Không được? Ai chứ?
Chẳng lẽ cô lại không được sao? Nực cười!
Giản Ánh An nhìn đứa em trai ngốc này, hơi mỉm cười: "Hả?"
Đột nhiên cao giọng nghe có vẻ nguy hiểm.
Cho dù là em trai ngốc thì cũng biết, người phụ nữ này bị vạch trần nên thẹn quá thành giận. Tần Hành giơ tay: "Được, chị là được nhất, chị còn được hơn tên của em nữa [1]!"
[1]: Tên của Tần Hành là "秦行", trong đó chữ "行" trong tên của Tần Hành nghĩa là được.
Vào lúc này không thể nói sự thật. Nhưng trong lòng Tần Hành vẫn kiên quyết cho rằng Giản Ánh An không được.
Đã đôi bên tình nguyện rồi, bọn họ còn đang bỏ trốn [2] cùng nhau nữa, sao mới nhìn một cái váy ngủ hai dây thôi đã sốt ruột như vậy!
[2]: Từ gốc là "tư bôn", dùng để chỉ người con gái trong xã hội cũ bỏ nhà đi với người yêu.
Còn không phải là vì không được sao...
Tần Hành lo lắng lửa giận sẽ lan đến trên người mình, vì vậy cảnh giác cầm lấy máy chơi game: "Vậy em về trước nha."
Hy vọng lúc cậu không có ở đây thì hai người họ có thể làm xong chuyện.
Tần Hành lắc đầu, cậu đoán là rất khó khăn, than ôi, chuyện này đúng là đáng lo ngại mà.
Giản Ánh An không nói nên lời: "Chờ một chút."
Tần Hành đang tính bỏ chạy.
Giản Ánh An ở phía sau kêu lên: "Cậu không cần phí sinh hoạt à?"
Tần Hành chạy về: "Nói bậy bạ gì đâu không, rõ ràng là em mới không được, chị hai thấy có đúng không?"
Cậu hiện đang học lớp mười hai, tuy rằng thi đỗ Đại học S là chuyện không thành vấn đề nhưng mà cậu vẫn cần phải hoàn thành đủ các chỉ tiêu của trường, vậy nên không qua ăn ké bữa sáng với bữa trưa được.
Hôm qua, cậu ấm đầu chuyển hết tiền cho Giản Ánh An, không giữ lại một đồng nào làm phí sinh hoạt của mình.
Hôm nay ở trường đói quá trời...
Giản Ánh An cũng nghĩ đến chuyện này nên mới không đuổi Tần Hành ra ngoài, giữ cậu lại ăn một bữa cơm.
Hiện tại cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận Tần Hành là em trai mình.
Nhưng không phải chỉ là tiền thôi sao, thêm một chút thì cũng không nhiều, mà bớt một chút thì cũng không thiếu.
Giản Ánh An đứng thẳng người, cúi đầu nhìn điện thoại và nhanh chóng chuyển toàn bộ số tiền lại cho Tần Hành.
Cô cũng không muốn lấy tiền của cậu ta.
Chỉ cần không gây chuyện thì đứa em này cô bóp mũi nhận lấy cũng được.
Ít nhất...hôm nay ở cùng cậu ta Miên Miên rất vui.
Tần Hành còn chưa biết mấy tiếng chị dâu đã làm thay đổi địa vị của cậu trong lòng Giản Ánh An, mặc dù cũng chỉ tăng lên một chút.
Cậu nhìn thấy Giản Ánh An chuyển toàn bộ số tiền về lại cho mình.
Tần Hành ngẩng đầu nhìn Giản Ánh An, người này mặt mày lạnh lùng, tựa như chỉ quan tâm đến một mình chị Miên Miên, chỉ ở trước mặt chị ấy mới có được những cảm xúc phong phú.
Cô nhìn tất cả mọi người như thể không liên quan gì đến mình, trước đó còn hơn thế, gần đây thì ít ra cũng coi bản thân mình là con người.Tần Hành lại chuyển tiền trở về, chỉ để lại cho mình ba nghìn tệ: "Đừng chuyển nữa, chuyển khoản không mất phí à."
Sau khi chuyển về rồi thì chạy đi nhanh như bay.
Giản Ánh An: "..."
Tần Miên Miên từ trong phòng ngủ đi ra, trên người vẫn còn mặc áo choàng tắm, tựa hồ đã hiểu ra tại sao Giản Ánh An lại làm như vậy.
Nàng cũng nghe được lời Tần Hành nói.
Tần Miên Miên cười trộm: "Chị."
Sống lưng của Giản Ánh An tê dại.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười của Tần Miên Miên liền hỏi: "Chị không được sao?"
Tần Miên Miên sửng sốt, sau đó cười nói: "Em không biết nha."
Giản Ánh An: "..."
Tần Miên Miên: "Không thì đêm nay chúng ta ngủ chung một phòng, xem xem chị có được không?"
Nói cũng có lý, không phải họ thường ngủ cùng nhau sao?
Ngủ chung một giường.Tần Miên Miên còn có thể cười nhạo cô, Giản Ánh An cảm thấy đã đến lúc cô phải chứng minh mình có được hay không rồi!
Giản Ánh An đi từng bước một tới: "Em thấy thế nào?"
Hai mắt Tần Miên Miên lấp lánh: "Hẳn là, được đi?"
Cái gì mà hẳn là chứ!
Trước đó còn không phải là vì có chuyện chưa giải quyết sao, chờ sau khi mọi chuyện được giải quyết xong thì cô sẽ mời Tần Miên Miên cùng đi du lịch, sau đó tình cảm sẽ tự nhiên phát triển, nước chảy thành sông...
Thật sự nghĩ rằng Giản Ánh An cô không mong đợi sao?
Nếu em đã mời...
Thì đừng xin tha.
Giản Ánh An đang định đưa Tần Miên Miên vào phòng.
Bây giờ không có ai, cũng không có chuyện gì khác.
Quá đúng lúc.
Giản Ánh An đặt Tần Miên Miên lên giường, Tần Miên Miên nằm ở trên giường, hai người nhìn nhau, hai con tim cùng đập thình thịch.
Mắt thấy nụ hôn sắp rơi xuống rồi.
Chợt có tiếng chuông điện thoại còn to hơn cả nhịp tim của họ.
À đúng rồi, Tấn Giang không thể xuống dưới cổ, Giản Ánh An tỉnh lại, quyết định loại chuyện này phải lén lút làm thôi.
Cô chán nản đi nghe điện thoại, là Chu Xử Trạch gọi tới.
Có chuyện gì không gọi cho người đại diện được sao! Tại sao lại gọi cho cô chứ!
Tần Miên Miên ôm eo Giản Ánh An, tựa cằm lên vai cô, cùng nhau nghe Chu Xử Trạch nói chuyện.
Chu Xử Trạch: "Ban tổ chức đã quyết định xong thời gian quay tập tiếp theo. Tập đầu tiên chỉ là để cho mọi người làm quen với nhau thôi. Tập tiếp theo sẽ được quay tại biệt thự, trong thời gian này mọi người không ai được phép rời đi."
"CP của cháu...đã xác định là cùng với Tần Miên Miên rồi."
Vốn là Chu Xử Trạch mời năm cặp nam nữ, nhưng đột nhiên lại có một đôi bách hợp nở rộ, khán giả lại còn rất thích nên dự tính sẽ có thêm CP hai người chơi nam...
Chu Xử Trạch đã nói rõ với các khách mời nam, ông nói nếu không có người nào có ý định rút lui thì chỉ có thể sắp xếp hai khách mời nam lại với nhau thôi.
Sau đó có một khách mời nam đã rời khỏi chương trình~
Tình hình hiện tại là có ba cặp nam nữ và một đôi bách hợp.
Tốt quá rồi, Chu Xử Trạch cảm thấy mệt mỏi: "Tôi gọi đến chính là muốn nói với các cháu..."
Giản Ánh An cảm thấy hơi ngứa cổ.
Là tóc của Tần Miên Miên nhích tới nhích lui, cô đưa tay sờ sờ cổ mình, thầm nghĩ ông ấy muốn bớt lại một chút sao?
Cô không muốn bớt nha.
Chu Xử Trạch: "Cứ bung xõa đi."
Giản Ánh An: "...Được ạ!" Thể hiện tình cảm mà còn được trả tiền nữa, cớ gì mà không làm!
Chu Xử Trạch: "Nếu không có vấn đề gì thì để tôi đi liên lạc với Tần Miên Miên."
Tần Miên Miên đáp: "Cháu biết rồi ạ."
Chu Xử Trạch: "...Là Tần Miên Miên sao?"
"Dạ, vâng ạ."
"...Vậy không sao rồi, đến lúc đó hai đứa cứ như bây giờ là được."
"Vâng."
"Nhưng vẫn phải cẩn thận một chút, phía dưới cổ——mấy đứa hiểu không?"
Cúp điện thoại rồi.
Tần Miên Miên thở dài.
Giản Ánh An nghĩ đến chuyện phía dưới cổ, rồi lại nghĩ về quan hệ giữa cô với Tần Miên Miên.
Đã lâu rồi cô không nghe Tần Miên Miên nói, thích chị nhất.
Hơi phiền muộn.
Kỳ thực cô cũng thích Miên Miên nhất, nên lần này đổi thành cô nói trước đi.
Nếu từ cổ trở xuống không được thì hôn một chút cũng có thể nhỉ?
Giản Ánh An ôm lấy Tần Miên Miên.
Chuyện thân mật hai người cũng đã làm không ít, Tần Miên Miên cho rằng Giản Ánh An có chuyện muốn nói, liền rúc vào trong ngực Giản Ánh An, ngẩng đầu nhìn cô.
Càng nhìn kỹ thì càng thấy Giản Ánh An đẹp mắt.
Đôi mắt, lông mi——
Càng ngày càng gần.
Giản Ánh An mơ hồ nói: "Sẽ có một ngày."
Cô muốn chứng minh rằng mình có thể!
***
Khi quay lại công ty, Thái Lan Ngọc đã bị sa thải.
Bà cầm lấy toàn bộ tiền lương tháng này, đứng trước cửa công ty sững sờ, không biết phải làm gì.
Chẳng lẽ Giản Ánh An đã nói dối công ty, nói bà làm không tốt cho nên bà mới bị sa thải sao?!
Bà đã làm sai chuyện gì!
Thái Lan Ngọc không phục, mức lương này đủ cho bà làm được gì chứ, chưa kể bà còn đang dự định ở lại thành phố này!
Chỉ khi ở lại đây thì mới có thể giúp Miên Miên, đưa con bé về Tần gia tiếp tục sống cuộc sống hạnh phúc.
Không cần phải nhìn sắc mặt Giản Ánh An nữa!
Con gái ruột đương nhiên quan trọng hơn con gái không cùng huyết thống, là bà trước đó không nghĩ tới chuyện này.
Chẳng trách Miên Miên lại oán giận bà, đều tại bà xử lý không tốt!
Vợ chồng nhà họ Tần cứ luôn miệng nói Miên Miên là con gái của họ, không ngờ lại đối xử với Miên Miên như thế này!
Thái Lan Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đến nhà họ Tần xem xét tình hình trước đã.
Bà nhớ rõ bảo vệ nhà họ Tần rất khó nói chuyện, nhưng chỉ cần tặng chút quà liền sẽ thấu tình đạt lý.
Thái Lan Ngọc đã dùng tiền lương vừa nhận được mua ít rượu ngon và thuốc lá.
Nhân viên bảo vệ của nhà họ Tần đã đổi người.
Bà ngơ ngác đứng ở cổng, cũng đúng, nhiều năm như vậy rồi, mọi chuyện chắc chắn đã thay đổi.
Bảo vệ mới là người tốt tính, nhìn thấy Thái Lan Ngọc liền nhắc nhở: "Dì đang tìm người sao? Đừng đứng ở đây, như vậy là trái quy định."
"Mọi người đều đang làm việc, dì thông cảm cho chúng tôi một chút."