"Đạo diễn Chu, đã bắt đầu phát sóng trực tiếp."
Chu Xử Trạch đang theo dõi tình hình bên Giang An Ngôn, sau khi nàng biết được mình thuộc đội "mèo" phụ trách bắt người thì đã bắt đầu chuẩn bị cho một cuộc chơi lớn.
Bốn nghệ sĩ nam khác cười cười cổ vũ nàng, bầu không khí vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái.
Đây là tập đầu tiên, trước đó Chu Xử Trạch đã tung ra các loại thông cáo báo chí.
"Truy đuổi và trốn thoát, hai bên đấu trí đấu dũng!"
"Một trò chơi mèo vờn chuột khốc liệt!"
"Trận chiến xuất sắc giữa ảnh hậu và tiểu hoa mới!"
"Cô trốn, nàng đuổi, có chạy đằng trời!"
"Nội dung thú vị hơn có sẵn trên livestream của Tấn Giang!"
Đội tuyên truyền rất cẩn thận, biết fan đẩy CP của Giang An Ngôn x Giản Ánh An nên dứt khoát tung ra quảng cáo cực kỳ táo bạo, chỉ sợ lừa không được người.
Tuyên truyền rất hữu ích, trong phòng phát sóng trực tiếp có không ít người.
Đầu trợ lý ong ong, ánh mắt phức tạp nhìn Chu Xử Trạch.
Hắn vẫn lo lắng về lời cảnh cáo của Thẩm gia, sợ đến lúc đó sẽ không được phát sóng trên TV nên mới bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Nếu đã hèn nhát như vậy thì tại sao lại còn muốn ký hợp đồng với Giản Ánh An chứ?!
Đương nhiên trợ lý cũng biết, nếu không có Giản Ánh An và Giang An Ngôn, chỉ dựa vào mấy nam nghệ sĩ hết thời với nửa hết thời này thì rất khó để hấp dẫn nhiều người xem như vậy.
Trợ lý cầm máy tính bảng lên, ở trên màn hình là hình ảnh phát sóng trực tiếp.
Mấy anh chàng kia cũng rất đẹp trai, nhưng mà thu hút sự chú ý nhất thì hẳn là...
[Mấy chị không ở chung nhóm!]
[Buồn ơi là buồn, buồn quá đi mất!]
[Rốt cuộc là có bắt được không đây~]
Chu Xử Trạch nhìn thoáng qua, hừ một tiếng.
Ngây thơ, tôi tới để phá CP của các bạn, có thể xếp hai người họ vào chung một nhóm được sao?
Chắc chắn là không rồi!
Trợ lý:"......"
Vậy ngài có bản lĩnh tách Giản Ánh An và Tần Miên Miên ra không?
Chu Xử Trạch không có bản lĩnh đó.
Làn đạn bắt đầu hỏi thăm cô gái bên cạnh Giản Ánh An là ai, hai người họ dường như có quan hệ rất tốt, thoạt nhìn rất thân thiết với nhau.
Chỉ trong vòng vài phút, nhóm cỏ đầu tường— chỗ nào có cơm chó thì chạy đến chỗ đó—đã bị gió thổi bay, bắt đầu làm phản.
Khán giả theo dõi hai cô gái xấp xỉ tuổi này dính lấy nhau, còn để lại lời khen ngợi cảm ơn đạo diễn.
Và sau đó.
Tần Miên Miên đến gần Giản Ánh An, hỏi: "Chị có muốn ôm em không?"
Làn đạn dừng lại trong hai giây rồi điên cuồng kích động.
Tốc độ nhanh đến nỗi không kịp đọc.
Fans của các nghệ sĩ nam thậm chí còn đấu không lại.
Giản Ánh An hơi cứng người, quay đầu lại nhìn khuôn mặt ngây thơ trong sáng của Tần Miên Miên, tự hỏi em ấy có biết mình đang nói mấy lời lang sói gì không!
Mấy chuyện này không thể đợi về nhà rồi nói được sao?
Một hai phải nói ở đây, bảo cô phải trả lời em ấy thế nào!
Ôm, dĩ nhiên là muốn ôm em rồi. Dù chỉ là một cái ôm đơn giản thôi nhưng cũng muốn ôm.
Giản Ánh An không muốn nghĩ một đằng nói một nẻo, ánh mắt cũng tối sầm lại, suy nghĩ bay tứ tung, vừa định đưa tay ra thì Tần Miên Miên đã chỉ vào đèn chùm.
"Chị nhìn cái đèn kia đi."
Giản Ánh An: "..."
Cô ngẩng đầu lên, thấy một mảnh giấy dán trên đèn.
"..."
Cô quay đầu lại, không nói gì, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng không thể kìm nén cảm xúc trong lòng, chỉ có thể nghiêm túc gật đầu:" Manh mối giấu kín thật."
Làn đạn cười rất to.
Giản Ánh An không biết chuyện đó, cô bế Tần Miên Miên lên để nàng duỗi tay lấy mảnh giấy kia.
Giản Ánh An vùi đầu vào bụng và eo của nàng, Tần Miên Miên chỗ nào cũng mềm như bông, cô cứ nghiêng về phía nàng khiến cho cái ôm không được chắc cho lắm.
Nàng đang lung lay sắp ngã và cái đèn cũng vậy.
Hai người cứ lắc lư qua lại, khiến cho màn hình cũng rung lắc theo.
Nhiếp ảnh gia không nhịn được đề nghị: "Sao hai em không lấy ghế đi..."
"A! Lấy được rồi!"
Tần Miên Miên thành công lấy được mảnh giấy trên đèn, nàng vỗ nhẹ vai Giản Ánh An ra hiệu có thể đặt mình xuống rồi.
Trước sự cạn lời của nhiếp ảnh gia, Giản Ánh An đặt Tần Miên Miên xuống, nhìn tờ giấy trong tay nàng rồi thở dài.
Chương trình cứ tiếp tục như thế này thực sự không phải ý kiến hay.
Tần Miên Miên chưa bao giờ chơi mấy trò như Escape Room nên nàng rất phấn khích, cảm thấy cái gì cũng có vẻ thú vị. Nàng mở tờ giấy ra, còn tưởng trên đó ghi danh tính của mình, nhưng khi mở ra mới thấy bên trong là một dãy số.
Tần Miên Miên: "..."
Đội mèo đã vào hiện trường.
Hai người Giản Ánh An ở trên tầng hai cho nên là người đầu tiên nhìn thấy. Tương tự, đối phương ở tầng dưới cũng liếc mắt một cái là thấy đủ loại thiết bị xung quanh hai người, vì muốn đạt được hiệu quả tốt nên thiết bị không những nhiều mà còn rất cao cấp.
Sau đó là nhìn thấy bọn họ.
Hai bên gặp nhau, không một lời chào hỏi.
Giản Ánh An không nói nên lời, trò này tệ quá đi, còn không bằng chơi xé bảng tên.
Cô ôm lấy Tần Miên Miên, bắt đầu chạy. Trên người họ không có bảng tên, cũng không biết quy tắc mèo vờn chuột, nhưng lúc cần chạy thì vẫn phải chạy.
Số tầng ghi trên tờ giấy là tầng ba, Tần Miên Miên chạy lên tầng ba, dù có bị bắt cũng phải tìm cho được manh mối. Giản Ánh An và Tần Miên Miên chạy về phía trước, trong khi đoàn quay đuổi theo phía sau.
Người ở tầng dưới cũng chạy lên.
Giản Ánh An đến tủ sách trước tiên, cô tìm cuốn sách được đánh dấu theo số trên tờ giấy, sau đó nhanh chóng lật xem bên trong có gì hữu dụng không.
Nếu không thì cũng nhàm chán quá rồi.
Trong sách có một tấm thẻ, đúng lúc đó Giang An Ngôn cũng đã đuổi kịp hai người. Nàng cười thân thiện với Giản Ánh An: "Mấy đứa chạy cái gì, đừng có chạy nha."
Giang An Ngôn đi tới từng bước một, Giản Ánh An đẩy tấm thẻ này cho Tần Miên Miên, dưới những ánh nhìn chằm chằm vào hiện trường trong làn đạn, Giản Ánh An nhanh chóng nghĩ ra phản ứng thích hợp.
Đây là đang ghi hình cho gameshow, cũng tương tự như quay chương trình truyền hình, yêu cầu phải có kỹ năng diễn xuất.
Nhưng nếu không có kịch bản thì cần phải ứng biến.
Nhìn phản ứng của Giang An Ngôn, cô đã tìm ra phương án trả lời tốt nhất: "Em không tin chị có thể trực tiếp bắt được em."
Giang An Ngôn lớn tiếng nói: "Ồ?"
Đúng là có hạn chế, nhân viên chỉ nói riêng cho đội mèo thôi.
Nhưng hạn chế đó có cũng như không.
Giang An Ngôn cảm thấy chuyện này quá đơn giản, nàng đang cân nhắc có nên thả cho Giản Ánh An một chút hay không. Nàng ra tín hiệu bảo Giản Ánh An nói mấy câu vô nghĩa chút đi, chẳng hạn như phản bội đồng đội vân vân các thứ để đạt được hiệu quả gameshow.
Giản Ánh An cũng đã nhận được tín hiệu.
Tần Miên Miên tranh thủ đọc rõ nội dung trong thẻ, sau đó hét lớn: "Chị ơi, em là người yêu thầm!"
Nàng đưa tấm thẻ cho Giản Ánh An đọc. Hóa ra khi lấy được thẻ là có thể nhận được thân phận trong thẻ, đồng thời có được một kỹ năng và manh mối.
Kỹ năng chính là, người yêu thầm có thể bảo vệ người mình thích.
Giang An Ngôn cũng tò mò nội dung trong tấm thẻ, muốn tới gần xem thử xem thế nào. Chưa kịp đến gần thì đã thấy Tần Miên Miên đang ôm Giản Ánh An, nàng đứng ở sau lưng cô, từ phía sau vươn tay ra ôm lấy cô.
Nàng ôm cổ Giản Ánh An. Vì cô cao hơn em ấy nên để tránh bị thít chặt cổ, cô phối hợp lùi lại, giống như đang bị người tới uy hiếp vậy.
Tần Miên Miên tựa đầu vào trên vai Giản Ánh An, ánh mắt đắc ý nhìn Giang An Ngôn, lớn tiếng nói: "Em thích tỷ tỷ!"
Giang An Ngôn: "..."
Giản Ánh An: "..."
Lời này hai người đã nghe quá nhiều rồi nên nhất thời không có phản ứng gì, họ chỉ tò mò tại sao Tần Miên Miên lại nói như vậy trong tình huống này.