"Cái này em thấy thế nào?"
"Dạ đẹp lắm! Chị thích ạ?"
"Hừm...cũng từa tựa nhau mà thôi."
Mấy lần như vậy khiến Giản Ánh An nghiện trò này rồi.
Tần Miên Miên tuy còn nhỏ tuổi, nhưng thông qua chuyện này cũng hiểu rõ muốn dỗ dành phụ nữ không dễ chút nào, chờ đến lúc bọn họ đi dạo đến lầu ba thì Tần Miên Miên đã thấm mệt.
Nàng không hiểu nổi tại sao chị ấy luôn nói từa tựa nhau mà lại chẳng thích cái nào cả!
Cứ như vậy thì nàng phải tặng quà sinh nhật kiểu gì đây!
Tần Miên Miên liền ăn vạ ở khu nghỉ ngơi không chịu đi, cái khí thế muốn đi toàn bộ trung tâm thương mại trước đó đều bị nàng ném ra sau đầu, hiện tại nàng chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc thôi.
Ý cười trên môi Giản Ánh An càng đậm.
Tâm trạng của cô không tệ nên để Tần Miên Miên ở lại khu nghỉ ngơi một lúc, bản thân lại tiếp tục tràn đầy năng lượng đi đến cửa hàng, cũng không có thứ gì muốn mua cả, cô chỉ định tiếp tục trêu chọc Miên Miên thôi.
Chẳng mấy chốc, cô nhìn thấy một chiếc túi vải màu trắng.
Giản Ánh An nghĩ, xem như đây là lần cuối đi, trêu xong rồi thì mua cái túi này thôi.
Cô lấy cái túi vải từ trên kệ xuống.
Thật ra, đến tận bây giờ Giản Ánh An vẫn còn chưa nghĩ ra được tại sao Tần Miên Miên lại muốn tặng quà cho mình.
Tần Miên Miên đã tặng cho cô quá nhiều thứ rồi, hầu như ngày nào em ấy cũng tìm được đủ loại đồ vật, sau đó coi như bảo vật mà đưa cho cô.
Dần dà, trong phòng cô chất đầy đống đồ Miên Miên đã tặng.
Giản Ánh An đã dần quen với điều đó.
Tựa như có Giản Ánh An vẫn luôn cưng chiều, dung túng cho cô bé, để Tần Miên Miên biết được có một người thích mình không hề giữ lại chút gì nên cô nàng ngày càng trở nên kỳ lạ.
Tần Miên Miên bắt đầu thử làm những chuyện trước đây chưa từng làm.
Không còn ru rú ở nhà họ Tần, nghe theo sắp xếp của Tần phu nhân nữa, mà là tìm hiểu xem mình thích gì.
Khu nghỉ ngơi nằm ở lối vào của cửa hàng, cho nên nhân viên bán hàng đồng ý cho Giản Ánh An lấy chiếc túi vải ra cho người khác xem.
Giản Ánh An vừa rời khỏi cửa hàng thì nhìn thấy một người phụ nữ khoảng hai mươi mấy tuổi đang nói chuyện với Tần Miên Miên.
Ngoại hình của người phụ nữ này không tồi, có lẽ vì hiếm khi được ra ngoài vào ngày nghỉ nên cô nàng đã trang điểm khá tỉ mỉ, ăn mặc tươm tất, tóc được thả xuống tạo kiểu tinh tế.
Cô ấy vừa cười vừa nói chuyện với Tần Miên Miên, mới đầu Tần Miên Miên còn hơi cảnh giác, nhưng mà sau khi người phụ nữ kia nói gì đó thì Tần Miên Miên lại đột nhiên hưng phấn mà huơ tay múa chân nói chuyện với cô ấy.
Tần Miên Miên vô cùng hứng khởi mà chia sẻ với chị gái kia.
Giản Ánh An đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi, cô gần như nghĩ đến câu nói kia ngay lập tức.
"Tỷ tỷ giỏi lắm ạ."
Giản Ánh An cầm theo túi vải đi qua đó, quả nhiên nghe thấy Tần Miên Miên đang nói: "Đúng vậy, cái gì chị ấy cũng biết hết ạ!"
Giản Ánh An không nhịn được phì cười thành tiếng.
Không hiểu sao Miên Miên lại tin tưởng cô đến thế, ngẫm lại cô cũng cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Giản Ánh An thả túi vải xuống, hỏi: "Cho hỏi chị là?"
Người phụ nữ này không những biết Tần Miên Miên mà còn biết Tần Miên Miên thích Giản Ánh An nữa.
Chắc chắn người này không phải người bình thường, nhưng cũng không hẳn là có ác ý, thế nên Giản Ánh An hỏi rất lễ phép chứ không có trực tiếp đi tìm bảo vệ.
Người phụ nữ nhìn thấy Giản Ánh An hiển nhiên là vui vẻ hơn, là loại cảm giác vui sướng tựa như vừa ra khỏi nhà một chuyến liền nhặt được hai báu vật: "Chào em, chị tên là Thích Vân, chị là fan của em á!"
Giản Ánh An: "..."
Fan?
À, tính thời gian thì bây giờ chương trình "Nhóc đáng yêu, đi thôi!" chắc đã chiếu đến tập ba rồi.
Vừa hay là tập mà Giản Ánh An và Tần Miên Miên rời chương trình.
Vẻ mặt của Giản Ánh An có hơi vi diệu, không cần phải chờ đến sau khi lớn lên mới xấu hổ, hiện tại cô đã cảm thấy rất mất mặt.
Thật ra đối phương cũng chỉ trạc tuổi cô thôi, bị một người phụ nữ cỡ tuổi mình xem như một cô nhóc đáng yêu khiến Giản Ánh An cảm thấy cả người đều khó chịu, cô gật đầu cứng ngắc.
"Chào chị ạ."
Thích Vân không ngờ mình đi siêu thị mà cũng gặp được Tần Miên Miên và Giản Ánh An.
Tần Miên Miên dễ thương giống y như trên TV vậy.
Còn Giản Ánh An...trông trưởng thành hơn trên TV nhiều, khi ghi hình dường như cô bé đã cố tình làm cho mình trông giống như một đứa trẻ sáu tuổi, nhưng khi tận mắt chứng kiến mới thấy, khí chất lạnh lùng trong lúc vô tình toát ra trên người cô bé khiến cho người ta cảm nhận được sự thành thục của cô nhóc.
Thích Vân không khỏi cảm thán một tiếng, nhưng nàng cũng không nghĩ quá nhiều.
Thoạt nhìn thì Giản Ánh An chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, chẳng qua là hiểu chuyện và chín chắn trước tuổi một chút thôi, chứ trên đời này làm gì có chuyên ly kỳ như bên trong cơ thể trẻ con là linh hồn của một người lớn.
Thích Vân tiếp tục nói: "Tập nào chị cũng xem đoạn của các em cả, vừa hay tập này là tập các em rời đi khiến chị vừa xem vừa buồn muốn chết."
Khi tổ chương trình tiết lộ rằng ba người họ không có kế hoạch tiếp tục ghi hình, Thích Vân đã rất thất vọng.
Theo bản năng nàng nghĩ đến vấn đề thân phận mà Giản Ánh An đã từng đề cập đến.
Sau khi tập một kết thúc thì một hậu viện hội có hơi đơn sơ đã được thành lập, mọi người đều muốn hỗ trợ cho Giản Ánh An.
Nhưng mà cái gì cũng không phát hiện ra, ngay cả nhà họ Tần và nhà họ Thẩm ai nấy cũng chỉ biết bọn họ rất có thế lực, còn tin tức cụ thể hơn thì không thu thập được.
Dần dần mọi người cũng không còn thảo luận chuyện này nữa.
Điều đó còn trở thành nỗi niềm tiếc nuối trong lòng mọi người, tiếc nuối vì không thể giúp được cho Giản Ánh An.
Hiện tại người thật đang ở trước mặt, nếu Thích Vân muốn hỏi thì đây là cơ hội tốt nhất.
Nhưng nàng không hỏi.
Tần Miên Miên và Giản Ánh An ở bên nhau trông rất hạnh phúc, thế là quá đủ rồi, cần gì phải làm phiền hai đứa nhỏ chứ.
Thích Vân: "Sau này chị còn có thể nhìn thấy hai em không?"
Giản Ánh An: "Có lẽ là được ạ."
Thích Vân nhận được sự đảm bảo liền gật đầu, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Cách đó không xa có một người phụ nữ tóc ngắn đang nhìn về phía bên này, Thích Vân xoay người vẫy tay với người nọ.
Sau đó nói: "Bạn chị đang đợi, chị đi trước nhé."
Tần Miên Miên: "Gặp lại dì sau ạ!"
Thích Vân: "...Gặp lại Miên Miên sau."
Giản Ánh An chỉ lạnh lùng gật đầu.
Thích Vân đi đến bên cạnh người phụ nữ tóc ngắn kia, người đó giống như có hơi ghen, ôm chầm eo Thích Vân đưa cô nàng đi xuống dưới lầu.
Thích Vân còn muốn quay đầu lại, người phụ nữ tóc ngắn kia thì thầm hai câu rồi xoay đầu Thích Vân lại, không cho nàng nhìn Giản Ánh An.
Giản Ánh An nhìn hai người rời đi, sau đó nghe thấy Tần Miên Miên nói: "Quan hệ của hai dì ấy tốt quá chị ạ."
Khụ khụ.
Giản Ánh An cầm lấy cái túi vải trên tay: "Em thấy cái này thế nào?"
Tần Miên Miên đã học được thông mình: "Đẹp ạ!"
Giản Ánh An bèn đưa ra ám chỉ: "Chị thích lắm á."
Hai mắt Tần Miên Miên sáng rực, lập tức nhảy dựng lên: "Tỷ tỷ thích sao?"
"Ừm, thích."
"Vậy chúng ta mua cái này được không chị?"
"Đương nhiên là được rồi."
Tần Miên Miên vui vẻ nhận lấy chiếc túi vải, chạy đi tính tiền. Nàng nhón mũi chân nói chuyện với người bán hàng, tay nhỏ còn chỉ chỉ vào người Giản Ánh An sau đó cười ngây ngốc, không biết người bán hàng đang khen nàng cái gì đây.
Giản Ánh An nhìn hai người họ, cảm thấy rất thoải mái.
Không biết tại sao cô lại nghĩ đến Thích Vân vừa rồi, còn có người phụ nữ tóc ngắn đưa cô ấy rời đi nữa.
Cảm tình rất tốt.
Chắc là thích nhau nhỉ.
***
Nhà họ Tần bắt đầu trở nên sôi nổi.
Đầu tiên Giản Ánh An An loại bỏ khả năng Thẩm Cẩn Vu đến, trong chương trình đứa nhóc kia đã chịu đả kích quá lớn, trong thời gian này chắc sẽ không chạy đến đây đâu.
Đám người hầu đang rất bận rộn, khi nhìn thấy Giản Ánh An cũng chỉ chào hỏi một cái rồi rời đi.