Bởi vì Tần Miên Miên được nghỉ hai ngày, cho nên hai người dứt khoát ở lại câu lạc bộ suối nước nóng suốt hai ngày nghỉ đó.
Trong khoảng thời gian này, Tần Miên Miên vẫn luôn cố gắng dỗ dành Giản Ánh An.
Hai người hoàn toàn đảo ngược vị trí cho nhau, Tần Miên Miên rót đồ uống cho Giản Ánh An, còn cẩn thận hỏi cô muốn ăn gì, chỉ cần Giản Ánh An vừa nhấc một ngón tay thì Tần Miên Miên đã mang đồ đến cho cô trước.
Giản Ánh An: "..."
Sáng hôm sau, Giản Ánh An vừa tỉnh dậy đã đối mặt với Tần Miên Miên ân cần hỏi han: "Chị, chị không cần xuống giường, em sẽ mang bữa sáng đến tận phòng chị."
Lúc bữa sáng được mang lên, Tần Miên Miên còn chủ động đút cho cô ăn: "A——"
Đây là coi cô như bệnh nhân đúng không?
Không chỉ như vậy, Tần Miên Miên còn hỏi cô có muốn mát xa không.
Giản Ánh An trầm ngâm: "Muốn."
Bệnh nhân thì bệnh nhân đi, bệnh nhân cũng cần được mát xa nha.
Giản Ánh An không thích người khác chạm vào mình, hôm qua khi Mạnh Nhã Nhiên hỏi cô có muốn mát xa không, cô đã kiên quyết từ chối, bây giờ được Tần Miên Miên hỏi như vậy.
Thì cô lại rất muốn.
Động tác xoa bóp của Tần Miên Miên rất vừa phải, chắc chắn là đã tham khảo ý kiến của nhân viên chuyên nghiệp, còn bí mật học hỏi từ họ.
Nhưng nàng không có đủ sức, cứ ấn tới ấn lui trên lưng cô, các cơ và xương không hề được thả lỏng mà ngược lại còn cảm thấy toàn thân khó chịu, ngứa ngáy khó tả.
Giản Ánh An động đậy.
Tần Miên Miên liền nói: "Chị đừng nhúc nhích!"
Mấy phút sau, Tần Miên Miên nằm ở trên giường, Giản Ánh An đưa tay ấn nàng: "Phải như vậy mới được, như thế này này, em thoải mái không?"
Tần Miên Miên vùi đầu vào gối: "Thoải mái ạ."
Một lúc sau nàng lại hỏi.
"Thế chị đã vui chưa ạ?"
Giản Ánh An dùng sức ấn, Tần Miên Miên không kịp phòng bị, hét lên một tiếng, Giản Ánh An đã đè nàng xuống: "Vui không?"
Tần Miên Miên không tự tin: "Vui ạ?"
Hai người vui vẻ dành cả ngày trong phòng, sau đó đi ngâm suối nước nóng, thu dọn đồ đạc và rời đi.
Trước đó một ngày Mạnh Nhã Nhiên đã rời đi, lúc đi cô ấy đưa cho Giản Ánh An một tấm danh thiếp, nói nếu có chuyện gì có thể dùng danh thiếp đến công ty tìm cô ấy.
Lý Đông cũng bị cô ấy bắt đi rồi.
Hy vọng bố mẹ Lý Đông sẽ không trách cứ.
Giản Ánh An xoay người, cất danh thiếp vào trong túi, coi như không biết gì.
Nhưng mà Giản Ánh An sẽ không đến công ty tìm Mạnh Nhã Nhiên, chuyện tiếp theo cứ để Tô Nam phụ trách, cô còn có việc khác cần làm.
"Không phải nói cấm sóng sao?"
Cô nhận được cuộc gọi từ người đại diện.
Khi Giản Ánh An quyết định gia nhập làng giải trí, để tránh gặp rắc rối cô dứt khoát ký hợp đồng với Giang An Ngôn, trở thành nghệ sĩ thuộc phòng làm việc của Giang An Ngôn.
Thế nhưng Giang An Ngôn cái gì cũng không quan tâm, cho nên quản lý của Giang An Ngôn sẽ phụ trách những chuyện này.
Chuyện Thẩm Cẩn Vu cảnh cáo cô, cô đã nói với người đại diện của mình. Sự việc này đã được lường trước nên phản ứng của mọi người rất bình tĩnh.
Vậy mà hôm nay người đại diện lại tìm cô nói rằng, có một gameshow muốn mời cô.
Bình thường thì cấm sóng sẽ cắt đứt mọi nguồn lực, tài nguyên của cô, ngăn cô xuất hiện trước ống kính, khiến cho công chúng dần dần lãng quên cô.
Sẽ không có ai muốn chống đối Thẩm gia.
Giản Ánh An: "Vậy tại sao lại có gameshow?"
Chẳng lẽ là do Thẩm Cẩn Vu do dự, dù sao cũng khó có chuyện gì lọt qua lưới Thẩm gia.
Người đại diện trả lời: "Các tài nguyên mà chúng ta thảo luận trước đó đều bị hủy bỏ. Gameshow này là do họ chủ động tiếp cận. Có lẽ vì là gameshow trực tuyến nên rất mạnh dạn."
Giản Ánh An chỉ từng quay một gameshow, thậm chí còn rất hiếm khi trả lời phỏng vấn.
Vì thế cô không có ý định đi.
Người đại diện: "Hay là em nghe thử thù lao trước đi?"
Giản Ánh An nghe xong liền rất muốn đi.
Gameshow trực tuyến này trả nhiều tiền thật.
"Cho dù đến lúc đó không thể phát sóng thì cũng không cần hoàn lại tiền."
"Đương nhiên, chuyện này phải nói rõ."
Sau khi cúp điện thoại, Tần Miên Miên ngồi ở ghế phụ hỏi: "Chị lại phải đi sao?"
Giản Ánh An: "...Không thể không đi mà."
Đen đủi thật đó.
Tần Miên Miên trách móc: "Chị chính là muốn bỏ rơi em, đi một mình!"
Giản Ánh An đang lái xe, cô nhìn chằm chằm con đường phía trước: "Hình như chị đang thiếu trợ lý."
Tần Miên Miên bĩu môi: "Sắp tới chị cũng đâu có quay phim nữa, còn cần trợ lý làm gì."
Giản Ánh An: "..."
"Em mau đi học đi, phải chăm chỉ học tập, mỗi ngày hướng về phía trước."
Tần Miên Miên không nghe ra hàm ý trong lời nói của cô, Giản Ánh An cũng không bận tâm nhiều, trực tiếp đưa nàng đi học.
Dẫn người đến đó cũng không thực tế. Miên Miên vừa xinh đẹp, ngọt ngào lại ngoan ngoãn, bảo đảm sẽ không thiếu người theo dõi, nhìn chằm chằm nàng. Cô cũng không thể thời thời khắc khắc bảo vệ em ấy, thôi thì đưa đến trường cho yên tâm.
Nhiều nhất cũng chỉ có Thẩm Cẩn Vu xuất hiện ở trong trường, nhưng cậu ta hẳn là không dám làm gì Miên Miên đâu.
Dù sao tên đó cũng hay ra vẻ đạo mạo, là ngụy quân tử điển hình.
Giản Ánh An đỗ xe bên đường.
Cô chợt nhớ tới gì đó, cầm điện thoại lên tìm diễn đàn Đại học S, sau đó tìm được đường link rồi nhấn vào.
Trước đây cô từng nhận phỏng vấn bên câu lạc bộ Báo chí, nghe nói kế hoạch ban đầu là phỏng vấn Thẩm Cẩn Vu, hình như sắp xuất bản một số báo mới, có lẽ vẫn là Thẩm Cẩn Vu.
Giản Ánh An xem một lúc.
Cho dù có cũng không sao, bởi vì dưới sự cố ý công khai của cô, câu lạc bộ Báo chí đã mô tả rất phô trương về tình bạn giữa cô và Tần Miên Miên.
Thẩm Cẩn Vu có nói gì đi nữa thì cậu ta cũng vẫn là kẻ đến sau.
Giản Ánh An lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Thẩm Cẩn Vu không hề có ưu thế, không ai quan tâm người của số báo mới là ai, đều là tên của cô.
Nổi tiếng cũng tốt.
Thẩm Cẩn Vu có giỏi thì tịch thu báo của mọi người trong trường, sau đó bịt miệng họ, không cho phép bàn luận đi!
Nếu không thì lúc Giản Ánh An quay gameshow về rồi, mọi người vẫn chỉ nhìn thấy cô và Miên Miên.
Tần Miên Miên thò tới, vừa lúc Giản Ánh An thoát ra, hiện trên màn hình điện thoại là lịch trình của Giản Ánh An.
Bởi vì cô đã chuẩn bị cho chuyện bị cấm sóng, cho nên ghi chú của cả tuần đều là ở bên Miên Miên.
Tần Miên Miên mím môi: "Lịch trình của chị lại phải thay đổi nữa rồi."
Giản Ánh An trượt ngón tay trên màn hình, đặt lịch trình mới làm hình nền.
Ngày nào cũng có Miên Miên.
Tần Miên Miên có chút xấu hổ, giả mù sa mưa nói: "Như vậy không tốt lắm thì phải?"
Nàng cười đến cong mi mắt, trông không có vẻ gì là không vui.
Ánh mắt Giản Ánh An nặng trĩu: "Em nói đúng."
Nói xong cô lại đặt hình nền là lịch trình bình thường, thời gian làm việc tiếp theo, việc gì phải làm, sắp xếp rất trật tự.
Tần Miên Miên: "..."
Nàng chỉ có thể nói: "Trước đây chị đâu có như thế này."
Giản Ánh An mỉm cười, có thể giống nhau được sao, trước kia là nuôi em gái, còn bây giờ là nuôi vợ yêu nha.
Tán tỉnh vợ mình là sai sao? Không hề!
Cô làm ngơ ánh mắt của Tần Miên Miên, đưa nàng đến trường, sau khi nhìn nàng vào lớp rồi thì cô lại thay đổi lịch trình, đến gặp cố vấn xin nghỉ phép.
Nếu là người bình thường, mới vừa xin nghỉ phép hai ngày rồi lại xin nghỉ phép nữa, chắc chắn sẽ không được chấp nhận.
Nhưng người này là Giản Ánh An, thân phận đặc thù.
Không trượt môn là được.
Giản Ánh An lái xe đến công ty, trong văn phòng, Giang An Ngôn và người đại diện đều ở đó.
Cô hơi kinh ngạc.
Giang An Ngôn lên tiếng trước: "Chị cũng muốn tham gia gameshow này."
Giang An Ngôn bây giờ đã gần bốn mươi tuổi, không còn là thành viên nhóm nhạc nữ như trước kia nữa, nhưng thời gian vẫn không để lại quá nhiều dấu vết trên gương mặt cô, tâm lý rất tốt.
Đơn giản mà nói thì cô cũng rất hợp tham gia gameshow.