỳnh bước thêm vài bước, bắt đầu lật xem từng xấp vải, dường như đã hoàn toàn không còn kỳ vọng gì vào váy áo may sẵn nữa.

“Này ông chủ, bộ váy kia cũng đừng bày ra nữa. Nếu bán được thì sớm đã bán rồi, người có mắt thẩm mỹ sẽ chẳng thèm nhìn, mà người không biết thì cũng chẳng đủ tiền mua. Để lâu thêm hai năm nữa sẽ càng lạc hậu, chi bằng tháo chuỗi ngọc kia ra, đưa thợ làm thành vòng cổ rồi bán kèm, biết đâu có người chịu mua.”

Ông chủ tiệm vốn hơi tức giận vì bị chê bai, nhưng vừa nghe thế đã vỗ đùi đánh đét một cái:

“Phải rồi, tháo ra làm dây chuyền thì thành đồ quý rồi! Phu nhân thật là tinh mắt! Đa tạ phu nhân, đa tạ!”

Sơ Huỳnh không thèm để tâm, tiếp tục vùi mình trong đống vải vóc như núi như biển, tìm loại vải ưng ý. Còn Tô Liên Y vẫn ngồi bên chiếc ghế nhỏ cạnh cửa, khẽ cụp mi mắt, ánh mắt sâu xa.

Thế giới này, thoạt nhìn tưởng đơn giản, nhưng thực chất lại phức tạp đến khó lường.

Nghĩ kỹ lại, ai ai cũng mang trong mình những bí mật chẳng thể nói ra.

Bí mật của nàng, tất nhiên không thể kể. Bí mật của Đại Hổ thì cũng chẳng đáng nhắc tới. Nhưng người luôn miệng ríu rít, tưởng chừng đơn thuần như Sơ Huỳnh, chắc chắn cũng có câu chuyện đằng sau.

Nếu chỉ là một thôn phụ bình thường, sao có thể am hiểu kiểu dáng y phục như vậy? Sao có thể biết rõ về Thiên Y Phường của kinh thành?

Tô Liên Y khẽ thở dài một hơi, quyết định không nghĩ thêm nữa, bởi nghĩ cũng chẳng để làm gì. Dù có bí mật hay không, thì Đại Hổ và Sơ Huỳnh chưa từng làm hại nàng. Ngược lại, còn luôn ra tay giúp đỡ. Khi xưởng rượu Too gia thiếu người nhất, hai người họ chẳng nề hà, không đòi hỏi thù lao mà đến phụ giúp.

Còn Sơ Huỳnh, ngày ngày ở bên cạnh nàng, sự quan tâm ấy đâu phải ai cũng cho được?

Thôi thì… bí mật, cứ để đó. Đời người, hồ đồ đôi chút cũng tốt.

Cuối cùng, Sơ Huỳnh chọn được vài xấp vải ưng ý, nhất quyết tự tay may cho Tô Liên Y một bộ váy thật đẹp. Tô Liên Y dở khóc dở cười, nhưng không địch lại được sự kiên trì của Sơ Huỳnh, đành chấp nhận.

Bữa tối, hai người ăn ở Phong Thiện Lâu.

Gọi vài món nhỏ mà Sơ Huỳnh thích, vừa ăn vừa trò chuyện cười đùa rôm rả. Ăn xong lại gói vài phần mang về cho Đại Hổ.

Một ngày nữa, lại trôi qua trong yên ả như thế.

Vài ngày sau đó, Tô Liên Y bận tối mắt, còn Sơ Huỳnh cũng chẳng rảnh rỗi hơn là bao.

Bản kế hoạch nuôi bọ cạp nhân tạo đã hoàn thành, việc tiếp theo là triển khai thực tế. Tô Liên Y ủy thác phu thê Tôn gia tiến hành thử nghiệm nuôi bọ cạp. Còn Bạc Ngân Tử thì giao cho đại bá mẫu Triệu thị gieo trồng. Chỉ cần hai bên này thành công, nàng sẽ bắt đầu phát giống, tìm các hộ nông dân sẵn lòng hợp tác quy mô lớn.

Còn Sơ Huỳnh, từ sau khi chọn được vải, liền bắt tay ngay vào cắt may. Tuy bụng bầu ngày một lớn, nhưng nàng ta vẫn hăng hái tự tay làm từng công đoạn một, dường như bận rộn lại khiến nàng thêm vui vẻ.

Đại Hổ vẫn giữ thói quen như trước, âm thầm đứng sau hỗ trợ mọi việc cho Tô Liên Y. Nàng cần gì, chỉ cần mở miệng là y như rằng hắn lập tức đi làm, chưa từng để nàng chờ lâu. Hắn không giỏi nói lời hoa mỹ, chỉ biết dùng hành động để thể hiện lòng mình, mong có một ngày nàng cảm động. Thế nhưng, lần nào hắn cũng phát hiện một điều, mọi cố gắng ấy dường như chẳng lọt được vào mắt Tô Liên Y. Giữa hai người, vẫn luôn tồn tại một khoảng cách lễ phép, lịch sự nhưng xa vời.

Tô Liên Y thì… thật ra cũng có nỗi khổ riêng.

Nàng đâu phải vô tâm hay cố tình làm ngơ. Mà thật sự là… bận quá không kịp nghĩ gì khác.

Cứ tưởng những ngày này sẽ cứ thế trôi qua trong chuỗi công việc nối tiếp, nhưng rồi một buổi chiều nọ, một chuyện lớn bất ngờ xảy ra, khiến Tô Liên Y hồn phi phách tán: Tô Hạo bị cướp! Hơn nữa còn bị thương!

Tại tửu quán Tô gia, tầng hai.

Tô Hạo nằm yên trên chiếc giường trong phòng nghỉ, sắc mặt trắng bệch, tay phải và cả phần ngực đều được băng bó cẩn thận. Đại phu đã đến khám và bôi thuốc, Tô Liên Y cũng đích thân kiểm tra lại, xác nhận vết thương tuy nặng nhưng may mắn không chạm tới nội tạng.

Đó là một nhát chém sâu, lưỡi dao rạch từ ngực kéo dài tới cánh tay, hung hãn, hiểm độc.

Tiền Hội vội vã chạy về, người còn phủ đầy bụi đường, gương mặt không giấu được nét mỏi mệt và buồn bã. Hắn nghẹn ngào mở lời: “Tô cô nương, đều tại ta cả... Tô đại ca vì cứu ta mới bị thương...” Nói đến đây, giọng hắn nghẹn lại, không thể nói thêm lời nào.

Tô Liên Y vỗ vỗ vai hắn, đưa vào kho hàng tầng một, nhẹ giọng an ủi: “Ngươi đừng tự trách. Chuyện ngoài ý muốn, ai cũng đâu mong xảy ra. Thôi cứ xem như ca ta gặp một kiếp nạn phải qua. Giờ nghĩ lại, may mà còn giữ được mạng là tốt rồi. Nào, nói ta nghe, rốt cuộc là ai đã cướp hàng? Là sơn tặc hay thổ phỉ?”

Bề ngoài tuy bình tĩnh, nhưng lòng nàng như bị bóp nghẹt. Tô Hạo luôn đối xử với nàng như huynh ruột, từ lâu nàng đã xem hắn là anh trai ruột thịt. Hai người từng cùng nhau chèo chống xưởng rượu Tô gia, giờ mới xa nhau chưa đầy hai tháng, suýt nữa đã âm dương cách biệt.

Tiền Hội nghiến răng, đáp khẽ: “Nếu là sơn tặc thổ phỉ thì còn dễ đối phó... nhưng lần này là binh lính, là quân đội của chính nước ta.”

Tô Liên Y sững sờ: “Quân đội của nước mình? Sao có thể cướp hàng của thương nhân trong nước?”

Tiền Hội lắc đầu, thở dài: “Tô cô nương không biết đấy thôi. Huyện Nhạc Vọng chúng ta vì gần kinh thành nên còn yên ổn đôi chút. Nhưng chỉ cần đi về phía đông hay phía nam, nơi nào cũng loạn lạc, chiến sự liên miên.”

Nói đến đây, hắn hạ thấp giọng, ngó quanh một lượt rồi mới tiếp tục: “Nghe nói... lão hoàng đế ở kinh thành đã không còn sống được bao lâu. Vốn nên là Thái tử kế vị, nhưng các hoàng tử khác do các quý phi sinh ra lại không chịu nhường, tranh giành dữ lắm. Kinh thành bề ngoài yên ổn, thực ra bên trong rối như canh hẹ. Hai người chú của hoàng đế, Nam Khang Vương và Đông Phúc Vương, giờ thậm chí đã khởi binh tạo phản rồi. Chỉ sợ... nước Loan này sắp đổi chủ mất thôi.”

Tô Liên Y kinh ngạc đến không nói nên lời.

Nàng vốn sinh ra và lớn lên trong thời hiện đại, lại thuộc thế hệ 8X, khi thế giới đã yên bình, hòa bình đã trở thành một điều hiển nhiên. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng phải đối mặt với chiến tranh, trong tiềm thức luôn cho rằng chiến tranh là thứ rất xa vời, cả đời này cũng không thể liên quan đến mình. Vậy mà đến nơi cổ đại này, cuối cùng vẫn phải đối diện với loạn lạc.

Thật ra, lần *****ên rời khỏi thôn Tô gia đến Phương Trì, nàng đã nhìn thấy quân lính hành quân, khi đó cũng hiểu thế đạo đang rối ren. Nhưng những tháng ngày sau đó nàng chỉ quanh quẩn ở khu vực huyện Nhạc Vọng, cùng lắm chỉ thấy vài bảng chiêu binh dán ở cổng thành, còn lại chưa từng thật sự tiếp xúc với cái gọi là "chiến tranh".

Nàng chưa từng nghĩ, có một ngày mình phải trực tiếp đối mặt.

“Chiến tranh... liệu có tràn đến nơi này không?”

Nàng khẽ hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng sự lo sợ đã hiện rõ trong mắt. Bảo là không sợ thì dối lòng, nếu chiến sự thật sự lan đến đây, nàng biết trốn đi đâu?

Tiền Hội lại thở dài một hơi. Mấy tháng rong ruổi đã mài đi vẻ bỡn cợt của một tiểu nhị lanh lợi, thay vào đó là sự điềm tĩnh, từng trải.

“Chuyện đó... khó nói lắm. Tất cả còn phải xem tình hình ở kinh thành. Nếu nội loạn tiếp tục kéo dài, sớm muộn gì nước Loan cũng sẽ rơi vào hỗn loạn. Chỉ cần một trong ba phe chiếm được ưu thế ở kinh thành, là sẽ có thể danh chính ngôn thuận phát binh đối đầu hai vị vương gia kia.”

Tô Liên Y nhắm mắt, hít sâu một hơi để trấn tĩnh.

“Khắp nơi đều có quân đóng giữ đúng không? Năng lực chiến đấu của họ thế nào?”

Tiền Hội cười khổ, ánh mắt tràn đầy bất lực: “Nam Khang Vương và Đông Phúc Vương đều từng trấn thủ biên ải, quân đội dưới tay họ đều là binh sĩ từng xông pha trận mạc thật sự. Còn binh lính trấn thủ các thành thì phần lớn chỉ biết tuần tra giữ an ninh, sao có thể địch lại? Bị phá thành, chỉ là chuyện sớm muộn.”

Tô Liên Y cau mày, buộc bản thân phải bình tĩnh trở lại. Hai mắt nàng híp lại, trong lòng bắt đầu tính toán.

Nếu thật sự có ngày đó, nàng sẽ đưa cả nhà rời khỏi đây, tìm đường sang quốc gia khác. Cõi đại lục này, đâu chỉ có mỗi nước Loan?

“Vậy theo ngươi, nhanh nhất... thì bao lâu nữa bọn họ có thể đánh đến đây?” Giọng nàng trầm xuống, nghiêm túc hỏi. Trong lòng đã âm thầm bắt đầu đếm thời gian, lên kế hoạch.

“Một năm.”

Tiền Hội đáp, không do dự.

Tô Liên Y khẽ gật đầu: Một năm, vậy là vẫn còn chút thời gian chuẩn bị.

“Lúc các ngươi bị cướp hàng, là ở ngoài thành đúng không?” Nàng chuyển chủ đề, quay lại chuyện của xưởng rượu Tô gia.

Tiền Hội gật đầu: “Phải. Chúng ta vốn định đến Bình Thành. Trước khi đi cũng có người nhắc, nói rằng nơi đó sắp có biến. Nhưng... nhưng Tô đại ca vẫn kiên quyết muốn đi. Bọn ta liền xuất phát. Ai ngờ chiến sự không đợi đến một tháng sau như tin đồn, mà Nam Khang Vương lại bất ngờ tập kích ngay trong đêm.”

Nhắc đến khoảnh khắc thoát chết trong gang tấc ấy, sắc mặt Tiền Hội lại trắng bệch thêm mấy phần.

“Ừ, đừng nghĩ nữa, bình an trở về là tốt rồi.” Tô Liên Y vội ngắt lời, không để hắn tiếp tục nói.

“Nhưng... một ngàn hai trăm vò rượu ấy…” Nhắc đến số hàng hóa đã mất, Tiền Hội đau như cắt ruột. Đó là hơn một ngàn lượng bạc, đâu phải con số nhỏ?

Tô Liên Y mỉm cười: “Cứ xem như của đi thay người đi. Lô hàng này bị mất, chúng ta chia đôi thiệt hại.”

Tiền Hội sững người, lập tức ngẩng đầu nhìn Tô Liên Y, ánh mắt không thể tin nổi: “Như vậy sao được? Hàng hóa là do ta mang đi, tổn thất lẽ ra phải do tôi gánh hết. Hơn nữa... hơn nữa Tô đại ca còn vì cứu ta mà đỡ dao, ta... ta làm sao có thể...”

Tô Liên Y không nhịn được, khẽ vỗ lên vai hắn, giọng nói dịu dàng nhưng kiên định: “Đừng nói nữa. Chút nữa ta làm chủ, mời mấy người các ngươi đến Vạn Trân Lâu ăn chút gì đó lấy lại tinh thần. Vẫn câu nói cũ: của đi thay người. Chúng ta cùng mất tiền, mong rằng tai họa cũng cùng nhau trôi qua.”

Tiền Hội nghẹn ngào cảm động, hốc mắt đỏ hoe.

Hắn đã từ bỏ công việc ổn định, lấy tiền cưới vợ ra mua xe ngựa, rồi lấy cả tiền chôn cất cha mẹ già để đầu tư làm ăn. Bao tháng trời dãi nắng dầm sương, cuối cùng cũng tích góp được hơn một ngàn lượng bạc, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã mất sạch. Đó là cú sốc mà hắn tưởng rằng không thể vượt qua. Nào ngờ, Tô Liên Y lại sẵn lòng cùng hắn gánh một nửa thiệt hại.

“Ân nghĩa lớn lao này của Tô cô nương, cả đời Tiền Hội tôi cũng khó mà báo đáp hết.” Tiền Hội nói, giọng run run vì xúc động.

Tô Liên Y khẽ lắc đầu, rồi đứng dậy.

Nàng rất đau lòng vì thương tích của ca ca, nhưng phép tắc và lễ nghi thì vẫn phải giữ. Nàng đưa theo Tiền Hội cùng vài người quản sự từng đi buôn chuyến này, lại gọi thêm Quản sự Kiều Lục của quán rượu, cộng thêm mấy quản sự từng hợp tác làm ăn tại huyện Nhạc Vọng, do nàng làm chủ, cùng nhau đến Vạn Trân Lâu dùng bữa.

Trương chưởng quầy của Vạn Trân Lâu thấy Tô Liên Y đến, vốn định miễn hết chi phí, nhưng nàng kiên quyết không chịu. Cuối cùng, ông chỉ có thể tặng thêm vài món ngon đặc biệt, còn đích thân ra ngồi uống vài chén cùng nàng, xem như thể hiện chút lòng thành.

Trong bữa tiệc, lời khách sáo, câu chúc tụng đương nhiên không thiếu. Cứ thế, một ngày nữa lại trôi qua.

Khi Tô Liên Y quay trở về quán rượu, trời đã về chiều.

Lôi Tử chủ động ở lại chăm sóc Tô Hạo. Khi nàng về đến, Lôi Tử đang từ hiệu thuốc bên cạnh quay lại, tay cầm bình thuốc vừa sắc xong.

“Tô tiểu thư, ngươi đã về rồi.”

Tô Liên Y mỉm cười: “Ừ, đưa bình thuốc cho ta.”

Nói rồi, nàng tự tay nhận lấy bình thuốc, mang lên lầu hai, đích thân đút từng muỗng cho Tô Hạo uống.

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Tô Hạo như biến thành một con người khác. Da dẻ sạm đi vì nắng gió, cằm lún phún râu, ngay cả ánh mắt cũng thêm phần kiên nghị, không còn vẻ do dự, mềm yếu như trước kia.

Quán rượu không còn phòng trống, nàng ở lại qua đêm cũng bất tiện, nên sau khi dặn dò Lôi Tử cẩn thận chăm sóc, nàng quay trở về nhà.

Tại một biệt viện ở huyện Nhạc Vọng, Lý Ngọc Đường vẫn kiên quyết không chịu quay về nhà, mà sống hẳn tại nơi này. Buổi tối hôm đó, Mặc Nông vội vã bước vào trong.

“Thiếu gia, ngài đã nghỉ chưa?”

Lý Ngọc Đường lúc ấy đang chuẩn bị đi nghỉ, y phục cũng đã thay xong.

Lần này đến biệt viện, hắn chỉ mang theo Mặc Nông, không dẫn theo bất kỳ nha hoàn hay tiểu tư thân cận nào. Với hắn, có hay không có người hầu bên cạnh chẳng mảy may ảnh hưởng. Từ nhỏ, hắn đã không thích ai lại gần, mọi sinh hoạt đều tự mình lo liệu.

“Vào đi.” Ngọc Đường nói.

Mặc Nông bước vào, cung kính bẩm báo: “Thiếu gia, có tin tức từ tửu quán Tô gia.”

Vẻ mặt Lý Ngọc Đường không chút thay đổi, chỉ khẽ gật đầu: “Nói đi.”

Vừa nói, hắn vừa kéo ghế sau án thư ngồi xuống.

“Thương đội của Tô gia trên đường đến Bình Thành đã chạm trán loạn quân, bị cướp mất rượu. Tô Hạo vì tranh chấp mà bị chém một nhát, thương thế khá nghiêm trọng, nhưng nghe nói hiện tại đã qua cơn nguy hiểm, không nguy đến tính mạng.” Mặc Nông thuật lại từng lời.

Lý Ngọc Đường gật đầu, không biểu lộ cảm xúc. Một lát sau, hắn hỏi, ngữ điệu vẫn trầm ổn nhưng trong mắt lại ánh lên một tia tò mò khó giấu: “Nàng… phản ứng thế nào?”

“Thiệt hại tổng cộng một nghìn hai trăm vò rượu, vốn dĩ phải do người họ Tiền gánh chịu, nhưng Tô Liên Y lại chủ động chia sẻ phân nửa tổn thất. Hơn nữa, chiều nay còn làm chủ, mời mọi người đến Vạn Trân Lâu mở tiệc đón tiếp.”

Lý Ngọc Đường có chút bất ngờ, nhưng chỉ thoáng qua trong chốc lát. Nghĩ kỹ lại, đây đúng là phong cách của Tô Liên Y.

Tửu quán Tô gia nhìn bề ngoài thì quy mô rầm rộ, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là thương hộ mới nổi. Làm ăn buôn bán tất phải tốn chi phí và vốn đầu tư. Phần lớn tài lực Tô gia chắc chắn đều dồn hết vào việc mở rộng nhà máy rượu và mua nguyên liệu, bởi vậy, trong tay Tô Liên Y e là chẳng còn dư dả bao nhiêu.

Thế mà trong tình huống như vậy, nàng vẫn sẵn lòng gánh một nửa tổn thất. Chỉ riêng việc ấy cũng đủ thấy tác phong và bản lĩnh của nàng.

“Biết rồi, lui xuống đi.” Lý Ngọc Đường ra lệnh.

Lời vừa dứt, ngoài cửa chợt vang lên tiếng động, rồi có người hầu chạy vào bẩm báo: “Nhị thiếu gia, Diệp công tử đến thăm.”

Muộn thế này, Diệp Từ lại đến? Chắc chắn là vì tin đồn kia.

Trong lòng Lý Ngọc Đường cười lạnh: Diệp Từ mà cũng còn mặt mũi đến đây sao? Chuyện bẩn thỉu kia rõ ràng là hắn làm, cuối cùng lại để mình gánh tiếng xấu, hôm nay hắn nhất định phải nghe xem Diệp Từ có gì để nói.

“Bảo hắn đợi ở đại sảnh.” Nói rồi, hắn đứng dậy, mặc lại y phục vừa thay ra chưa bao lâu.

Trên đường đến đại sảnh, Lý Ngọc Đường nắm chặt hai tay thành quyền. Nếu không vì quan hệ hợp tác giữa hai nhà, hắn đã sớm trở mặt với tên công tử ăn chơi ấy rồi.

Hai ngày nay, Diệp Từ theo lệnh lão thái gia Diệp gia ra ngoài thị sát cửa hàng, vừa mới quay lại huyện Nhạc Vọng đã nghe ngay một tin động trời. Tô Liên Y của tửu quán Tô gia và Lý Ngọc Đường Lý gia tư tình với nhau, nhân lúc đêm khuya lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, vụng trộm với nhau chẳng ra thể thống gì.

Tin ấy làm Diệp Từ tức đến suýt nghẹt thở, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ. Mới rời đi có hai ngày, sao lại để tên mặt trắng thư sinh Lý Ngọc Đường kia chen chân vào được chứ?

Hỏi kỹ lại mới biết chỉ là một hiểu lầm to tướng, nhưng trong lòng Diệp Từ vẫn ôm hy vọng nếu đã truyền lầm, thì thà truyền nhầm thành mình với Tô Liên Y còn hơn. Cớ sao lại là thằng tiểu tử Lý Ngọc Đường kia?

Vừa vào cửa, Diệp Từ liền chỉ tay mắng: “Lý Ngọc Đường, đồ vô sỉ! Nhìn bộ dạng ngươi ngày nào cũng đạo mạo thanh cao, chẳng dính khói lửa trần gian, hóa ra sau lưng toàn làm chuyện bẩn thỉu!”

Ngọc Đường sững người một lát. Đã từng thấy người nói oan cho người khác, nhưng mặt dày như vậy, nói trắng thành đen, thì đúng là lần đầu hắn gặp.

“Ta vô sỉ? Ta bẩn thỉu? Chính ngươi làm chuyện chẳng ra gì, sao lại bắt ta gánh tiếng xấu?” Vừa nghĩ đến chuyện tên công tử ăn chơi này và Tô Liên Y — người thanh nhã, lạnh lùng kia — lại bị gán với nhau, Lý Ngọc Đường chỉ thấy một cơn ghen tức dâng đầy trong *****.

“Gánh tiếng xấu cái đầu ngươi! Bổn thiếu gia còn mong được ở bên Liên Y kia mà! Chính ngươi mới chen chân vào, giờ lại còn giả mù sa mưa. Ngươi đang lợi dụng lời đồn để ép nàng phải gả cho ngươi, thật ti tiện! Đê tiện không để đâu cho hết!” Diệp Từ nhảy dựng lên, giọng hét như sấm.

Lý Ngọc Đường bị hắn làm cho tức đến á khẩu. Đây đúng là người vô lý nhất mà hắn từng gặp trong đời, có nói lý cũng chẳng thông.

Nhưng Lý Ngọc Đường cũng chẳng phải đèn cạn dầu. Từ trước đến nay hắn vẫn nể mặt Diệp Từ là công tử Diệp gia, nhưng nay đối phương tìm đến tận cửa gây chuyện, hắn cũng chẳng nhịn nữa.

“Đúng! Bổn thiếu gia chính là muốn dùng lời đồn này để ép Tô Liên Y, thì sao? Dù gì trước kia nàng ấy cũng từng có tình ý với ta, giờ có lời đồn, cũng là thuận nước đẩy thuyền thôi!” Thực ra không phải vậy, nhưng hắn cố tình nói thế để chọc giận đối phương.

“Lý Ngọc Đường!!!” Diệp Từ bị chọc đến đỏ bừng mặt mũi, giận đến run người: “Bỏ cái kiểu cãi nhau như đàn bà đi, chúng ta làm chuyện đàn ông, đánh nhau một trận! Ngươi dám không?”

Lý Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đến gây chuyện trước, lại còn muốn đánh nhau? Ngươi tưởng ta sợ chắc?”

“Đến đây, ai sợ ai?” Diệp Từ vênh mặt: “Đánh ở đâu? Đừng có lát nữa phá hỏng bàn ghế nhà ngươi rồi lại đòi bồi thường ta.”

Cách nói của Diệp Từ đúng là tức chết người không đền mạng, chọc tức đến cả người đã chết cũng sống lại được, huống hồ là Lý Ngọc Đường.

Lý Ngọc Đường cũng chẳng thèm khách sáo nữa, trực tiếp tung một cú đá thẳng vào Diệp Từ, hai người liền lao vào đánh nhau ngay giữa chính sảnh.

Diệp Hoan từ đầu đến cuối vẫn im lặng đứng xem, giờ thấy hai người đánh nhau thì liền như con khỉ lanh lẹ chạy vèo ra ngoài, đứng ở cửa hóng chuyện, mắt không rời khỏi bên trong.

Hắn không lo chút nào cho thiếu gia nhà mình, từ nhỏ thiếu gia đã đánh hắn đến lớn, đánh nhau? Ha, hắn chẳng lo thiếu gia thua thiệt chút nào.

Vừa quay đầu, hắn liền thấy Mặc Nông.

Chủ nào tớ nấy, Diệp Hoan tính cách cởi mở hoạt bát, Diệp Từ thì suồng sã cà rỡn, còn Lý Ngọc Đường lại theo đuổi sự điềm đạm, trầm ổn, nên tùy tùng như Mặc Nông cũng là một cái hũ nút chính hiệu.

Mặc Nông trông cũng không hề sốt ruột, bởi thiếu gia nhà hắn từ nhỏ đã đánh nhau với Tiêu gia, chưa từng thua trận nào, đủ thấy bản lĩnh không vừa.

Diệp Hoan nhìn Mặc Nông, hỏi đùa: “Hay ta với ngươi cũng đánh một trận?”

Mặc Nông không trả lời, mà hỏi lại: “Khách đến là khách, ngươi định sao?”

Diệp Hoan chỉ vào trong đại sảnh, nơi tiếng ầm ầm vang lên không ngớt: “Hai người kia đánh đủ rồi, bọn mình khỏi đánh nữa.”

Mặc Nông gật đầu: “Được.”

Thế là, hai tên tùy tùng cứ thế đứng cạnh nhau, vai kề vai, thảnh thơi nhìn hai chủ tử nhà mình đánh nhau tưng bừng trong đại sảnh, chẳng hề có ý can ngăn.

Trong khi tại biệt viện Lý gia, hai vị công tử đang giao đấu đến trời long đất lở, thì tại tiểu viện của Tô gia ở thôn, khung cảnh lại trái ngược hoàn toàn: tĩnh lặng và an yên.

Sau khi rửa mặt, Tô Liên Y vốn định đi nghỉ, nhưng nằm mãi vẫn không thể chợp mắt. Cảm giác bí bách trong ***** khiến nàng khó chịu vô cùng. Cuối cùng, nàng khoác áo bước ra ngoài sân, kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, chống cằm, ngẩng đầu ngắm trăng.

Ánh trăng đêm ấy tròn và sáng, nhuốm màu bạc lên cả khu vườn nhỏ.

Đại Hổ cũng theo sau bước ra. Thấy nàng đã ngồi đó, hắn chẳng nói lời nào, chỉ yên lặng ngồi xuống cạnh bên, ngồi bệt trên đất, hai chân duỗi dài, tay để hờ đặt lên gối, dáng ngồi vô cùng thoải mái.

Tô Liên Y khẽ cất tiếng: “Trời trong thế này, không giống sắp mưa, vậy mà không khí cứ như nghẹn lại… Ngột ngạt đến khó thở.” Nàng vẫn dõi mắt theo ánh trăng trên cao, không quay đầu lại.

Đại Hổ ngẩng nhìn theo, rồi thản nhiên nói: “Không khí thì trong lành lắm. Ngột ngạt… là do trong lòng ngươi thôi.”

Tô Liên Y phì cười, nghiêng đầu nhìn sang hắn: “Ngươi trở thành triết gia từ khi nào thế?”

Nhưng Đại Hổ không cười, ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng, trong đáy mắt ẩn giấu sự thương cảm: “Có việc gì… ta có thể làm được không?”

Tô Liên Y trầm ngâm một lát, rồi bất giác hỏi: “Ngươi… có sợ chiến tranh không?”

Đại Hổ thoáng ngẩn ra, dường như không ngờ Tô Liên Y sẽ hỏi như vậy. Nhưng ngay sau đó, hắn lắc đầu, dứt khoát đáp: “Không sợ.”

Tô Liên Y nghi hoặc: “Chiến tranh mà không sợ? Người như ngươi, nếu có loạn lạc, hẳn là sẽ bị điều ra tiền tuyến. Lúc nào cũng đối mặt với cái chết, sao lại không sợ?” Người cổ đại ngu ngốc đến mức không sợ chết như vậy sao?

Đại Hổ khẽ lắc đầu, giọng chậm rãi mà kiên định, trong ánh mắt thoáng hiện một vẻ trang nghiêm hiếm thấy: “Vì bảo vệ… mà ra trận, thì có gì phải sợ?”

Bình Luận (0)
Comment