Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí

Chương 114

Cô vừa mới đi qua, Bùi Chi Hành đã cầm bắp ngô nướng đưa cho cô.

Lộ Tuệ Tuệ: "… Tôi muốn ăn thịt.”

Bùi Chi Hành hơi dừng lại, thấp giọng nói.

“Đứng chờ một lát, muốn ăn thịt gì?”

Lộ Tuệ Tuệ kinh ngạc nhìn anh.

“Anh nướng BBQ á?”

“Ừ.”

Nấu cơm không biết nhưng kỹ thuật nướng BBQ của anh không tồi đâu.

Lộ Tuệ Tuệ nhướng mày.

Bùi Chi Hành đứng một bên nướng BBQ, Quý Minh Tân cố ý đi qua nói.

“Sếp Bùi ơi, người ta cũng muốn ăn nè.”

Bùi Chi Hành nhìn anh ấy bằng vẻ mặt ghét bỏ.

“Cút.”

Quý Minh Tân: "…”

 

Lộ Niên Niên: "Sếp Bùi ơi, bấy bì cũng muốn ăn.”

Bùi Chi Hành vẫn từ chối.

Anh đưa xiên thịt vừa nướng cho Lộ Tuệ Tuệ, giây tiếp theo Lộ Tuệ Tuệ đã đưa cho Lộ Niên Niên.

Thấy cảnh tượng như vậy, Bùi Chi Hành đau gan.

Càng quá đáng hơn là, Lộ Niên Niên vừa cắn xiên thịt mà Bùi Chi Hành đưa cho Lộ Tuệ Tuệ vừa nhìn anh khiêu khích.

“Tay nghề của sếp Bùi không tệ nha.”

Dụ Hạ không biết từ đâu xuất hiện, tò mò nói.

“Phải không? Chị cũng thử xem.”

Lộ Tuệ Tuệ bật cười, đưa cho cô ấy.

“Chị thử ăn đi ạ.”

 

Dụ Hạ không khách sáo cầm lấy.

Thích Thư Ngữ: “Ôi, chị cũng muốn.”

Lộ Tuệ Tuệ lập tức lại đưa xiên thịt trong tay ra, rồi bản thân cô cũng ăn một xiên.

Bùi Chi Hành không nói gì, vẫn nhận mệnh tiếp tục cầm xiên thịt lên nướng.

Lộ Tuệ Tuệ nhìn anh một mình lẻ loi nướng thịt, không đành lòng nên đi qua.

“Tôi muốn học.”

Cô nhẹ nhàng nói.

“Dạy tôi nhé?”

Bùi Chi Hành cúi xuống nhìn cô.

“Mùi nồng lắm.”

“Không sao đâu.”

Lộ Tuệ Tuệ chế nhạo nói.

“Sếp Bùi còn không chê, tôi sao dám chê chứ.”

So ra thì bộ quần áo của Bùi Chi Hành còn đắt hơn của cô đấy.

Bùi Chi Hành thấy cô kiên trì muốn học, không từ chối nữa.

Anh hỏi cô.

“Muốn nướng gì?”

Lộ Tuệ Tuệ im lặng không nói một lát, ngại ngùng hỏi.

“Anh muốn ăn gì?”

Bùi Chi Hành sửng sốt.

Lộ Tuệ Tuệ ngước mắt nhìn anh.

“Rất khó trả lời sao?”

Hai người nhìn nhau một lát, Bùi Chi Hành ý bảo.

“Thử thịt bò đi.”

“Được.”

Lộ Tuệ Tuệ rất nghiêm túc học nướng thịt.

Chẳng qua lần đầu không quá thành công.

Nhìn xiên thịt bò bị nướng cháy, Lộ Tuệ Tuệ đang định tự lén ăn, Bùi Chi Hành đã xòe tay lại đây.

Đối với ánh mắt mờ mịt của Lộ Tuệ Tuệ, Bùi Chi Hành tự nhiên nói:

“Không phải nướng cho tôi sao?”

“….”

Nghe câu hỏi này, Lộ Tuệ Tuệ hơi xấu hổ nói:

“Nhưng mà nướng cháy rồi, ăn đồ cháy không tốt đâu, vứt đi.”

“Thỉnh thoảng mới ăn một lần.”

Bùi Chi Hành không thèm để ý nói:

“Tôi muốn nếm thử.”

Lộ Tuệ Tuệ không cản được đành đưa cho anh.

“Thế nào?”

Cô trông mong nhìn anh.

“Có ăn được không?”

Bùi Chi Hành gật đầu.

“Còn ăn được.”

Trước khi Lộ Tuệ Tuệ muốn ăn thử xiên thịt mình nướng, Bùi Chi Hành ăn hết cả xiên thịt bò.

Hai người đứng trong góc nướng BBQ, không ai quấy rầy.

Một bên khác thì lại đang chơi trò chơi, cãi cọ ầm ĩ, chỉ có Lộ Tình Họa lạc lõng đứng một mình. Cô ta nhìn chằm chằm về phía Bùi Chi Hành và Lộ Tuệ Tuệ, tay túm chặt áo của mình.

Cô ta không thể tin được những gì mình đang thấy.

Người đang cười với Lộ Tuệ Tuệ kia là Bùi Chi Hành ư? Chẳng phải anh ghét nhất là loại người như Lộ Tuệ Tuệ sao?

Không ai để ý Lộ Tình Họa đứng đâu, cũng chẳng ai muốn xem cô ta nghĩ gì.

Mọi người đều đang tự tìm niềm vui cho mình, chẳng muốn lãng phí thời gian đi để ý người làm mình không vui.

Sau khi ăn mấy xiên nướng, Lộ Tuệ Tuệ kiềm chế lại không ăn nữa, đi tìm chút đồ ngọt tráng miệng.

Cô không muốn nổi mụn đâu.

Mọi người tụ tập đến tận khuya mới tan.

Lúc trở về, cả Lộ Tuệ Tuệ và Lộ Niên Niên đều lên xe của Bùi Chi Hành, tài xế của các cô đã được cho về trước nghỉ từ sớm, không đợi các cô đến đêm được.

Có điều vừa lên xe đã xuất hiện một vấn đề nho nhỏ.

Lộ Tuệ Tuệ và Lộ Niên Niên vừa lên xe ngồi xuống, Lộ Tình Họa đã đến gõ cửa gọi Bùi Chi Hành.

“Đàn anh.”

Bùi Chi Hành ngước mắt nhìn về phía cô ta.

Lộ Tình Họa cắn môi dưới, nhẹ giọng nói.

“Tài xế của em cũng về rồi, anh có thể tiện đường cho em đi nhờ một đoạn không?”

Bùi Chi Hành nhíu mày, nhìn hai người ngồi sau.

Lộ Tuệ Tuệ thì chẳng có thái độ gì, còn Lộ Niên Niên thì há mồm điên cuồng mấy máy môi: Không muốn, không muốn.

Cô ấy từ chối.

Đối với những người châm chọc móc mỉa Lộ Tuệ Tuệ, cô ấy không thích một chút nào. Bản thân cô ấy không có ấn tượng tốt về Lộ Tình Họa, thêm lần này thì hoàn toàn không còn tí tẹo nào.

“Cô ở đâu?”

Bùi Chi Hành không trực tiếp từ chối.

Lộ Tình Họa “a” một tiếng.

“Đợt trước em vừa chuyển đến chỗ bọn anh, tiện đường ạ.”

Bùi Chi Hành gật đầu, nhìn về phía tên đàn ông đang khổ sở chỗ Dụ Hạ kia.

“Sếp Quý.”

Quý Minh Tân: “Cái gì?”

Bùi Chi Hành: “Tài xế cô này về rồi, cậu chở cô ấy một đoạn đi.”

Anh ngừng lại, bình tĩnh nói.

“Xe tôi ngồi không được nữa.”

Quý Minh Tân: “???”

Anh ấy nhìn chiếc xe bảo mẫu của Bùi Chi Hành, rất muốn hỏi một câu bên trong đang có năm sáu cô em đang ngồi hay sao à mà không ngồi được nữa?

Nhưng anh ấy không dám hỏi.

Anh ấy đành lên tiếng, cười nói:

“Được, Tình Họa đi cùng với tôi đi.”

Lộ Tình Họa biết Bùi Chi Hành đã nể mặt cô ta rồi.

Cô ta không miễn cưỡng nữa, gật đầu.

“Dạ, làm phiền anh Minh Tân rồi ạ.”

 

“Không có gì.”

Bên trong xe yên tĩnh không một tiếng động.

Bùi Chi Hành lại quay đầu nhìn hai người phía sau lần nữa, bảo tài xế.

“Đi thôi.”

Tài xế lên tiếng.

Ở ghế sau, Lộ Niên Niên móc điện thoại ra điên cuồng nói chuyện phiếm với Lộ Tuệ Tuệ.

Lộ Niên Niên: [Chị, có phải chúng ta keo kiệt quá không nhỉ?]

 

Lộ Tuệ Tuệ: [Quả thực là rất keo kiệt.]

Lộ Niên Niên: [?]

Lộ Tuệ Tuệ: [Nhưng chị biết em xả giận cho chị, làm tốt lắm.]

Lộ Niên Niên: [Vậy có khi nào Bùi Chi Hành nghĩ… chúng ta tính toán chi li không nhỉ? Anh ấy có để ý không?]

Lộ Tuệ Tuệ: [Không đến mức đó đâu.]

Nói thật, cô không thích ai thì là không thích người đó, không cần phải che giấu.

Về phần Bùi Chi Hành, cô nghĩ nếu Bùi Chi Hành để ý vậy thì anh cũng không xứng đáng để cô phải tự hỏi lại bản thân xem mình có nên thích anh không.

Lộ Niên Niên yên tâm rồi.

“Chị, sắp tới chị muốn đóng phim điện ảnh sao?”

Cô ấy đột nhiên nhớ tới lời của chị Dụ Hạ.

Lộ Tuệ Tuệ: “Chị Hạ Lỵ có đưa cho chị một kịch bản, chị cũng rất hứng thú.”

Lộ Niên Niên nghĩ tới.

“Là bộ chị đã nói với em đó à?”

“Ừ.”

Lộ Tuệ Tuệ nhìn cô ấy.

“Thế nào, có muốn cùng đi thử vai không?”

Lộ Niên Niên từ chối không cần suy nghĩ.

“Không cần.”

Cô ấy dựa vào vai cô.

“Em chưa chuẩn bị sẵn sàng, trước mắt cứ đóng thêm mấy bộ phim truyền hình đã rồi tính sau.”

Lộ Tuệ Tuệ đáp lại, cũng không muốn ép cô ấy.

Cô nhìn khuôn mặt tươi cười của Lộ Niên Niên, giơ tay xoa đầu cô ấy dỗ dành.

Ngày hôm sau, Lộ Tuệ Tuệ nằm ườn ở nhà cả một ngày.

Xem kịch bản, rèn luyện để tiêu xong năng lượng từ số thức ăn tối hôm qua.

Cách một ngày, Lộ Tuệ Tuệ quay lại đoàn phim “Hắc Nguyệt Quang”.

Suất diễn còn lại khoảng một tháng nữa là có thể quay xong. Phần lớn cảnh quay còn lại sẽ được hoàn thành trên nền phông xanh, vất vả nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ thì cũng không hề nhỏ.

Gần tới năm mới, các sự kiện cũng gửi giấy mời cho Lộ Tuệ Tuệ.

Nhưng vì muốn tập trung đóng phim, cô cũng đắn đo mãi, sau cùng nói với Hạ Lỵ nếu không phải sự kiện đặc biệt quan trọng thì từ chối hết. Dù sao cô là diễn viên nên nghiệp diễn mới là quan trọng nhất.

Những sự kiện này, bỏ lỡ thì sang năm còn có lại, nhưng một bộ phim mà diễn dở thì không còn cơ hội lần sau.

Hạ Lỵ tuy thấy tiếc nhưng cũng đánh giá cao quyết định của cô.

Diễn viên thì phải làm tốt chức trách cơ bản nhất của diễn viên đã.

Cũng bởi vì quyết định này của cô, Trần Kiến Chương lại càng thêm khen ngợi Lộ Tuệ Tuệ, thậm chí trong mấy buổi liên hoan với bạn bè biết có một bộ phim sắp quay còn chưa xác định được nữ chính đã tích cực đề cử Lộ Tuệ Tuệ với đạo diễn và quay phim.

Đương nhiên đó là chuyện sau này.

Hiện tại Lộ Tuệ Tuệ không hề biết những việc này.

Cô mỗi ngày đều ở phim trường treo cáp treo xoay 360 độ rồi bay lượn.

Đêm nay là giao thừa.

Lộ Tuệ Tuệ cũng không nghỉ. Thật ra có đài truyền hình mời cô tham gia tiệc tối giao thừa nhưng Lộ Tuệ Tuệ nghĩ đến chuyện tham gia còn phải đi diễn tập rồi luyện hát nên thẳng thừng từ chối.

Cô không có nhiều thời gian đến thế.

Quay xong cảnh của mình, Lộ Tuệ Tuệ trở về khách sạn.

Hôm nay cô vướng mấy cảnh quay, quay hơi chậm, lúc kết thúc cũng đã hơn sáu giờ.

Bên ngoài trời tối đen, đèn đường đã sáng lên.

Ven đường có treo đèn lồng, bầu không khí đón năm mới đã rộn ràng khắp nơi.

Lộ Tuệ Tuệ nhận bình giữ nhiệt mà Nhạc Nhạc đưa qua, uống miếng nước cảm khái.

“Nhạc Nhạc, buổi tối chúng ta ăn lẩu đi?”

Nhạc Nhạc: “... Chị, không kịp đặt phòng rieeng đâu.”

Lộ Tuệ Tuệ: “Được rồi.”

Cô thở dài.

“Thế về khách sạn ăn cơm hộp nha?”

Tuy nói là quay phim ở Lộc Thành nhưng nơi quay phim lại cách nhà họ Lộ rất xa, Lộ Tuệ Tuệ không kịp về nhà.

Lộ Cảnh Sơn và Lộ Niên Niên đều nói muốn tới thăm cô nhưng cô đã từ chối.

Giao thừa với Lộ Tuệ Tuệ mà nói thật ra cũng không sao cả, dù sao đến Tết m lịch ở cùng nhau là đủ rồi.

Cô muốn cùng Lộ Cảnh Sơn và Niên Niên xem Xuân Vãn đêm 30 Tết.

Vì có những lời này của cô, Lộ Cảnh Sơn không đẩy lùi ngày đi công tác, Lộ Niên Niên cũng đồng ý tham gia tiệc tối giao thừa.

Lộ Tuệ Tuệ ngồi trong xe xem ảnh của Lộ Niên Niên gửi tới.

Bình Luận (0)
Comment