“Rồi sao nữa?” Hứa Hân Đóa hỏi lại.
“Sau khi ly hôn, mẹ có thể được chia một ít tài sản, còn có tiền trợ cấp nuôi con, chừng đó đủ để hai mẹ con mình sống qua ngày…”
Hứa Hân Đóa bỗng cảm thấy đau nhức nơi răng hàm, phía sau lưng răng như bị châm chích. Cô không rõ là do tức giận hay vì cơn giận bốc lên quá nhanh đã khiến lửa trong người bùng phát mà sinh ra cơn đau.
Cô bật cười lạnh, cảm thấy mọi chuyện thật quá nực cười.
"Mẹ muốn ly hôn, nhưng lại vẫn muốn dựa vào ông ta để sống!" – Hứa Hân Đóa nói những lời này mà như đang ôm lấy lồ ng ngực mình, bởi vì trong phút chốc cô đã từng nhen nhóm một tia hy vọng, nhưng rồi lại lập tức thất vọng tràn trề – "Mẹ sống nhờ ông ta, còn ông ta thì dựa vào hôn ước để duy trì sản nghiệp, nên con vẫn chỉ là con nuôi của mẹ đúng không? Thân phận của con vẫn không thể công khai! Những thứ con muốn, mẹ vốn dĩ không thể cho con được, vậy thì con đến bên mẹ làm gì?"
Mẹ Mục hoảng hốt, vội vàng muốn nắm lấy tay Hứa Hân Đóa, nhưng lại bị cô né tránh. Bà vội vàng giải thích: "Đóa Đóa, mẹ sẽ công khai thân phận của con, sẽ không để con chịu uất ức thêm nữa."
"Nhưng con đường mưu sinh của mẹ là dựa vào ông ta! Nếu công khai rồi, cái gã đàn ông bất tài đó không gánh nổi gia nghiệp nữa, thì con sống bên chị để cùng nhau uống gió Tây Bắc à? Chẳng lẽ con phải bỏ học ra ngoài đi làm nuôi mẹ? Mẹ thử nghĩ lại đi, những điều mẹ cho là đã suy tính kỹ càng, thật ra chẳng có gì là rõ ràng cả! Chính mẹ còn chưa nghĩ xong đường lui của mình, thì làm sao con trông cậy được? Mẹ đúng là muốn gì làm nấy, chưa từng có một quyết định nào ra hồn!"
Hứa Hân Đóa thực sự không hiểu nổi người phụ nữ này bị cha Mục thao túng đến mức nào – khó khăn lắm mới dấy lên được một chút ý muốn phản kháng, vậy mà vẫn ngây thơ đến thế.
Cuộc sống của cô vừa mới bắt đầu có chút khởi sắc, cô còn phải kéo thêm mẹ Mục sao?
Cô cũng không rõ mình là vì giận hay vì quá thất vọng.
Mự Mục bị Hứa Hân Đóa nói đến mức nghẹn lời, hô hấp chững lại.
Bà trợn mắt nhìn Hứa Hân Đóa, trong giây lát không thốt ra được lời nào.
Trong ánh mắt của Hứa Hân Đóa, bà thấy rõ sự thất vọng, cả sự chán ghét.
Lúc này, bà mới sâu sắc nhận ra — lần này đến tìm Hứa Hân Đóa, e rằng đã phản tác dụng rồi.
"Xin lỗi..." – mẹ Mục nghẹn ngào nói, rồi nhanh chóng lau nước mắt – "Xin lỗi, là mẹ quá vội vàng. Mẹ sẽ cố gắng chuẩn bị thật tốt, chờ khi mọi chuyện bên mẹ được thu xếp ổn thỏa... con có thể cho mẹ thêm một cơ hội để gặp con nữa không?"
“Mẹ định xử lý thế nào? Xử lý cái gì chứ?”
“Đợi sau khi mẹ ly hôn xong, có thể độc lập, có chỗ đứng của riêng mình rồi… lúc đó mẹ sẽ đến tìm con. Không… trong thời gian này mẹ có thể thường xuyên đến thăm con được không? Đóa Đóa, mẹ xin con, cho mẹ một cơ hội… mẹ muốn bù đắp cho con.”
Hứa Hân Đóa không còn muốn tiếp tục câu chuyện này nữa, trong lòng đã bắt đầu có ý muốn tiễn mẹ Mục rời đi.
Đúng lúc này, Doãn Họa từ trên lầu bước xuống, mỉm cười nói: “Đóa Đóa, mẹ con tới à?”
Mẹ Mục nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, nhưng dấu vết vừa khóc vẫn chưa thể hoàn toàn che giấu được, Doãn Họa cũng làm như không nhìn thấy.
Bà tiến đến gần, đưa tay xoa đầu Hứa Hân Đóa, dường như cảm nhận được tâm trạng cô bé không tốt nên nhẹ nhàng an ủi: “Đi học hôm nay có mệt không?”
“Cũng tạm, chỉ là vai hơi nhức.”
“Bình thường thôi mà, nhưng điều này có lợi cho con. Cố gắng kiên trì nhé. Ta đã chuẩn bị những món con thích ăn, mau đi ăn đi. Ta đã hẹn thầy rồi, thầy sẽ đến trong hai tiếng nữa, nếu con không ăn nhanh thì không kịp đâu.”
Hứa Hân Đóa hơi do dự một chút, nhưng thấy Doãn Họa vẻ mặt bình thản, bà vẫn đứng dậy đi vào phòng ăn.
Doãn Họa quay sang mỉm cười với mẹ Mục: “Đóa Đóa dạ dày không tốt, còn hay bị đau bụng kinh, tôi mời riêng một giáo viên đến định kỳ để giúp con bé điều dưỡng cơ thể. Ấy, ngại quá, không chuẩn bị cơm tối cho chị, thật xin lỗi.”
“Không sao… không sao cả.” – Mục mẫu vội vàng đáp.
“Tôi cũng sợ Đóa Đóa ăn cơm với chị sẽ không thấy ngon miệng, con bé ăn một mình thì lại ăn được nhiều hơn. Tất cả đều là vì nghĩ cho con thôi, chị không trách em chứ?”
Sắc mặt mẹ Mục thoáng chốc sụp xuống, sững sờ nhìn Doãn Họa, như thể không ngờ được lời nói của bà lại sắc bén đến thế.
Cuộc trò chuyện giữa Doãn Họa và mẹ Mục giống như cảnh một con cáo thanh nhã đang bắt nạt một chú thỏ trắng nhỏ bé.
Cả hai người phụ nữ đều rất xinh đẹp, lại biết cách chăm sóc bản thân nên dù đã có tuổi, trên gương mặt vẫn không hề lộ dấu vết thời gian.
Thế nhưng khí chất của hai người lại hoàn toàn khác biệt:
Doãn Họa mang dáng vẻ ngạo nghễ, giống như một đóa hồng rực rỡ thơm ngát—xinh đẹp nhưng đầy gai nhọn.
Mẹ Mục thì lại như một đóa lan chuông dịu dàng, yếu ớt, luôn cúi đầu theo bản năng.
Doãn Họa vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: “Chị đang lo lắng điều gì vậy? Lo em không chăm sóc tốt cho Đóa Đóa à?”
“Không… không phải vậy, chỉ là chị nghĩ con gái mình vẫn nên để bên cạnh mà chăm sóc thì sẽ tốt hơn. Chị cũng sợ nó làm phiền đến em…”
“Đóa Đóa rất ngoan, em rất quý con bé, đối xử với nó như con ruột vậy. Hình như từ trước đến giờ Đóa Đóa chưa từng cảm nhận được tình thương của mẹ, nên chỉ cần người khác đối xử tốt một chút là con bé đã xúc động rồi. Nó là một đứa trẻ rất mềm lòng.”
Đây là điều mà mẹ Mục không hề biết—bà chưa từng thấy Hứa Hân Đóa xúc động, là vì bà chưa từng làm được điều gì khiến con cảm động sao?
Bà cúi đầu xuống, cả người trở nên rũ rượi.
Bà thật sự không phải là một người mẹ đủ tốt.
Doãn Họa lại tiếp tục: “Cứ để Đóa Đóa yên ổn nghỉ ngơi một thời gian đi. Con bé ở đây sống rất tốt, em cũng sẽ chăm sóc nó cẩn thận. Còn chị, nếu cứ giữ mãi dáng vẻ rụt rè thế này, không có chút tiến bộ hay thay đổi nào thì Đóa Đóa nhìn chị cũng chỉ càng thêm tức giận thôi.”
“…Vâng, chị hiểu rồi.”
“Ừ, vậy nói chuyện đến đây thôi nhé, nếu có duyên thì gặp lại.”