Tần Miên Miên trông không giống bà ta.
Vẻ mặt của Thái Lan Ngọc trông có vẻ khắc nghiệt, đặc biệt là bây giờ cuộc sống khó khăn khiến cho khuôn mặt của bà nhìn cau có hơn.
Nhưng Thái Lan Ngọc vẫn luôn để ý tới nhà họ Tần nên chỉ nhìn thoáng qua thôi đã nhận ra nàng.
Ngoài ra còn có Giản Ánh An được nhận lại nhưng bị nhà họ Tần công khai là nhận nuôi, chuyện này khiến Thái Lan Ngọc cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng may mắn.
Chỉ cần Tần gia đối xử tốt với Tần Miên Miên là được, Giản Ánh An thế nào bà không quan tâm.
Bà có thể nhẫn tâm đối với một Giản Ánh An chưa đầy sáu tuổi thì đương nhiên không phải là người có lòng tốt, nhiều nhất là nửa đêm tỉnh dậy bà ta nói một hai tiếng xin lỗi vì những điều sai trái đã làm, như thể làm vậy là có thể rửa sạch tội lỗi của mình.
Nhìn thấy Giản Ánh An, thật ra Thái Lan Ngọc rất chột dạ.
Gặp lại con gái ruột của mình cũng không vui cho lắm.
Bà ta bối rối, chật vật hơn nhiều so với Giản Ánh An và Tần Miên Miên.
Thái Lan Ngọc vẫn ôm tâm lý cầu may, lỡ như hai người không nhận ra bà thì sao? Bà cố gắng chào hỏi như không có chuyện gì xảy ra: "Tôi là quản gia được phái đến đây để dọn dẹp nhà cửa."
"Cũng sắp xong rồi, tôi sẽ rời đi ngay."
Tần Miên Miên cũng nhìn ra dự định của bà, nhất thời không biết phải làm sao.
Nàng nhìn Giản Ánh An.
Xem ra Thái Lan Ngọc thật sự không muốn thừa nhận, cho nên hẳn là làm theo như trước đó đã nói.
Nếu không nhận ra thì liền giả vờ không biết sao?
Hiện tại rõ ràng là Thái Lan Ngọc đang giả vờ.
Kỹ năng diễn xuất của bà ta quá tệ, liếc mắt một cái là biết ngay trong lòng bà ta có quỷ.
Tần Miên Miên biết Giản Ánh An đã sớm không còn quan tâm đến quá khứ nữa, nhưng nàng vẫn để ý một chuyện.
Nàng định sẽ hỏi chuyện đó.
Giản Ánh An không quan tâm, trong lòng cô đều đã được Tần Miên Miên lấp đầy. Cô nắm tay Tần Miên Miên, lòng bàn tay mềm mại siết chặt: "Em hỏi đi."
Thái Lan Ngọc hoảng sợ, hỏi cái gì?
Tần Miên Miên gật đầu, nhìn Giản Ánh An đi vào trong bếp rót cà phê rồi mới hỏi Thái Lan Ngọc: "Lúc trước tại sao bà lại làm như vậy?"
Thái Lan Ngọc không rõ Tần Miên Miên có nhận ra bà hay không.
Rối rắm không biết nói sao cho phải.
Bà cầm bàn chải và giẻ lau trong tay: "Tôi đâu có làm gì..."
Thái Lan Ngọc vẫn đang nhìn Tần Miên Miên.
Nàng xinh đẹp như vậy, trông không giống con gái bà chút nào, đứa con trai bà sinh ra sau này lại giống bà, không chỉ xấu xí mà còn rất cố chấp.
Tần Miên Miên đứng đó tựa như một đại tiểu thư, từ nhỏ đã được giáo dục tốt, cực kỳ có khí chất, giống như những cô bé học múa ba lê vậy. Thái Lan Ngọc không muốn con bé biết nó có một người mẹ như bà.
Bà nghe thấy Giản Ánh An đang pha cà phê trong bếp, mùi cà phê tràn ngập trong không khí, giúp nâng cao tinh thần.
Trong lòng Thái Lan Ngọc thắt lại, khi còn nhỏ bà đã đối xử rất tệ với Giản Ánh An.
Chẳng lẽ Giản Ánh An đang tìm con gái bà báo thù sao?
Nghĩ đến đây, Thái Lan Ngọc vội vàng nói: "Nếu con có khó khăn gì thì có thể tới tìm tôi!"
Tần Miên Miên cau mày hỏi: "Tôi thì có thể có khó khăn gì?"
Tần Miên Miên cũng ngửi thấy mùi thơm của cà phê, nghĩa là cà phê đã được pha xong nhưng Giản Ánh An vẫn ở trong bếp không ra ngoài.
Nghĩ đến Giản Ánh An, nàng cảm thấy trong lòng khó chịu.
"Bà bảo tôi nếu có khó khăn thì đến tìm bà, vậy tại sao lúc chị tôi còn nhỏ bà không đối xử tốt với chị ấy một chút?"
"Bà làm ra chuyện như vậy, trong lòng không cảm thấy có lỗi sao?"
"Tại sao bà lại là...mẹ của tôi chứ!"
Cuối cùng Tần Miên Miên cũng nói ra điều mình muốn nói, Thái Lan Ngọc hơi áy náy liếc nhìn nàng, bà cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Tần Miên Miên.
Tần Miên Miên rất xinh đẹp, ngay cả khi hỏi ra những lời trong lòng thì trông nàng vẫn rất thản nhiên.
Chỉ có giọng điệu buồn bã khổ sở trong mỗi câu nói mới bộc lộ tâm tình chân thật nhất của nàng.
Thái Lan Ngọc biết nàng nhận ra bà.
Bà vừa vui mừng vì Tần Miên Miên biết mình là mẹ ruột của con bé, vừa lo lắng: "Tôi không phải mẹ của con, là Tần phu nhân..."
Tần Miên Miên: "Đủ rồi!"
Nàng hít một hơi thật sâu.
"Tôi đã rời khỏi Tần gia rồi, từ nay về sau, tôi với Tần gia không liên quan gì đến nhau nữa."
Thái Lan Ngọc làm ra sự tình như vậy, sao nàng có thể không biết xấu hổ, giả vờ như không biết gì mà ở lại Tần gia, huống chi Tần gia đối tốt với nàng đều là có tính toán cả.
Nàng chỉ vì muốn ở bên Giản Ánh An nên mới ăn vạ Tần gia mà thôi.
Rất đáng khinh, nhưng cũng là bất đắc dĩ.
Giờ đây Giản Ánh An đã đưa nàng ra khỏi nhà họ Tần, nàng sẽ không bao giờ quay lại đó nữa.
Nàng sẽ chỉ ở bên cạnh Giản Ánh An, trừ khi một ngày nào đó Giản Ánh An không cần nàng nữa, nếu không thì sẽ không bao giờ tách ra.
Hai mắt Tần Miên Miên đỏ hoe, khí chất dịu dàng, ôn hoà khiến nàng bây giờ đẹp như tranh vẽ, Tần Miên Miên nói rõ ràng từng chữ: "Tôi không quan tâm tại sao bà lại làm ra loại chuyện đó."
Bởi vì Thái Lan Ngọc đã tráo đổi thân phận của hai người nên nàng mới trời xui đất khiến gặp được chị.
Tận đáy lòng nàng vẫn cảm thấy may mắn...
Tần Miên Miên: "Nhưng bà đối xử với chị tôi không tốt, tôi không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương chị tôi."
Thái Lan Ngọc cười khổ: "Con nói gì vậy, chỉ là một đứa bé mà thôi."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Miên Miên, Thái Lan Ngọc hiếm khi thông minh mà ngậm miệng lại, không tiếp tục tỏ ra khinh thường nữa.
Nhưng bà vẫn nói: "Con nhất định phải trở về Tần gia!"
Tần Miên Miên nhìn Thái Lan Ngọc.
Thái Lan Ngọc: "Mẹ vất vả lắm mới đưa con đi hưởng cuộc sống tốt đẹp, sao con có thể nói bỏ là bỏ! Hay là Giản Ánh An không cho con ở lại nhà họ Tần?"
"Nó dựa vào cái gì? Vợ chồng Tần gia còn không nói gì, chứng tỏ đứa con gái như nó không tốt bằng con!"
"Con là con gái nhà họ Tần, tuyệt đối không thể để nó lấy đi thân phận của con, biết không!"
Tần Miên Miên lạnh lùng nhắc nhở: "Chị ấy mới là thiên kim thật sự của Tần gia!"
Thái Lan Ngọc: "Không! Chỉ có người được vợ chồng nhà họ Tần công nhận mới là thiên kim Tần gia!"
Tần Miên Miên: "Cho nên bà làm như vậy với chị ấy, không chăm sóc chị ấy đàng hoàng là vì trong lòng bà khinh thường chị ấy sao?"
A, thật nực cười.
Người quý giá nhất trong lòng nàng lại bị mẹ ruột nàng coi thường, nên mới làm ra mấy chuyện này.
Tần Miên Miên cảm thấy trong lòng bà vô cùng bẩn thỉu.
Tần Miên Miên: "Bà nên cảm thấy may mắn bởi vì khi đó Tần gia thả bà đi nên bà không phải chịu trách nhiệm pháp lý. Nhưng chỉ cần bà xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, tôi nhất định sẽ nghĩ cách đưa bà vào tù."
"Bà cũng đã nói bà không phải mẹ tôi."
Tất nhiên, Tần phu nhân cũng không.
Đời này Tần Miên Miên sẽ chỉ nương tựa vào Giản Ánh An.
Nàng bất bình như vậy đều là do Thái Lan Ngọc, bao gồm cả sự xuất hiện của bà cũng khiến cho Tần Miên Miên cảm thấy bất an.
Lần này nàng cũng không muốn nói gì nhiều, nhưng nàng nhớ rõ bản thân cần phải bảo vệ Giản Ánh An.
Chỉ cần Thái Lan Ngọc lại xuất hiện, nàng mặc kệ thế nào cũng phải nói được làm được!
Tần Miên Miên: "Bà ra ngoài đi."
Thái Lan Ngọc khẽ cắn môi, thu dọn dụng cụ xong liền nghiêm túc chuẩn bị rời đi: "Yên tâm, mẹ nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt con nữa."
Lần này gặp được thực sự là tình cờ, ai có thể nghĩ tới Giản Ánh An có quan hệ với dì Trương?
Thái Lan Ngọc cũng không định quấy rầy cuộc sống của Tần Miên Miên, kiếp trước bà cũng vậy.
Bà thất thần mà bước ra cửa, vừa mở ra thì thấy một cậu thiếu niên.
Thiếu niên này không biết đã đứng ngoài cửa bao lâu, nghe được bao nhiêu, ánh mắt nhìn Thái Lan Ngọc vô cùng lạnh lùng.
Thái Lan Ngọc từng làm việc trong nhà họ Tần, bà nhanh chóng nhớ ra đây chính là ánh mắt của vợ chồng nhà họ Tần.
Cậu ta là người nhà họ Tần!
Cậu ta chính là Tần Hành!
Thái Lan Ngọc hoảng sợ, theo như thân phận của cậu ta thì đây chính là em trai của con gái bà, không thể để cậu ta phát hiện sự thật!
Tần Hành nhìn xung quanh, nhìn thấy Tần Miên Miên đang ở trong phòng khách.
Cậu nở một nụ cười hơi nhợt nhạt: "Chị Miên Miên, chị hai có ở nhà không?"
Giản Ánh An từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Tần Hành: "Cậu tới rồi à, trùng hợp thật."
Tần Hành bước vào: "Em đặc biệt tới đây tìm chị hai."
Giọng điệu thân mật, như thể đã gọi Giản Ánh An như vậy vô số lần.
Thái Lan Ngọc đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn Tần Hành gọi Giản Ánh An là chị hai.
Chẳng phải nhà họ Tần không thừa nhận thân phận của Giản Ánh An sao? Dù bà cảm thấy quá đáng nhưng như vậy là có lợi cho con gái bà nhất, nên bà chưa bao giờ quan tâm.
Nhưng Tần Hành gọi Giản Ánh An là chị hai, còn Tần Miên Miên chỉ gọi là chị Miên Miên!
Chẳng lẽ, cuộc sống của Tần Miên Miên ở Tần gia không tốt như bà tưởng tượng?
Tần Miên Miên: "Bà còn chưa đi sao?"
Thái Lan Ngọc nhanh chóng rời đi, chạy một mạch xuống lầu, vốn dĩ bà đang nghĩ cách từ chức, nhưng hiện tại tuyệt đối không thể từ chức!
Bà phải ở lại thành phố này một thời gian mới được!
Tần Miên Miên giận bà như vậy, nhất định là giận bà vì đã để con bé một mình trong nhà họ Tần rồi.
Chắc chắn là trong nhà họ Tần con bé chỉ được hào nhoáng bề ngoài thôi, vậy nên mới bám theo Giản Ánh An, tốt với con bé kia. Tần Miên Miên đang oán trách bà vì đã không làm gì cho con bé!
Thái Lan Ngọc vừa nghĩ đến đây, hạ quyết tâm là sẽ làm gì đó. Bà mang hộp dụng cụ quay trở lại công ty.
Sau khi Thái Lan Ngọc rời đi, Tần Hành không nói lời nào.