Giản Ánh An thông minh lựa chọn không đi chiếm đoạt sự nổi bật của Tần Miên Miên, như thế rất tốt.
Chỉ đơn giản là quan hệ giữa hai cô bé khá tốt thôi mà.
Tần tiên sinh không nói chuyện, Tần phu nhân đi theo bên cạnh ông. Trên người của hai người vẫn còn lưu lại mùi rượu vang đỏ nồng đậm. Giản Ánh An muốn giữ chặt lấy, tay cô nắm chặt nàng nhưng cuối cùng vẫn quyết định buông ra.
Tần Miên Miên chạy đi: "Mẹ tới rồi ạ."
Giọng nàng vừa ngọt vừa mềm khiến cho một đám người đều bật ra một tràng cười đầy thiện ý.
Ở trong tiệc sinh nhật của Tần Miên Miên, sẽ không có ai không biết điều mà lại đi quấy rầy mẹ con hai người.
Một đám người đều tản ra, từng người bắt đầu đi liên hệ với các đối tác, các mối quan hệ kinh doanh của mình.
Giản Ánh An đột nhiên chỉ còn lại một mình.
Tần phu nhân: "Dạo này mẹ bận quá, gần đây Miên Miên có ngoan không?"
Tần Miên Miên gật đầu: "Gần đây Miên Miên ngoan lắm ạ."
Gạt người, hai ngày trước cô bé còn lén lút cùng Giản Ánh An đi ra ngoài.
Piano cũng không luyện tập đàng hoàng, còn học được nói dối, cô bé đã không còn là bé ngoan nữa!
Tần Miên Miên chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, không hề lộ ra một tia áy náy chột dạ, ngược lại rất hợp tình hợp lý.
"Mẹ ơi, mẹ có chuẩn bị quà sinh nhật cho con không ạ!"
Tần Miên Miên duỗi tay ra như muốn đòi quà.
Một chút dung túng nho nhỏ này vẫn phải có, Tần phu nhân: "Mẹ có mua cho con một sợi dây chuyền kim cương đây, vô cùng lóa mắt giống Miên Miên đấy nhé, Miên Miên có thích hay không."
Tần Miên Miên thu tay lại, sau đó mỉm cười ngọt ngào nói: "Dạ thích ạ."
Tần phu nhân đeo dây chuyền lên cổ nàng. Tần Miên Miên nhận được quà sinh nhật của mình thì vui vẻ, còn về chuyện có thích hay không, là một đứa bé hiểu chuyện nàng lựa chọn không nói.
Tần phu nhân lại nhìn về phía Giản Ánh An, hôm nay cũng là sinh nhật của đứa nhỏ này.
Ánh mắt bà tối lại, sau đó mỉm cười đoan trang: "Ta cũng đã chuẩn bị quà cho An An rồi, con đến đây xem đi."
Giản Ánh An còn lịch sự hơn bà: "Cảm ơn Tần phu nhân ạ."
Vẻ mặt của Tần phu nhân đột nhiên trở nên căng thẳng.
Giọng nói xa lạ và lễ phép này khiến bà cảm thấy hơi khó chịu, nhưng trước mặt mọi người bà phải treo nụ cười giả dối trên môi để người ta không thể bắt lỗi bà.
Đứa nhỏ được nhà họ Tần "nhận nuôi" đi đến bên cạnh Tần phu nhân, nhận được một sợi dây chuyền kim cương nhỏ.
Nhìn chẳng khác hàng tặng kèm là bao.
Đương nhiên nhà họ Tần sẽ không làm chuyện vô vị như vậy, cho dù nhỏ gọn nhưng giá trị vẫn vô cùng xa xỉ.
Mọi người đều chỉ biết khen Tần phu nhân có lòng rồi.
Tần Miên Miên nhìn Giản Ánh An đeo vòng cổ xong liền hỏi: "Chị ơi, quà của em đâu ạ?"
Động tác của Giản Ánh An dừng lại.
Sợi dây chuyền kim cương nhỏ được đeo quanh cổ cô trông có vẻ buồn tẻ, sự lạnh lùng của nó khiến Giản Ánh An cảm thấy rất chán nản, phiền muộn.
Cô nhìn sợi dây chuyền bắt mắt trên cổ Tần Miên Miên, Tần phu nhân nói không sai, nó cũng lóa mắt giống như Miên Miên vậy, tỏa ra thứ ánh sáng vô cùng lộng lẫy, rực rỡ.
Giản Ánh An cho hai tay vào túi.
Bên trong là quà sinh nhật cô đã chuẩn bị cho Miên Miên.
Không hẹn mà gặp, cũng là dây chuyền.
Giản Ánh An: "Đương nhiên chị đã chuẩn bị."
Cô lấy hộp quà ra từ trong túi, trước ánh mắt tò mò của mọi người mà mở hộp ra.
Bên trong là một sợi dây chuyền hình thỏ con.
"Gì chứ, đúng là món quà rẻ tiền của mấy đứa con nít mà."
"Tần tiểu thiếu gia tặng con bearbrick trị giá hơn 700 nghìn tệ đấy nhé."
"Con bé là con nuôi nhà họ Tần mà, có thể chuẩn bị món quà như vậy đã là không tệ rồi."
Khách khứa ở bên ngoài đang nhận xét rất sôi nổi, âm thanh không quá lớn nhưng là ở trong sảnh, thính giác nhạy cảm một chút là có thể nghe thấy.
Giản Ánh An cầm dây chuyền trên tay, mắt nhìn vào cổ Tần Miên Miên.
Không đợi cô nói câu gì, Tần Miên Miên đã gấp không chờ nổi mà tháo sợi dây chuyền kim cương cao quý kia xuống, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Giản Ánh An, ý nghĩa là gì không cần nói cũng biết.
Rốt cuộc là thích món quà này hay thích quà Giản Ánh An tặng, đã quá rõ ràng rồi.
Phần thiên vị này khiến Giản Ánh An nghiêng đầu, giống như trẻ con mà hơi hất cằm lên, lộ ra vẻ kiêu ngạo không sợ hãi.
Cô đưa sợi dây chuyền thỏ con cho Miên Miên đeo lên, sau đó nhận lấy sợi dây chuyền kim cương bị vứt bỏ kia, cầm thay cho Miên Miên.
Tuy rằng thực không nên, nhưng cô vẫn đắc ý liếc mắt sang Tần phu nhân.
Khoe khoang.jpg
Tần phu nhân câm nín, không nói nên lời.
Bà hy vọng Giản Ánh An có thể nhận thức rõ tình cảnh của mình, đừng phá đám cũng đừng hy vọng xa vời thứ không nên có.
Giản Ánh An quả thực thông minh, nếu được nuôi dạy tốt thì chính là cây đao của Tần gia.
Nhưng! Bà không hy vọng quan hệ giữa Giản Ánh An và Tần Miên Miên lại gần gũi đến mức này!
Tần Miên Miên là người chiếm đoạt thân phận của Giản Ánh An! Quan hệ tốt một chút thì có thể lý giải được, nhưng tốt đến mức này thì hơi quá rồi!
Miên Miên dường như đã được bà nuôi dạy đến quá ngoan ngoãn, Tần phu nhân cảm thấy cần phải dạy cho Tần Miên Miên biết đề phòng.
Xung đột lợi ích giữa hai đứa phức tạp hơn nhiều so với những gì hai đứa thấy.
Tần phu nhân hy vọng cho dù Giản Ánh An có tham vọng thì cũng sẽ không làm tổn thương Tần Miên Miên. Cũng hy vọng Tần Miên Miên cho dù đối tốt với Giản Ánh An cũng vẫn phải đề phòng nhất cử nhất động của cô.
Nhưng sự tình lại phát triển theo hướng Tần phu nhân không ngờ đến.
Trước mặt bao nhiêu người, Giản Ánh An hỏi cô bé: "Em có thích không?"
Tần Miên Miên: "Thích! Thích lắm ạ!"
Giản Ánh An rũ mắt: "Em thích là được rồi."
Cô nói.
"Đây là mẹ để lại cho chị."
Mọi người đều cho rằng cô bé đang nói về người "mẹ" trước đây.
Nghĩ thầm, đứa nhỏ này sống tình cảm thật, được Tần phu nhân nhận nuôi rồi mà vẫn không quên người mẹ trước kia của mình.
Cơ mà cô bé đem món đồ mẹ mình để lại tặng cho Tần Miên Miên, chứng tỏ quan hệ của hai người thật sự rất tốt, trước đó không nên xem thường phần quà kia mới đúng.
Giản Ánh An: "Cái gì bảo mẫu cũng không cho chị chạm vào, luôn nói chị ăn trộm đồ của bà ấy, chỉ có mỗi sợi dây chuyền này là bà không để ý thôi."
"Cho nên chị nghĩ, đây hẳn là đồ mà mẹ đã để lại cho chị."
"Tuy rằng mẹ vẫn chưa từng đón chị từ chỗ bảo mẫu về, nhưng sợi dây chuyền này chị rất thích."
Giản Ánh An dứt câu.
Sau đó liền có vị khách kia tiếp lời: "Nhưng Tần phu nhân đã nhận nuôi cháu rồi, trước kia mặc dù không tốt nhưng đều đã qua."
Giản Ánh An nhìn về phía vị khách kia, mỉm cười: "Cảm ơn chú."
Vị khách kia: "Không cần đâu, cháu nên cảm ơn Tần phu nhân mới đúng."
Giản Ánh An lại nhìn về phía Tần phu nhân.
Tần phu nhân đề phòng mỗi một câu nói của Giản Ánh An, cho rằng cô sẽ tìm mọi cách để nói ra thân phận của mình.