Cãi nhau có ích gì, đánh luôn đi.
Người phục vụ câu lạc bộ suối nước nóng hiếm khi thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, anh ta cảm thấy có nguy cơ bị trừ tiền thưởng nếu cứ hóng chuyện công khai nên trốn vào góc nhìn hai cô gái cãi nhau.
Cuộc cãi vã giữa hai cô gái này có chút ấu trĩ.
"Có mấy chục triệu người hâm mộ thì sao! Còn không biết ở trong số đó có bao nhiêu thủy quân [1]!"
[1]: Là một nhóm người được một tổ chức hay các nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (có thể là nâng/dìm, phát tán thông tin...).
"Vậy có tài sản chục tỷ thì thế nào? Có thể rút ra tiêu hết ngay được không?"
Người phục vụ tay nắm thành quyền, chăm chú nhìn bọn họ, nhỏ giọng nói: "Đánh đi! Đánh đi!"
"Đánh đi cái gì?"
Giản Ánh An đứng sau mấy người phục vụ, nghe thấy thanh âm phấn khích của họ bèn đi theo.
Giản Ánh An: "..." Cô nhìn thấy hai con quỷ ấu trĩ kia đang cãi nhau.
Người phục vụ không biết Giản Ánh An là một trong những đương sự mà hai người kia nhắc đến, thấy cô đứng bất động ở đây, anh còn tưởng cô đến xem trò vui chung với mình.
Bầu không khí rất đúng lúc, chỉ còn thiếu một ít hạt dưa, người phục vụ tiếc nuối: "Hai cô gái đó vừa đánh nhau, cực kỳ căng thẳng."
Mạnh Nhã Nhiên bình tĩnh bước tới, nhìn thấy Giản Ánh An đang đứng ở phía trước không nhúc nhích.
Cô ấy bước tới nhìn thì thấy hai đứa quỷ ấu trĩ đang cãi nhau.
Mạnh Nhã Nhiên: "..."
Hai người nhìn nhau, nghe người phục vụ giải thích.
"Mới đầu hai người họ thêm WeChat của nhau, trong lúc nhắn tin cho đối phương thì ấn bàn phím nhanh đến mức tôi còn lo là màn hình sắp bị họ chọc thủng."
"Sau đó chắc là ghét bỏ tốc độ đánh máy không đủ nhanh nên bắt đầu tranh cãi."
"Chúng tôi còn tưởng chuyện gì, nào ngờ là đang so sánh ai đó với chị gái trong nhà người nào tốt hơn, chuyện nhỏ như con thỏ mà còn ồn ào kích động đến vậy."
"Cãi nhau thì có ích gì! Trực tiếp đánh nhau luôn!"
Giản Ánh An thấy mặt của Tần Miên Miên đã gấp đến đỏ bừng, quả thực có xu hướng sẽ động tay động chân, nhưng dựa theo trình độ giáo dục của em ấy thì hẳn là không thể thực sự ra tay.
Nhiều nhất là cãi mấy câu thôi.
Mạnh Nhã Nhiên nghe nói hai người đang tranh cãi với nhau, liền có hứng thú lắng nghe một lúc.
Lý Đồng thì nói về chị gái phú bà.
Còn Tần Miên Miên là về Giản Ánh An.
Mạnh Nhã Nhiên: "Chị gái phú bà là đang nói tôi à?"
Cô ấy có chút vui vẻ, vui đến mức thiếu chút nữa đã tới thưởng cho anh phục vụ.
Giản Ánh An thu hồi ánh mắt, nhìn mấy người phục vụ: "Bây giờ các anh đang trong giờ nghỉ sao?"
Người phục vụ sửng sốt, ho vài tiếng rồi lần lượt giải tán, xem ra vẫn sợ bị báo cáo. Bọn họ rất lo về tiền thưởng của mình nha.
Giản Ánh An nhìn bọn họ rời đi.
Sau khi chắc chắn đã không còn người nào đang trốn xem náo nhiệt nữa, Giản Ánh An mới đi qua bên kia.
Lúc cô bước tới, hai người họ còn đang cãi nhau kịch liệt nên vẫn chưa nhìn thấy cô, Tần Miên Miên kiên quyết phản bác: "Không có thủy quân đâu! Tuyệt đối không!"
Lý Đông: "Vậy cậu còn nói cậu ấy có mấy chục triệu fans, có giỏi thì tổ chức cho fans quyên góp mỗi người một trăm tệ đi! Cho dù mỗi người quyên góp một trăm tệ! Tài sản cũng không đủ mấy chục tỷ!"
Tần Miên Miên: "Có thể giống nhau được sao?"
Lý Đồng: "Sao lại không giống!"
Một cái là giá trị ước tính, một cái là vốn lưu động, chắc chắn là khác nhau! Dù sao thì tỷ tỷ vẫn lợi hại hơn!
Tần Miên Miên cảm thấy Lý Đông ngay cả chuyện này cũng không biết, lại còn có can đảm cùng nàng tranh luận.
Giản Ánh An không nghe nổi nữa: "Hai người kiềm chế chút đi."
Một sự im lặng chết chóc.
Tần Miên Miên và Lý Đông đều nhìn sang Giản Ánh An, đồng loạt ngậm miệng lại.
Hai người bọn họ ngốc ở chỗ này, lại còn bị đương sự bắt được! Lý Đông thấy không sao, người phát hiện bọn họ chính là Giản Ánh An, với mức độ mặt dày của nàng thì sẽ không thành vấn đề!
Sau đó nàng lại nhìn thấy Mạnh Nhã Nhiên.
Lý Đông nhớ lại bản thân vừa rồi mở miệng đóng miệng đều là chị gái phú bà, ngón chân liền cuộn lại, lập tức nắm lấy tay Tần Miên Miên: "Tụi mình chỉ đùa thôi~"
Tần Miên Miên hất ra: "Ai đùa với cậu, dù sao thì chị cũng là nhất!"
Tuy rằng bị phát hiện thì có hơi xấu hổ, nhưng điểm mấu chốt này nàng tuyệt đối không thể nhường!
Lý Đông: "...Phải phải phải, chị cậu là nhất."
Mạnh Nhã Nhiên nhìn vào mắt nàng: "Tôi không được sao?"
Lý Đông: "..."
Thấy Mạnh Nhã Nhiên và Lý Đông sắp thảo luận chuyện được hay không được, Giản Ánh An kịp thời kéo Tần Miên Miên đi, để lại hai người họ ở trong đại sảnh.
Bọn họ muốn tiến triển như thế nào thì tùy.
Tần Miên Miên vẫn còn rất tức giận.
Nàng không quan tâm đến Mạnh Nhã Nhiên hay khối tài sản hàng chục tỷ của cô ấy.
Dù sao thì nàng cũng lớn lên ở nhà họ Tần, tầm mắt cao, nàng cảm thấy giá trị con người hàng chục tỷ cũng chỉ có như vậy.
Nàng chính là cảm thấy chị lợi hại hơn nhiều!
Tần Miên Miên đi từng bước nhỏ theo Giản Ánh An: "Em cãi thắng rồi!"
Giản Ánh An cười: "Em còn tự hào quá nhỉ."
Sau đó lại tò mò: "Sao hai người lại cãi nhau?"
Tần Miên Miên nhớ lại nguyên nhân, vốn đang ưỡn ngực đầy lý lẽ bèn thu người lại, nàng cảm thấy hơi khó giải thích.
Nguyên nhân...hình như là do nàng gây ra.
Không nói ra được, Tần Miên Miên xấu hổ thu tay lại, đặt ở sau lưng.
Nếu chị ấy biết nguyên nhân thì nhất định sẽ cho rằng nàng ấu trĩ, nàng là người muốn ở bên chị ấy, sao có thể để chị ấy coi thường mình được!
Không thể nói! Nếu chị ấy mà biết thì sẽ khó mà thổ lộ với mình!
Tần Miên Miên lại ưỡn ngực: "Lý Đông sai ạ!"
Vẻ ngoài khăng khăng cho rằng mình đúng...cũng rất trẻ con.
Giản Ánh An: "Lý Đông đã làm gì sai?"
Tần Miên Miên vốn không giỏi nói dối trước mặt Giản Ánh An, nàng do dự, ánh mắt đảo qua đảo lại, sau đó vứt bỏ quyết định vừa đưa ra trong nháy mắt, thấp giọng nói như sợ bị nghe rõ: "Cậu ấy khen Mạnh Nhã Nhiên tốt ạ."
Giản Ánh An nghẹn họng: "Sau đó em cho rằng chị tốt hơn nên mới như vậy?"
"Tất nhiên là chị tốt hơn rồi."
Giản Ánh An cười rộ: "Ừ, Miên Miên cũng rất tốt, vậy nên chị mới thích Miên Miên đến thế."
Tần Miên Miên dừng bước.
Nàng chạy đến trước mặt Giản Ánh An, ngơ ngác nhìn vào mắt chị, sau đó tỏ ra vui mừng: "Chị vừa nói gì?"
Tần Miên Miên mở to mắt mong đợi, những bình luận trên diễn đàn kia lại tràn vào đầu nàng.
Ở bên nhau chỉ cần hai người lưỡng tình tương duyệt là được, tỏ tình chỉ là hình thức, quan trọng nhất là tình cảm chân thành.
Nhưng khi nghe được một tiếng thích kia, nàng vẫn không kìm được niềm vui trào dâng cõi lòng.
Hô hấp cũng trở nên nóng rực, nàng thầm nghĩ: Chị thích mình, là chị ấy chủ động nói thích.
Nhưng mà có gì đó không giống, Tần Miên Miên cau mày, nàng cũng muốn Giản Ánh An thận trọng hơn trong những chuyện này, chứ không phải thuận miệng nói thích là xong.
Nếu như vậy cũng tính thì nàng đã thua từ lâu rồi, nàng đã nói thích chị không biết bao nhiêu lần.
Đây là tỏ tình sao?
Vậy bây giờ hai người họ có tính là đã ở bên nhau không?
Giản Ánh An không biết Tần Miên Miên đang nghĩ gì, liền lặp lại: "Chị nói thích nha."
Cô nắm lấy tay Miên Miên, đặt tay em ấy lên ngực cô, thản nhiên bước về phía trước: "Chị thích em, thích Miên Miên."
Tần Miên Miên đi theo cô một đoạn, cảm thấy choáng váng, hoảng hốt hồi lâu.
Nàng nheo mắt lại, không tính!
Tần Miên Miên đột nhiên nhớ tới một chuyện."Tại sao chị lại đến đây với Mạnh Nhã Nhiên thế!"
Nàng và Lý Đông đã cãi nhau suốt nửa ngày, cuối cùng cả hai người họ lại cùng nhau đến đây! Tần Miên Miên lúc ấy không để ý tới, bây giờ nghĩ lại liền rất tức giận!
Tần Miên Miên vô cùng giận.
Nàng cảm thấy Giản Ánh An rất tốt, là người tốt nhất trên thế giới này.
Tất nhiên là tốt hơn Lý Đông nhiều——
Cho nên theo quan điểm của Tần Miên Miên, nếu Mạnh Nhã Nhiên thích ai thì người đó hẳn là chị mới đúng.
Làm gì có chuyện của Lý Đông!
Nhưng mà! Nàng và Lý Đông thì cãi nhau, còn chị ấy lại ở cùng với Mạnh Nhã Nhiên!
Tần Miên Miên lập tức cảnh giác: "Chị nói có việc, chính là đi tìm cô ấy sao?"
Chẳng trách nàng cảm thấy chị ấy nói thích nàng hơi qua loa lấy lệ, hóa ra sáng hôm nay chị ấy ở cùng với người phụ nữ khác.