Là ảnh tạo hình tiệc tối của cô ấy.
Lộ Tuệ Tuệ gửi cho cô ấy mấy cái biểu tượng cảm xúc.
Lộ Niên Niên nhanh chóng nhắn lại.
“Chị ơi, em muốn biểu diễn xong thì qua chỗ chị ăn khuya, được chứ?”
Lộ Tuệ Tuệ: “Không mệt à?”
Lộ Niên Niên: “Không đâu, bố ra nước ngoài rồi, hai chúng ta cùng đón năm mới đi.”
Lộ Tuệ Tuệ không tiếp tục từ chối nữa.
“Được, vậy em bảo tài xế lái xe chậm một chút, tới thì gọi cho chị.”
Lộ Niên Niên: “Vâng vâng, chị xem em biểu diễn chưa?”
Lộ Tuệ Tuệ: “Rồi, chị đang về khách sạn, đợi lát nữa gọi cơm rồi xem tiết mục giao thừa thôi.”
Lộ Niên Niên: “Vâng.”
Hai chị em trò chuyện một hồi, Lộ Tuệ Tuệ bỗng nhận được điện thoại của Bùi Chi Hành.
Cô ngẩn ra, bắt máy.
“Alo.”
Giọng của Bùi Chi Hành truyền đến bên tai của cô.
“Kết thúc công việc rồi à?”
Giọng của anh dễ nghe, vô cùng thoải mái.
Lộ Tuệ Tuệ “ừm” một tiếng.
“Anh thì sao, sếp Bùi đi làm cả ngày cuối năm, đã tan tầm chưa?”
Cô chế nhạo anh.
Bùi Chi Hành: “Tan làm rồi.”
Anh im lặng một hồi, lại thấp giọng hỏi.
“Tối nay định ăn cái gì?”
“Ban đầu định đi ăn lẩu.”
Lộ Tuệ Tuệ thở dài.
“Nhưng Nhạc Nhạc bảo giờ này không đặt được chỗ, tôi về khách sạn gọi cơm hộp rồi, tôi muốn xem Niên Niên biểu diễn đêm giao thừa.”
“...”
Bùi Chi Hành tự động bỏ qua câu sau cùng của cô, giọng rất bình tĩnh.
“Có ngại khi có thêm một người nữa đi ăn lẩu cùng không?”
Lộ Tuệ Tuệ câm nín.
Cô nhìn phong cảnh xẹt qua ngoài cửa xe, mơ hồ hỏi.
“Giờ anh đến đây ạ?”
“Đang trên đường rồi.”
Bùi Chi Hành không phản bác.
“Em về khách sạn trước cho ấm đi, lẩu để tôi nghĩ cách.”
Lộ Tuệ Tuệ suy nghĩ một hồi, khẽ nói.
“Nếu có thể thì ăn ở khách sạn đi.”
Cô sợ bị chụp được, hơn nữa cô cũng đồng ý với Niên Niên sẽ xem em ấy biểu diễn, đi ra ngoài ăn cũng sợ bị lỡ mất.
Bùi Chi Hành: “Được.”
-
Về khách sạn, Lộ Tuệ Tuệ đã lạnh cóng.
Cô đi vào phòng tắm tắm táp một hồi, khi đi ra phòng khách cũng đã ấm áp.
Trong lúc chờ đợi không có việc gì làm, cô mở TV, chuyển thẳng đến kênh mà Niên Niên tham gia tiệc tối giao thừa.
Bởi vì sự kiện tiệc tối này, phần lớn các nghệ sĩ nổi tiếng đều lên hotsearch. Lộ Tuệ Tuệ nhìn lướt cũng không thấy hotsearch nào thú vị.
Cô quá nhàm chán, chọt wechat của Bùi Chi Hành.
[Anh đến đâu rồi?]
Bùi Chi Hành: [Sắp tới nơi rồi.]
Lộ Tuệ Tuệ: [Ok.]
Cô cất di động, vừa đi qua lại trong phòng một vòng đã nghe tiếng chuông cửa.
Lộ Tuệ Tuệ đi ra mở cửa.
Nhìn thấy Bùi Chi Hành từ trên xuống dưới đen tuyền một màu, bên ngoài là một chiếc áo khoác dài, bên trong mặc vest. Có điều không đeo cà vạt, nhìn cũng không quá nghiêm túc.
Lộ Tuệ Tuệ khẽ nghiêng người.
“Anh tan làm là đến đây luôn sao?”
Bùi Chi Hành gật đầu, rũ mắt nhìn cô.
“Đang làm gì?”
“Xem tiệc tối.”
Lộ Tuệ Tuệ nói.
“Có điều nhiều gương mặt mới quá, tôi không biết.”
Nên xem cũng không thấy thú vị gì.
Bùi Chi Hành chỉ cười, đặt đồ đang cầm trên tay xuống bàn.
Anh ngước mắt nhìn xung quanh căn phòng của cô.
Không lớn lắm nhưng là dạng phòng tiêu chuẩn, vẫn đủ cho một người ở.
Đánh giá một hồi, Bùi Chi Hành nói.
“Tôi bảo người mang lẩu lên.”
Anh ngừng một lát, nhìn Tuệ Tuệ.
“Hay chờ một lát nữa?”
“... Được.”
Lộ Tuệ Tuệ không có ý kiến gì.
Cô hơi mím môi, ánh mắt mơ hồi hỏi.
“Anh muốn uống nước không?”
Bùi Chi Hành không từ chối.
Lộ Tuệ Tuệ vào phòng bếp, đun một ấm nước, rót vào cốc nước của mình và Bùi Chi Hành.
Vừa loay hoay một hồi, nhân viên nhà hàng đã mang lẩu lên.
Không đến một lúc cả căn phòng đã tràn ngập hương vị của lẩu.
Khóe môi Lộ Tuệ Tuệ khẽ nhếch lên, nhìn đồ ăn bên cạnh, lại nhìn về phía Bùi Chi Hành.
“Tôi… có thể gọi trợ lý lên ăn cùng không?”
Bùi Chi Hành liếc cô một cái.
“Bọn họ cũng có rồi.”
Lộ Tuệ Tuệ kinh ngạc.
“Anh bảo người đưa qua rồi?”
Bùi Chi Hành gật đầu.
Anh hiểu Lộ Tuệ Tuệ, ở chỗ này đón giao thừa cô sẽ không nghĩ đến việc một mình hưởng thụ, nên để phòng mấy cái bóng đèn đó, anh đã sớm sắp xếp một nồi khác.
Nghe vậy, Lộ Tuệ Tuệ không khỏi bội phục Bùi Chi Hành.
Người đàn ông này thật chu đáo, tính cả đến những việc nhỏ nhặt nhất nữa.
Chú ý thấy ánh mắt của cô, Bùi Chi Hành cười cười.
“Muốn ăn cái gì trước?”
“Thịt bò.”
Mắt Lộ Tuệ Tuệ sáng lên.
“Để tôi tự làm cũng được.”
Cô là tay nhúng lẩu thiện nghệ đấy.
Bùi Chi Hành không ngăn cản.
Lộ Tuệ Tuệ đặt đồ ăn xuống, vừa ăn vừa cùng Bùi Chi Hành xem tiệc tối giao thừa.
Đang xem, cô phát hiện có cả Tống Tinh Trì.
Sau buổi biểu diễn lần trước, hai người cũng đã không gặp nhau một thời gian nhưng liên hệ thì vẫn chưa hề đứt đoạn. Biết cô không tham gia sự kiện giao thừa, Tống Tinh Trì còn thấy tiếc.
“Là Tinh Trì kìa.”
Lộ Tuệ Tuệ lấy điện thoại ra, quay lại đoạn biểu diễn rồi chia sẻ cho cậu ấy.
Lộ Tuệ Tuệ: [Biểu diễn hay lắm.]
Nhìn mấy động tác liên tiếp của cô, mi mắt Bùi Chi Hành giật giật, nhỏ giọng hỏi.
“Em rất thích Tống Tinh Trì à?”
“Hả?”
Lộ Tuệ Tuệ lại uống miếng nước, không hiểu ra sao ngước mắt nhìn anh.
“Sao vậy?”
Bùi Chi Hành nhìn cô mà không lên tiếng.
Lộ Tuệ Tuệ nhìn sắc mặt trầm tĩnh của anh một hồi mới chợt hiểu ý anh.
Cô cứng họng, há miệng thở dài.
“Cậu ấy cả hát cả nhảy đều rất tốt, tính cách cũng không tồi.”
“Phải không?”
Sao anh không phát hiện ra.
Lộ Tuệ Tuệ không nói gì, im lặng một hồi lâu mới cất tiếng nói.
“Cậu ấy nhỏ hơn tôi mà.”
Bùi Chi Hành khẽ nhướng mày.
Lộ Tuệ Tuệ gắp một miếng thịt, vừa ăn vừa nói nên không rõ lắm.
“Tôi không có ý định chơi phi công trẻ lái máy bay bà già.”
“Nói cái gì đó?”
Bùi Chi Hành cố ý hỏi.
Lộ Tuệ Tuệ lại liếc mắt nhìn anh một cái, kiêu ngạo nói.
“Không nghe thấy thì thôi, lời hay không nói hai lần.”
Bùi Chi Hành dở khóc dở cười.
Ăn xong bữa lẩu, Lộ Tuệ Tuệ gọi phục vụ phòng lên dọn dẹp.
Dọn xong cô mới mở cửa sổ phòng cho bay mùi.
Mùi lẩu trong phòng thật sự quá nồng, cô không chịu nổi, càng đừng nói đến Bùi Chi Hành.
Mở cửa sổ xong, hai người lại không có việc gì làm.
Lộ Tuệ Tuệ đứng bên cửa sổ, hướng mắt ra ngoài nhìn đêm tối rồi lại chậm bước trở lại trước TV.
“Tài xế của anh còn ở dưới à?”
Bùi Chi Hành nhìn cô.
“Trở về rồi.”
“Hả?”
“Giao thừa mà.”
Bùi Chi Hành lời ít ý nhiều.
“Nên cho nghỉ.”
Lộ Tuệ Tuệ “ồ” một tiếng, sờ chóp mũi.
“Vậy anh… lát nữa trở về kiểu gì?”
“Ngày mai mới về.”
Nghe lời này, Lộ Tuệ Tuệ tròn mắt.
Cô không thể tin được nhìn Bùi Chi Hành.
“Đêm nay anh… ở lại đây á?”
Không phải chứ.
Họ đâu phát triển nhanh như vậy được.
Dù là quan hệ vợ chồng sắp cưới, cũng không thể đêm hôm khuya khoắt ở chung một chỗ được.
Bùi Chi Hành nhìn biểu cảm kinh hãi của cô, khẽ nhếch môi, vỗ vỗ sô pha, đáng thương hỏi.
“Sofa cũng không thể cho tôi mượn dùng sao?”
Lộ Tuệ Tuệ nghẹn lời, báo cáo đúng sự thật.
“Lát nữa Niên Niên cũng qua đây.”
Bùi Chi Hành: “…”
Sắc mặt của anh cứng đờ, sao lại là Lộ Niên Niên nữa vậy.
Anh nhìn chằm chằm sắc mặt của Lộ Tuệ Tuệ, nắm được lỗ hổng trong lời nói của cô, ánh mắt hiện lên ý cười.
“Ý là, nếu mà Lộ Niên Niên không tới, thì tôi có thể dùng sofa đúng không?”
Lộ Tuệ Tuệ hơi rối rắm, cô chưa nghĩ ra phải đáp lại thế nào, lại đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Bùi Chi Hành, cô mới phát hiện ra mình đang bị trêu.
Cô tức giận trừng mắt nhìn Bùi Chi Hành, căm giận nói.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ, nam nữ khác biệt.”
Bùi Chi Hành không nói được gì.
Đêm đó, khi Lộ Niên Niên đến đây thì Bùi Chi Hành đã tự giác rời đi.
Trước khi tới, Bùi Chi Hành đã đặt phòng ở đây.
Anh không muốn làm Lộ Tuệ Tuệ khó xử, hiện tại vẫn chưa đến lúc.
Mà quà anh mang đến, mãi đến lúc người đi rồi Lộ Tuệ Tuệ mới phát hiện ra.
Anh đưa cho Lộ Tuệ Tuệ và Lộ Niên Niên một cái bánh kem nhỏ, ngoài ra còn tặng thêm cô một món quà khác.
Lộ Tuệ Tuệ mở ra xem, nhìn thấy một chiếc vòng cổ kim cương xanh.
Lộ Niên Niên nói, hình như đã nhìn thấy ở một buổi đấu giá, ít nhất phải tám chữ số.
Vừa nghe thấy giá tiền, ngay hôm sau Lộ Tuệ Tuệ lập tức tìm giám đốc khách sạn đăng ký mở két sắt để gửi chiếc vòng vào, đỡ mất.
-
Qua năm mới, sinh hoạt của Lộ Tuệ Tuệ quay trở lại như bình thường.
Ngày hôm sau Bùi Chi Hành và Lộ Niên Niên đều trở về, một người đi từ sáng vì có một cuộc phỏng vấn tạp chí, một người đến trưa mới đi, sau khi ăn trưa với cô, có việc xã giao.
Lộ Tuệ Tuệ rất vui vẻ.
Năm mới sau khi tới đây, vẫn luôn có hai người kia bên cô.
Cuối tháng Một, “Hắc nguyệt quang” chính thức đóng máy.
Bộ phim mất gần năm tháng quay cuối cùng cũng đóng máy.
Thời điểm đạo diễn tuyên bố đóng máy, Lộ Tuệ Tuệ không kìm được nước mắt.
Cô cũng không phải là người làm ra vẻ gì, cũng không muốn khóc đâu, nhưng lại không thể kìm được.
Ngày đó tin “Hắc Nguyệt Quang” đóng máy lên hotsearch.
Lộ Tuệ Tuệ cũng trồi lên đăng Weibo.
Cùng lúc đó, mấy người đạo diễn biên kịch cũng đều sôi nổi đăng Weibo chúc mừng đóng máy. Lúc chúc mừng cũng không quên khen ngợi các diễn viên trong phim.
Họ đều rất nỗ lực cũng rất nghiêm túc.
Tất cả đều rất tốt.
Mà Trần Kiến Chương khen Lộ Tuệ Tuệ nhiều nhất. Ban đầu chấm cô là do kỹ thuật diễn của cô ở buổi thử vai, sau này vào đoàn rồi càng thích cách cô diễn, cũng nhìn thấy cô rất nghiêm túc nên rất sẵn sàng chỉ bảo cô.
Cô là một diễn viên rất nghiêm túc và rất chuyên nghiệp.
Cô đang dần thích quá trình diễn xuất.
Không ít fans nhìn thấy đạo diễn, biên kịch và các nghệ sĩ khác từng hợp tác với cô khen ngợi cô như vậy, cảm động phát khóc.