Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí

Chương 203

Thấy Lộ Tuệ Tuệ dừng lại, Nhạc Nhạc hét:

“Mọi người có thể phỏng vấn, nhưng vì Tuệ Tuệ đang vội nên chỉ trả lời ngắn gọn được một số câu thôi.”

Cô ấy nói tiếp:

“Mọi người đừng chen chúc nữa, chị ấy chỉ vừa mới xuất viện thôi, từng người một đặt câu hỏi thôi được không?”

Tất cả phóng viên đều là người quen cả nên hiển nhiên là được.

Lộ Tuệ Tuệ nhận micro của một trong số họ, bình tĩnh nói:

“Mọi người cứ việc hỏi, trả lời được câu nào tôi sẽ trả lời hết.”

“Tuệ Tuệ cảm thấy thế nào rồi?”

Lộ Tuệ Tuệ quay mặt về phía camera, nhoẻn miệng cười:

“Đã không sao rồi, cảm ơn mọi người đã quan tâm.”

 

Phóng viên: “Hôm nay Tuệ Tuệ chạy về đoàn làm phim, có phải là vì bị đạo diễn Khổng thúc giục không?”

“Không hề, đạo diễn Khổng nhắc tôi phải nghỉ ngơi thật tốt, chỉ là tôi sợ làm chậm trễ tiến độ của mọi người, về đoàn phim rồi nghỉ ngơi cũng không khác là bao.”

Lộ Tuệ Tuệ trả lời từng câu một.

Mấy câu hỏi bình thường nhanh chóng trôi qua, lúc này, có người hỏi:

“Tuệ Tuệ, có tin đồn nói rằng ngày cô bị bắt cóc và gặp tai nạn xe, có một anh đẹp trai đã xuất hiện tại thị trấn Khê Thủy, chăm sóc cô không rời nửa bước. Chúng tôi tò mò không biết anh đẹp trai đó có quan hệ gì với Tuệ Tuệ? Chẳng lẽ là bạn trai sao?”

Câu hỏi này không nằm ngoài dự đoán của Lộ Tuệ Tuệ.

Lúc cô tỉnh lại, Hạ Lỵ đã nói rằng có người muốn moi thông tin về thân phận của Bùi Chi Hành và quan hệ của anh với cô.

 

Lúc ấy, Bùi Chi Hành đã nhanh chóng ra lệnh cho nhân viên quan hệ công chúng chặn hết tin tức.

Anh không muốn quan hệ của họ bị công khai, bởi vì việc này là gượng ép. Anh hy vọng Lộ Tuệ Tuệ tự nguyện công khai chuyện của họ.

Hơn nữa, dù Bùi Chi Hành muốn nói cho cả thế giới biết mối quan hệ thật của họ, anh cũng sẽ cân nhắc đến sự nghiệp của Lộ Tuệ Tuệ. Dù gì cô cũng là một diễn viên, đối với chuyện tình cảm, vẫn cần phải cẩn trọng.

Vừa rồi Bùi Chi Hành đưa cô đến sân bay, anh rất muốn xuống xe cùng cô, đưa cô qua cổng kiểm tra an ninh rồi rời đi.

Nhưng vì biết bên này có phóng viên ngồi đợi sẵn, Bùi Chi Hành đành phải từ bỏ ý định.

Anh sợ phóng viên sẽ hỏi xoáy Lộ Tuệ Tuệ về thân phận của mình, thế nên chỉ dặn Lý Mặc và vài vệ sĩ đi theo rằng nhất định phải bảo vệ cô thật tốt, không được để phóng viên đến quá gần hay xô đẩy chen lấn đến cô.

Nghĩ đến ánh mắt lo âu của Bùi Chi Hành ban nãy, Lộ Tuệ Tuệ vô thức quay đầu.

Khi nhìn thấy người đàn ông lẫn giữa đám đông, Lộ Tuệ Tuệ hơi ngẩn ra.

Sân bay rất sáng, người cũng rất nhiều.

Rất đỗi đông đúc, sẽ không ai chú ý đến ánh mắt của cô.

Nhưng người ở phía xa xa kia thì khác.

Bùi Chi Hành không yên tâm nên vẫn chưa rời đi. Anh chỉ đứng ở nơi xa, nổi bần bật giữa đám đông, dáng người cao lớn, khí chất tự tin, chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy rõ.

Hai người nhìn nhau cách một đám đông.

Không ai lên tiếng.

“Tuệ Tuệ?”

Phóng viên thấy Lộ Tuệ Tuệ không đáp, gọi cô.

Lộ Tuệ Tuệ hoàn hồn, nhìn phóng viên trước mặt mình, cười hỏi:

“Mọi người tò mò sao?”

Mọi người gật đầu.

Sao mà không tò mò cho được.

Lộ Tuệ Tuệ mỉm cười, nghĩ đến việc đã thương lượng với Hạ Lỵ, cô mím môi dưới, nghiêm túc nói:

“Tôi có thể nói, nhưng mọi người có thể hứa sẽ không làm ảnh hưởng đến anh ấy không?”

Nghe cô nói vậy, sự tò mò của mọi người lại dâng trào.

“Đương nhiên rồi.”

Lộ Tuệ Tuệ bật cười, khóe mắt cong cong, nói:

“Chồng sắp cưới.”

Các phóng viên: “Sao cơ?”

Tập thể sửng sốt.

Lộ Tuệ Tuệ đưa micro lại gần, nhấn mạnh từng chữ một:

“Người đó là chồng sắp cưới của tôi, hy vọng mọi người không quấy rầy anh ấy.”

Lúc toàn bộ phóng viên vẫn chưa kịp phản ứng, Lộ Tuệ Tuệ đã nhanh nhẹn trả micro về chỗ cũ, bước nhanh về phía trước:

“Tôi phải đi để kịp chuyến bay, lần sau chúng ta lại trò chuyện tiếp nhé.”

Bước về trước, cô mở lời chào các bạn fan:

“Mọi người nhớ về sớm, chú ý an toàn, tôi đi trước nhé.”

Nhóm fan vẫn đang chăm chú vào tin tức sốt dẻo vừa được tiết lộ, ai nấy đều ngơ ngác, người đi rồi vẫn chẳng ú ớ được câu nào.

Qua cổng kiểm tra an ninh, Lộ Tuệ Tuệ thở phào nhẹ nhõm.

Cô quay lại hỏi:

“Không có ai đuổi theo chúng ta chứ?”

Nhạc Nhạc và Lý Mặc vẫn đang ngây ngốc, hai người đi lướt qua cô, bước lố thêm vài bước.

Đột nhiên, Nhạc Nhạc bùng nổ:

“Chị Tuệ Tuệ!! Chị vừa nói gì?”

Còn cầm micro đứng trước camera nữa chứ.

Nếu không phải tại sân bay lớn quá, nói không chừng tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy hết rồi.

Lộ Tuệ Tuệ: “Chị chưa nói gì mà?”

Nhạc Nhạc: “???”

Cô ấy chớp mắt:

“Chị nói sếp Bùi là chồng sắp cưới của chị.”

“Thế chẳng lẽ không phải?”

Lộ Tuệ Tuệ nghiêm mặt hỏi lại.

“Sếp Bùi đương nhiên là chồng sắp cưới của chị rồi.”

Nhạc Nhạc nói:

“Nhưng trọng điểm không phải cái đó, bây giờ chị đang ở thời kỳ đỉnh cao, trực tiếp thừa nhận mình đang yêu đương thì có hơi… Chị Hạ Lỵ biết chưa ạ?”

Lộ Tuệ Tuệ: “Chị ấy biết rồi.”

Nhạc Nhạc: “…”

Hoá ra chỉ có mình mình không biết?

Thấy biểu cảm của Nhạc Nhạc, Lộ Tuệ Tuệ biết ngay cô ấy nghĩ gì.

Cô an ủi cô ấy:

“Yên tâm, chuyện chị thừa nhận với phóng viên, Bùi Chi Hành cũng chưa biết.”

Nhạc Nhạc đang định nói, tiếng chuông điện thoại di động của Lộ Tuệ Tuệ vang lên.

Vừa rồi khi trả lời phóng viên, Lộ Tuệ Tuệ cầm micro để nói.

Các fan cách đó không xa nghe thấy, Bùi Chi Hành đứng lẫn vào đám đông cũng không ngoại lệ.

 

Chẳng qua anh giống với những người khác, vì không lường trước được câu trả lời của Lộ Tuệ Tuệ nên lúc nghe rõ nội dung, anh cũng sững sờ như bao người.

Đây là lần đầu tiên Bùi Chi Hành thất thần. Anh ngơ ngác đứng tại chỗ nửa phút mới dần tỉnh táo lại bởi tiếng hò reo hú hét của những người xung quanh.

Nếu không phải nội dung bàn luận của những phóng viên đi ngang qua đều là: Lộ Tuệ Tuệ vừa mới công khai yêu đương đấy hả? Có thật không? Cô ấy có chồng sắp cưới hồi nào vậy… thì Bùi Chi Hành vẫn sẽ nghĩ mình gặp ảo giác.

“Alo.”

Không hiểu vì sao, Lộ Tuệ Tuệ lại cảm thấy xấu hổ.

Bùi Chi Hành trầm mặc một lát, giọng nói trầm thấp vang lên:

“Vừa rồi em nói gì với phóng viên thế?”

Lộ Tuệ Tuệ: “Anh không nghe thấy à?”

 

Bùi Chi Hành: “…”

Cô lẩm bẩm:

“Sao có thể, em kiểm soát âm lượng chuẩn lắm rồi mà, ở vị trí của anh vẫn có thể nghe được.”

Ánh mắt Bùi Chi Hành tối sầm lại, nắm bắt được trọng điểm trong câu.

“Vậy vừa rồi là muốn nói cho anh nghe?”

“Thì cũng đúng một nửa.”

Lộ Tuệ Tuệ sờ chóp mũi, nỗ lực đè ép sự ngượng ngùng xuống, nghiêm túc nói:

“Chủ yếu là vì em không muốn yêu anh trong âm thầm nữa, em muốn quang minh chính đại yêu anh.”

Tất nhiên cũng không muốn fan cứ ghép CP cô với các nam diễn viên đóng chung với cô.

Không phải cô không ghét Giang Húc, cũng không phải cô ghét Hoắc Chính Khanh hay những diễn viên nam mình từng hợp tác. Fan thích xào CP cô không quản được, cũng không muốn quản, dù sao cũng là quyền tự do của họ.

Nhưng cô biết Bùi Chi Hành sẽ để tâm.

Anh sẽ ghen.

Thỉnh thoảng anh sẽ để lộ nhưng lại lo quan hệ của Lộ Tuệ Tuệ và diễn viên hợp tác xấu đi nên không rõ ràng mấy.

Có bạn gái làm diễn viên, có nhiều chuyện thật sự khó mà tránh khỏi.

Lộ Tuệ Tuệ nghĩ ngợi rất lâu, muốn tìm cách để Bùi Chi Hành bớt ghen lại. Tuy rằng ghen thể hiện anh rất để ý đến cô, cô lúc nào cũng vì chuyện đó mà mừng thầm trong lòng, có cảm giác rằng mình rất quan trọng với anh.

Nhưng ghen nhiều cũng không tốt.

Cách tốt nhất mà Lộ Tuệ Tuệ vắt óc nghĩ ra chính là công khai tình yêu của mình với anh.

Cô đã có bạn trai rồi, fan CP muốn cắn đường của cô và Bùi Chi Hành hay tiếp tục ghép CP của cô với bạn diễn là quyền tự do của họ.

Cô chỉ muốn cho Bùi Chi Hành một chút cảm giác an toàn.

Nghe vậy, Bùi Chi Hành im lặng.

Những lời Lộ Tuệ Tuệ nói ra, chính cô cũng cảm thấy hơi ngượng.

Cô l.i.ế.m môi dưới, mơ hồ hỏi:

“Sao không nói gì thế? Hay là anh không thích công khai?”

Trong chuyện này, quả thật cô chưa hỏi ý kiến của Bùi Chi Hành.

Lộ Tuệ Tuệ vốn cho rằng anh nhất định sẽ đồng ý, cũng sẽ cảm thấy vui.

Nhưng anh im lặng quá lâu khiến suy nghĩ đó của cô dần lung lay.

Dứt lời một lúc, Lộ Tuệ Tuệ nghe được tiếng nghiến răng ken két của Bùi Chi Hành:

“Em không định cho anh về công ty à?”

Lộ Tuệ Tuệ: “… Đâu có.”

Cô thật lòng cảm thấy mình bị oan.

Bùi Chi Hành trầm mặc một lát, thấp giọng nói:

“Em có biết lúc vừa nãy khi nghe em nói vậy, anh có suy nghĩ gì không?”

Lộ Tuệ Tuệ: “Anh nghĩ gì?”

“Suy nghĩ về một câu nói của Thẩm Tự.”

Lộ Tuệ Tuệ ngơ ngác:

“Hả?”

“Em nên cảm thấy may mắn đi, cơ thể em bây giờ không thích hợp với mấy loại vận động mạnh.”

Lộ Tuệ Tuệ không hiểu:

“Sao cơ?”

Giọng Bùi Chi Hành vừa trầm vừa thấp, từ đầu dây bên kia truyền đến:

“Nếu không bây giờ anh đã qua đó bắt em về nhà rồi.”

Anh ngừng một lúc, nói thêm:

“Không thì tìm một khách sạn nào đó gần đây cũng được.”

Lông mày Lộ Tuệ Tuệ nhảy dựng, dần phản ứng lại.

“Anh...”

Bùi Chi Hành: “Em vẫn còn cảm thấy anh không muốn công khai?”

Lộ Tuệ Tuệ nghe anh ám chỉ, mặt đỏ bừng.

Tai cô đỏ ửng, mặt dần nóng lên:

“Em không hiểu anh nói gì hết.”

Bùi Chi Hành cười đầy ẩn ý:

“Thật không?”

Lộ Tuệ Tuệ: “Ừm.”

Bùi Chi Hành: “Lần sau anh đến thăm ban em, lúc đó sẽ hiểu.”

Lộ Tuệ Tuệ: “…”

Im lặng một lúc lâu, Bùi Chi Hành đột nhiên hỏi:

"Làm em sợ à?"

Lộ Tuệ Tuệ sửng sốt:

“Sao cơ?”

Cô đang ở lối đi đông đúc trong sân bay, xung quanh là tiếng ồn ào của khách du lịch và người qua đường, tạm thời chưa thể hoàn hồn.

Bình Luận (0)
Comment