Vậy là chị thích piano sao?
Tần Miên Miên muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi được.
Xe chầm chậm xuyên qua con đường mòn, rời khỏi thôn rồi lái vào con đường núi ngoằn ngoèo.
Giản Ánh An có vẻ như đã hơi mệt nên cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi, tay vẫn nắm chặt lấy Tần Miên Miên vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tần Miên Miên ngoan ngoãn ngồi một chỗ, không nhúc nhích tới lui. Qua mấy phút, cô bé đã ngồi yên không được nữa, nghiêng đầu lặng lẽ đánh giá Giản Ánh An.
Tần Miên Miên vắt hết óc suy nghĩ xem Giản Ánh An thích cái gì.
Nàng đã từng tặng cô chuông gió nhỏ, cái ly hình móng mèo, còn tặng cho cô một ngàn con hạc giấy tự tay nàng gấp ở trường, tuy rằng có hơi nhăn nhúm một chút. Lần nào Giản Ánh An cũng mỉm cười vui vẻ nhận lấy, còn không quên nói rất thích quà nàng tặng.
Nhưng Tần Miên Miên muốn biết Giản Ánh An thật sự thích cái gì, bởi vì sắp tới sinh nhật chị ấy rồi.
Từ ngày Giản Ánh An quay về nhà họ Tần đã trôi qua mấy tháng, thêm mười ngày nữa là sinh nhật.
Hai người có cùng một ngày sinh nhật.
Giản Ánh An hình như không coi trọng sinh nhật, hoàn toàn không ý thức được ngày đó sắp đến, còn Tần Miên Miên thì đang chuẩn bị một phần quà để tặng cho cô.
Sinh nhật rất quan trọng, quà sinh nhật cũng rất quan trọng.
Nhất định phải là thứ mà đương sự thích mới được! Nếu không thì chẳng có ý nghĩa gì!
Giống như Tần phu nhân vậy, năm nàng lên 4 tuổi bà ấy đã tặng cho một cây đàn piano.
Đàn piano rất đắt tiền, hiệu Steinway của Đức, trị giá mấy trăm vạn — nhưng Tần Miên Miên không thích, thậm chí sau khi đàn chuyển về nhà, cô bé còn phải dành ra hai tiếng mỗi ngày để luyện đàn.
Quà sinh nhật như thế rất không có ý nghĩa!
Trong lòng Tần Miên Miên cảm thấy buồn rầu vì không biết Giản Ánh An thích cái gì. Nàng dựa lên vai Giản Ánh An, nghĩ rồi lại nghĩ sau đó cũng ngủ theo cô, trước khi ngủ còn mơ mơ màng màng, nếu tỷ tỷ thích piano thì tốt quá rồi.
Nàng có thể tặng cho chị ấy cây đàn piano kia, một công đôi chuyện.
Xe dừng trước cửa Tần gia.
Tài xế tặc lưỡi nhìn trang viên nhà họ Tần, trời ạ, chắc phải gần nghìn mét vuông! Anh ta biết nhà họ Tần giàu có, nhưng mà chỉ cho rằng đó là một căn biệt thự có phần sang trọng mà thôi.
Nhưng người có tiền vẫn luôn có cách bứt phá khỏi trí tưởng tượng của người thường.
Tài xế đang định gọi hai cô bé xuống xe thì nhìn thấy hai người đầu tựa vào nhau, ngủ rất ngon.
Không nỡ đánh thức...
Tài xế có chút khó xử, xe dừng ở cửa một hồi lâu khiến bảo vệ mất kiên nhẫn mà đến kiểm tra thử xem.
Xe của tổ chương trình không phải là siêu xe gì nên thái độ của bảo vệ cũng không quá tốt, vừa đi đến đã chất vấn: "Anh dừng ở đây làm gì?"
Tài xế hạ cửa kính xe xuống: "Tôi đưa tiểu thư của các anh về đây."
Bảo vệ cười lạnh một tiếng: "Tiểu thư của chúng tôi làm sao có thể ngồi loại xe này trở về, con nhỏ tạp chủng kia thì còn có thể."
Tài xế nhíu mày, con nhỏ tạp chủng gì chứ, người này nói chuyện khó nghe quá rồi. Nhà họ Tần giàu có như vậy mà lại không biết thuê bảo vệ chất lượng cao chút, đúng là khiến cho người ta phải xem thường.
Anh ta vỗ vỗ vô lăng, thái độ còn hung hăng hơn cả nhân viên bảo vệ: "Dù sao tôi cũng đã giao người rồi, mau kêu người ra đón đi!"
Nhân viên của chương trình không chịu nổi kiểu công kích này, làm anh ta nóng lên có khi anh ta còn trực tiếp bán tin cho mấy tài khoản marketing, với nội dung là một gia tộc giàu có nào đó ỷ thế ức hiếp người khác, thậm chí cả bảo vệ còn không thèm nhìn đến họ.
Anh ta rống xong hai câu kia thì nâng cửa kính xe lên, không bận tâm đến khuôn mặt Tư Mã [1] của tên bảo vệ kia.
[1]: Tư Mã ở đây có lẽ là Tư Mã Chiêu, người ta thường hay nhắc đến Tư Mã Chiêu để nói về ý đồ không thể che giấu của một người.
"Cái quái gì thế, con nhỏ tạp chủng là—"
"Con nhỏ tạp chủng gì vậy ạ?"
Giản Ánh An vừa tỉnh lại đã nghe được một câu này, cô nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện đã đến nhà họ Tần.
Tài xế quay đầu lại: "Là tên bảo vệ kia, đúng là miệng hôi hám mà, nhà họ Tần sao lại thuê cái thứ bảo vệ này chứ! Gọi tiểu thư nhà mình là con nhỏ tạp chủng!"
Giản Ánh An cười khẽ một tiếng: "Chú đừng giận."
Ngay cả cô còn chưa tức giận nữa mà.
Tài xế lấy lại tinh thần.
Anh ta nhớ đến những lời Giản Ánh An đã nói lúc quay chương trình, lại hồi tưởng nguyên văn lời nói của tên bảo vệ kia, cảm thấy có gì đó không đúng.
Tiểu thư của chúng tôi làm sao có thể ngồi loại xe này trở về, con nhỏ tạp chủng kia thì còn có thể.
Con nhỏ tạp chủng kia, không phải là chỉ Giản Ánh An chứ?
Tài xế nuốt nước bọt, làm bộ như chưa phát hiện ra chuyện này, tiếp tục mắng tên bảo vệ: "Đường còn dài lắm, sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện!"
Giản Ánh An gật đầu: "Chú nói đúng."
Cô đánh thức Tần Miên Miên, chuẩn bị xuống xe.
Sau khi xuống xe, Giản Ánh An nghĩ nghĩ gì đó rồi nói với tài xế: "Chú thật tốt bụng."
Tài xế ngẫm đi nghĩ lại câu nói này.
Tốt bụng, ý là sao nhỉ? Mấy đứa trẻ bây giờ nói chuyện khó hiểu vậy sao?
Nhân viên bảo vệ đang chuẩn bị quay về như không có việc gì. Nghe thấy có người xuống xe, hắn liền cong môi khinh bỉ, còn nói mấy lời khó nghe với hắn, không phải vẫn ngoan ngoãn xuống xe sao?
Thời buổi này ai nấy cũng coi mình là tiểu thư, chẳng qua là ỷ vào lòng tốt của lão gia và phu nhân thôi...
Lòng tốt...
Giản Ánh An nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của Tần Miên Miên, Miên Miên ngủ còn chưa tỉnh nên đang dụi mắt.
Nàng ngáp một cái, ánh mắt mơ màng nhìn xung quanh, còn chưa nhận ra rằng mình đã về đến nhà.
Nói đúng hơn là cửa nhà.
Giản Ánh An: "Còn không mở cửa?"
Bảo vệ liếm môi: "Tiểu thư, người đã về rồi sao?"
Hắn cúi đầu khom lưng, tìm chìa khóa mở cửa ở bên hông người. Cánh cổng rèn bằng sắt bị nhân viên bảo vệ đẩy ra.
Giản Ánh An không cử động.
Bảo vệ đợi hồi lâu, không dám nổi giận trước mặt Tần Miên Miên, chỉ có thể nín thở nói với Giản Anh An: "Sao không đi vào?"
Giản Anh An lạnh lùng nói: "Không vào."
Tần Miên Miên không biết chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng cũng không ngăn được thói quen bắt chước lời chị nói của nàng: "Không vào!"
Đúng, không vào!
Tần Miên Miên cảm thấy chơi rất vui, vì vậy nàng còn kiêu ngạo chống tay lên hông.
Bộ dạng như đố anh làm khó được tôi, vô cùng đắc ý.
Tên bảo vệ ỷ thế hiếp người không biết phải nói gì.
Hắn muốn tức giận nhưng lại ngại có tiểu thư ở bên, hắn cảm thấy Giản Ánh An mới là con chó cậy gần chủ chuyên ỷ thế hiếp người, còn có thể trấn áp hắn!
Bảo vệ hết cách chỉ có thể gọi điện cho quản gia.
Chỉ một lát sau, quản gia đã đến đón người.
Bất kể lúc nào quản gia cũng duy trì sự tao nhã và điềm tĩnh của giới thượng lưu, đối mặt với Giản Ánh An và Tần Miên Miên, ông cung kính khom lưng: "Hai vị tiểu thư đã trở lại."
Quản gia đã sống ở nhà họ Tần nhiều năm, ngay cả phu nhân cũng sẽ cho ông chút thể diện. Vì vậy nhân viên bảo vệ rất ít khi thấy quản gia làm như thế này.
Chỉ là một chút lễ nghi đơn giản mà thôi, dù sao ông cũng là quản gia của nhà họ Tần, vì Tần gia phục vụ.
Quản gia đứng thẳng người dậy, nhìn hai vị tiểu thư nhà họ Tần vừa mới trở về.
"Quay chương trình hẳn là rất vất vả, tôi đã chuẩn bị xong bữa tối rồi."
Giản Ánh An nhìn thấy quản gia đối xử bình đẳng cảm thấy có chút phức tạp, thái độ của nhà họ Tần đối với cô thật sự đã thay đổi.
Cô cũng có thể được sánh ngang với Tần Miên Miên, nhận được sự tôn trọng bề ngoài, Giản Ánh An cười tự giễu, sau đó lạnh lùng nhìn nhân viên bảo vệ: "Anh ta không chịu mở cửa cho tôi."
Tên bảo vệ chợt lạnh sống lưng, giảo biện: "Không phải tôi đã mở rồi sao! Đừng có mà nói bậy!"
Giản Ánh An chỉ nhìn chằm chằm hắn.
Quản gia đã làm việc ở nhà họ Tần lâu như vậy chắc chắn không phải người ngu dốt, chỉ nghe một chút ông đã hiểu được ngụ ý của Giản Ánh An, bèn nói: "Tôi sẽ đuổi việc anh ta."
Bảo vệ há hốc mồm.
Giản Ánh An nhếch môi cười: "Đã hiểu chưa?"
Sợ Miên Miên nghe được, Giản Ánh An còn dùng khẩu hình nói bốn chữ.
Con nhỏ tạp chủng.
Bảo vệ không hiểu khẩu hình, thế nhưng mấy chữ này vừa rồi hắn đã nói nên quá quen thuộc.
Nhưng...Nhưng lần trước lúc Giản Ánh An quay về, rõ ràng người nhà họ Tần không thèm để mắt đến con nhỏ đó mà, sao lại vì nó mà đuổi việc mình chứ? Đầu óc ngu dốt của tên bảo vệ nghĩ mãi cũng không ra.