Sau khi Đồng Duyên đi rồi, Mục Khuynh Diệc dường như không nhịn được nữa, hỏi: “Cậu ấy xoa vai cho em á?”
Hứa Hân Đóa với Đồng Duyên thân đến mức này nên với cô những hành động như vậy rất tự nhiên, cô cũng chẳng để tâm, vừa sắp xếp lại bài tập trên bàn vừa đối chiếu với danh sách trên bảng, tùy ý gật đầu.
Thiệu Thanh Hòa còn chưa viết xong, vẫn đang chạy đua với thời gian, người lúc nào cũng cười tủm tỉm giờ cũng nhăn mày nghiêm túc.
Thì ra học thần cũng có lúc bị bài tập đè gục.
Sau khi tiết đọc buổi sáng kết thúc, Thiệu Thanh Hòa mới viết xong bài, đặt bút xuống bắt đầu xoa cổ tay, nhìn thấy Hứa Hân Đóa đang ăn vặt.
Cô như thể là chủ tiệm tạp hóa vậy, trong cặp chẳng thấy có gì ngoài đồ ăn vặt, tiện tay lấy cái là một gói, vậy mà lại không hề mập lên.
“Làm người mẫu không cần kiểm soát vóc dáng à?” Thiệu Thanh Hòa thuận miệng hỏi.
"Tôi bị dạ dày yếu, ăn uống hấp thụ không tốt lắm, nên tăng cân chậm hơn người bình thường. Với lại, mấy thứ dễ béo như trà sữa thì tôi cũng không đụng tới."
Thiệu Thanh Hòa bỗng nhiên ghé sát lại gần Hứa Hân Đóa, nói: “Chữ của cậu và Đồng Duyên thật sự rất giống nhau.”
Hứa Hân Đóa thuận miệng đáp: “Ồ, chắc trùng hợp thôi.”
“Bạn gái cũ của Ngụy Lam cậu gặp nhiều rồi à? Mà chẳng phải hai người mới quen nhau sao?”
“Xem qua ảnh thôi.”
Thiệu Thanh Hòa vẫn cười mỉm nói tiếp: “Những thứ cậu giỏi, trùng hợp là Đồng Duyên cũng giỏi. Hai người thật sự có duyên đấy.”
Hứa Hân Đóa nhìn Thiệu Thanh Hòa, không trả lời.
Thiệu Thanh Hòa vẫn giữ nụ cười, lấy sách ra bắt đầu vào tiết học.
Hứa Hân Đóa biết Thiệu Thanh Hòa không hiểu quá nhiều, không thể giống như Doãn Họa để ý từng chi tiết, phát hiện được bí mật của bọn họ.
Điều Thiệu Thanh Hòa nghi ngờ lúc này, chỉ là cảm thấy cô và Đồng Duyên có thể đã quen biết từ rất sớm.
Còn là quen nhau thế nào, quen khi nào, thì cậu ta không biết được.
Kết thúc một ngày học, Hứa Hân Đóa mệt mỏi trở về nhà. Xe còn chưa dừng hẳn, cô đã thấy mẹ Mục đang đứng chờ trước cửa biệt thự của Doãn Họa.
Cô do dự một chút rồi vẫn xuống xe, bước tới hỏi: “Mẹ tìm con có chuyện gì ạ?”
“Mẹ đến gặp con.”
“Con không muốn về đó, cũng sẽ không về. Hôm đó con đã nói rất rõ rồi, chúng ta coi như chưa từng quen biết.”
Mẹ Mục vẫn cố gắng mỉm cười với Hứa Hân Đóa: “Đóa Đóa à, mình có thể tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện một lát không? Mẹ thật sự rất lo cho con.”
Hứa Hân Đóa hít sâu một hơi, đeo balô đi trước, dẫn mẹ Mục vào trong biệt thự của Doãn Họa.
Biệt thự của Doãn Họa có một phòng kính nhỏ, nhìn thẳng ra khu vườn.
Hứa Hân Đóa tiện tay tháo balô xuống, rất nhanh đã có người giúp việc tới cầm lấy túi và áo khoác của cô, sau đó mang trà tới, còn hỏi mẹ Mục có sở thích gì không.
Mẹ Mục tỏ ra rất khách sáo, đối với người giúp việc cũng rất lễ độ. Bà ngồi xuống, nhìn Hứa Hân Đóa hỏi: “Con ở đây có quen không?”
"Ừm, ở đây tốt hơn ở nhà họ Mục, họ đối xử với con rất tốt, hơn nữa, họ tôn trọng con."
Câu nói ấy lại khiến mẹ Mục trong lòng chua xót: "Ồ... vậy là tốt rồi."
Hứa Hân Đóa cố ý không gọi Doãn Họa xuống, cô muốn xem mẹ Mục đến đây vì mục đích gì — là vì Doãn Họa, hay muốn cô quay về.
Cô cầm ly trà lên, uống một ngụm hồng trà rồi hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Mẹ Mục liếc nhìn xung quanh, thấy không có người nào khác mới thả lỏng hơn một chút, nói: "Mẹ chỉ là rất lo cho con, sợ con sống một mình bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm, hoặc sống không tốt."
“Chuyện đó thật sự mẹ nghĩ nhiều rồi, chỉ cần không ở nhà họ Mục là con đã thấy an toàn, cũng sẽ không bị ai bắt nạt nữa.”
“Ừ, mẹ biết… Khi con ở nhà đã phải chịu nhiều ấm ức. Mẹ cũng từng nghĩ, nếu mẹ rơi vào hoàn cảnh như vậy chắc chắn cũng sẽ rất buồn.”
“Vậy thì xin bác buông tha cho con đi.”
“Mẹ không phải đến để khuyên con quay về. Mẹ muốn hỏi con một chuyện.”
Câu nói này khiến Hứa Hân Đóa hơi bất ngờ. Chẳng lẽ bà ta muốn cô cứ ở lại nhà Doãn Họa, nhà họ Mục thì vẫn giữ quan hệ với cô, như vậy có thể nương nhờ vào nhà họ Đồng? Nghe đến đã thấy ghê tởm rồi.
Nhưng lời mẹ Mục nói tiếp theo lại khiến cô càng bất ngờ hơn: “Nếu mẹ và ba con ly hôn, con có bằng lòng sống với mẹ không?”
Hứa Hân Đóa thật sự sửng sốt, nhìn mẹ Mục một lúc lâu rồi bật cười khẩy, hỏi lại: “Sao? Việc con trở về còn khiến hôn nhân của hai người rạn nứt à? Con không những có thể khiến nhà họ Mục phá sản, giờ còn khiến tình cảm hai người tan vỡ nữa? Con lại phải gánh thêm cái tội trời ơi đất hỡi gì nữa đây?”
“Mẹ cũng chỉ khi con trở về mới phát hiện ra, giữa mẹ và ba con thật sự có rất nhiều vấn đề. Trước kia sống yên ổn nên không nhận ra, nhưng bây giờ chuyện xảy ra rồi, những mâu thuẫn tiềm ẩn cũng bộc phát. Mẹ ngày càng không chịu nổi ông ấy. Mẹ muốn ly hôn. Sau khi ly hôn, mẹ mong con sẽ đến sống với mẹ. Mẹ thật sự không hiểu gì về con cả. Con biết nhiều thứ như vậy, mà mẹ lại chẳng biết gì…”
Hứa Hân Đóa nghe xong thì cảm thấy bực bội, cầm ly hồng trà lên uống một ngụm lớn.
Cô không muốn nhìn mẹ Mục, trong lòng cô không có chút tình cảm nào với người phụ nữ ấy. Giờ đây, những điều mẹ Mục nói ra chỉ càng khiến Hứa Hân Đóa cảm thấy phiền lòng.
Mẹ Mục cũng biết mình hơi đường đột, nhưng vẫn cố tiếp tục, bởi bà biết nếu bỏ lỡ lần này, có lẽ sẽ khó mà gặp lại Hứa Hân Đóa lần nữa.
“Đóa Đóa, mẹ biết mẹ không phải một người mẹ tốt. Trước đây mẹ quá yếu đuối, không thể bảo vệ con. Trong lòng mẹ thực sự rất đau, sau khi con rời đi, tim mẹ như rỉ máu. Dù gì con cũng là máu mủ ruột thịt của mẹ, mẹ sao có thể không cần con được?”