Từ sau khi rời khỏi chỗ dì Trương, Giản Ánh An vẫn luôn nghĩ đến chuyện của bảo mẫu.
Không phải cô không nghĩ đến chuyện truy cứu trách nhiệm pháp lý, chỉ là có một số chuyện...
Ở kiếp trước, sau khi Giản Ánh An quay về Tần gia thì bảo mẫu không bao giờ xuất hiện nữa. Cô muốn bắt người đàn bà này, đưa bà ta ra tòa cũng không được.
Giờ đây bảo mẫu đã tự mình xuất hiện, thoạt nhìn có thể trả thù được. Nhưng thời gian khởi tố đã qua...
Thời gian khởi kiện tốt nhất là khi Tần gia tìm lại được Giản Ánh An, nhưng vì muốn che đậy sự mục nát của mình mà Tần gia đã thả bảo mẫu đi!Vì danh tiếng của nhà họ Tần, họ đã thay cô "tha thứ" cho bảo mẫu!
Tần gia, bảo mẫu!
Giản Ánh An siết chặt vô lăng, không khỏi nghĩ, nếu là Miên Miên thì em ấy sẽ làm gì?
Cô dừng xe ở dưới lầu.
Giản Ánh An không xuống xe, nhìn Tần Hành đứng sừng sững trong gió lạnh.
Cô muốn giận cá chém thớt, nhưng lửa giận vốn đang hừng hực đột nhiên bị dập tắt. Hà tất phải giam cầm chính mình vì chuyện quá khứ, cô sống lại một đời này chỉ là vì Miên Miên thôi.
Cô muốn ở bên Miên Miên, muốn đưa Miên Miên rời khỏi Tần gia.
Giản Ánh An không còn sức để tức giận nữa, xúc động đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Cô đưa Tần Miên Miên về nơi ở trước kia cốt là để tạm biệt quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới.
Sự xuất hiện của bảo mẫu suýt nữa đã làm hủy đi ý nguyện của cô.
Đáng lẽ cô nên tức giận, cảm thấy không đáng thay cho bản thân trước đây, bởi vì những người này đã phạm tội không thể tha thứ, họ không xứng có một cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng cô có Tần Miên Miên, cô có một cuộc sống tốt đẹp.
Ngay lập tức, không còn tức giận chút nào nữa.
Giản Ánh An ngồi trong xe có điều hòa, so với đợi bên ngoài thoải mái hơn nhiều. Cô nhìn lên lầu, tự hỏi không biết bây giờ Miên Miên đã thức chưa.
Sau đó bước xuống xe.
Tần Hành đã phát hiện ra chiếc xe này từ lâu.
Dừng xe xong rồi nhưng lại không chịu xuống, cậu ta cảm thấy mình cứ đứng như vậy có chút ngốc, nói không chừng người trong xe đang xem trò vui, có lẽ bên ghế phụ còn có người khác, hai người họ cùng nhau chỉ chỉ trỏ trỏ mình.
Nhìn người đó kìa, cậu ta trông như con cún vậy.
Tần Hành cũng không muốn như vậy. Nhưng mà cậu ta không nhịn được, biết Tần Miên Miên ở đây bèn muốn đến thăm chị ấy.
Ngày hôm đó, cậu ta ở công ty bán đứng Giản Ánh An, nói rằng có thể chị ta có sản nghiệp khác ở bên ngoài.
Đối mặt với ánh mắt có phần lạnh lùng của Tần phu nhân, cậu ta vẫn cố gắng lấy lòng, chứng tỏ bản thân như khi còn nhỏ.
Cuối cùng bọn họ đều nói, đừng đùa nữa.
Không có khả năng, Giản Ánh An còn phải dựa vào Tần gia, làm sao có thể có sản nghiệp khác.
Tần Hành còn bị Tần tiên sinh mắng một trận, sau đó nhìn thấy Tần tiên sinh và Thẩm Cẩn Vu đang cùng nhau nói chuyện trong công ty.
Cậu ta giống như một người thừa.
Tần Hành phát hiện, Tần gia có gì đó không ổn.
Chỗ nào cũng cực kỳ không ổn.
Tần gia lại có thể nói con gái ruột thành con nuôi, với con trai ruột cũng muốn bỏ là bỏ.
Sở dĩ bọn họ đối xử tốt với Tần Miên Miên như vậy là vì chị ấy có thể gả vào Thẩm gia, ở bên Thẩm Cẩn Vu.
Chẳng trách cậu ta lại ghét Thẩm Cẩn Vu đến thế.
Không đúng, ngay cả Tần gia cũng khiến Tần Hành nhìn không vừa mắt.