Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 128

Đồng Duyên: Là Ngụy Lam gửi cho tôi, Ngụy lam thấy người ta tám chuyện trong nhóm WeChat, có người chụp màn hình nói cậu bắt cá hai tay.

Hứa Hân Đóa: …

Đồng Duyên: Còn nói cậu chuyên ra tay với bạn cùng bàn.

Hứa Hân Đóa: …

Đồng Duyên: Tôi là người bị cậu ruồng bỏ, giờ mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.

Hứa Hân Đóa: Chỉ là tôi tặng một cái bánh quy thôi mà!

Đồng Duyên: Cậu tặng tôi cái gì đi, tôi cũng đăng lên vòng bạn bè.

Hứa Hân Đóa: Cậu đăng cũng vô ích, bạn bè của cậu có mấy người đâu, mấy người đó cũng chẳng ai rảnh chụp màn hình gửi đi.

Đồng Duyên: Cái tên kia đúng là quá lố bịch, tức chết tôi rồi!

Hứa Hân Đóa: Đừng để ý đến cậu ta.

Lúc này, Đồng Duyên gọi điện thoại thoại đến, Hứa Hân Đóa uể oải bắt máy: “A lô.”

“Về đến nhà chưa?”

“Ừm, về rồi.”

“Sao nghe yếu ớt thế? Mệt lắm à? Hôm nay tập gì vậy?”

“Mở khớp vai.”

“Có khóc không?”

“Ừm, nhưng mà đau lắm.”

Cơ thể của Hứa Hân Đóa trước giờ chưa từng trải qua bài tập mở vai hay kéo giãn bài bản, rất nhiều động tác trước giờ chỉ tự làm được mức cơ bản, những động tác cần người hỗ trợ thì hoàn toàn chưa từng tập qua.

Hôm nay là lần đầu tiên sau mười bảy năm cô được mở vai, đúng là khiến cô vô cùng khổ sở.

Đồng Duyên vốn gọi điện đến để “hỏi tội”, nhưng nghe vậy thì lập tức dịu giọng: “Vậy cậu nghỉ sớm đi, mai tôi giúp cậu xoa vai.”

“Ừm.”

Hứa Hân Đóa gần như vừa dứt cuộc gọi là lập tức ngủ thiếp đi, một mạch ngủ đến sáng hôm sau, bị chuông báo thức đánh thức.

Theo đồng hồ sinh học của cô, hiếm khi ngủ đến giờ này. Cô mệt mỏi rời giường bước vào phòng tắm, vai vẫn còn đau nhức khiến việc rửa mặt cũng không thoải mái.

Sau khi đến trường, vừa ngồi vào chỗ là cô bắt đầu điên cuồng làm bài tập bù.

Ngồi cạnh cô là Thiệu Thanh Hòa cũng đang bận rộn, cậu ta cũng phải đợi đến trường mới bắt đầu làm bài tập, dù xin nghỉ thì bài tập vẫn phải nộp.

Hai “học thần” ngồi cạnh nhau, cùng nhau cắm cúi làm bài tập, đúng là một cảnh tượng hiếm thấy.

Kết quả là chẳng bao lâu sau, Đồng Duyên lại ngang nhiên bước vào lớp Hỏa Tiễn, kéo một chiếc ghế ngồi đối diện với Hứa Hân Đóa, còn lấy luôn một cây bút trên bàn cô: “Còn gì cần viết nữa không?”

Hứa Hân Đóa cũng không khách sáo, ném cho cậu ta một quyển vở: “Giúp tôi chép từ vựng.”

“Ừ.” Đồng Duyên đáp xong thì cúi đầu nghiêm túc viết bài giúp cô.

Thiệu Thanh Hòa đang viết thì ngẩng đầu nhìn hai người họ, vẻ mặt ngạc nhiên tột độ. Cùng là làm bài tập, sao cảm giác lại khác hẳn thế này?

Mục Khuynh Diệc nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng ấy. Từ lúc Đồng Duyên bước vào lớp, kéo ghế của giáo viên ngồi trước mặt Hứa Hân Đóa, rồi bắt đầu làm bài tập giúp cô một cách hết sức tự nhiên. Sau khi quan sát toàn bộ quá trình, Mục Khuynh Diệc chỉ có thể thầm nghĩ: hai người này phối hợp một cách thuần thục đến mức không cần ai nhắc nhở điều gì.

Không chỉ Thiệu Thanh Hòa, Mục Khuynh Diệc ngạc nhiên, mà cả lớp Hỏa Tiễn cũng sốc nặng. Học thần của lớp quốc tế lại tự nhiên vào lớp Hỏa Tiễn để giúp học thần mới của lớp Hỏa Tiễn làm bài tập?!

Lâu Hử bước tới, cúi người nhìn theo một hồi rồi hỏi: “Anh Duyên, đây là lớp Hỏa Tiễn đấy.”

“Thì sao?” Đồng Duyên vừa viết bài vừa đáp nhỏ.

“Cậu vào cũng tự nhiên quá rồi đó?”

“Trước khi vào lớp mấy người còn cần phải khấn vái gì nữa không?”

“Thì… cũng không cần…”

Lâu Hử đứng bên cạnh hai người họ nhìn một lúc lâu, đột nhiên giơ điện thoại lên, chụp liền ba tấm ảnh của bốn người đang ngồi cùng nhau. Khi cả bốn người đều nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cô thì cô còn tranh thủ chụp thêm một tấm cuối cùng rồi vội vàng chạy trốn khỏi hiện trường.

Cảnh tượng hiếm có thế này, nhất định phải lưu lại làm kỷ niệm!

Đồng Duyên không để ý gì, chỉ nhìn Lâu Hử rời đi rồi tiếp tục giúp Hứa Hân Đóa làm bài tập, miệng còn lẩm bẩm: “Trước kia tôi còn tưởng Lâu Hử là người bình thường nhất trong đám bạn gái cũ của ngụy Lam, vì cô ta chia tay không khóc, không làm loạn, cũng không đòi tiền. Bây giờ nghĩ lại… cô ta có khi là bất thường nhất.”

“Nhưng mà… đứa nào cũng xinh.”

“Tiêu chuẩn chọn bạn gái duy nhất của Ngụy Lam là phải xinh.”

Viết xong bài tập giúp Hứa Hân Đóa, Đồng Duyên vẫn còn càu nhàu: “Lớp Hỏa Tiễn các cậu làm bài tập kiểu gì vậy? Nhiều muốn chết!”

“Tôi cũng thấy thế.” Hứa Hân Đóa trả lời.

Lớp quốc tế vốn nhẹ nhàng hơn lớp thường, bài tập cũng ít, không phải lao vào ôn thi như học sinh lớp 12, thi xong IELTS hay TOEFL rồi thì gần như không còn cửa ải nào lớn nữa.

Lớp thường thì đúng là áp lực cực lớn.

Đồng Duyên đưa tay bóp bóp vai Hứa Hân Đóa: “Vai còn đau không?”

“Đau ê ẩm.”

“Trưa nghỉ tôi xoa cho cậu, giờ tôi về lớp đây.”

“Ừ.”

Bình Luận (0)
Comment