Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 174

Khi vào, stylist bắt đầu tìm trang phục cho cô, giơ từng bộ lên so sánh với cô. Phát hiện ra làn da và diện mạo của Hứa Hân Đóa cực kỳ dễ phối đồ, chọn đồ cũng khá nhẹ nhàng. Mặc dù là người được thêm vào phút chót, nhưng việc sắp xếp tạo hình không gặp khó khăn.

Phối đồ xong, Hứa Hân Đóa đi thử luôn. Sau khi cô mặc xong, stylist nhìn cô một lúc rồi búng tay cái tách, nói: "OK!"

Rồi quay sang hỏi anh Trương: "Cắt tóc được không?"

Anh Trương lập tức hỏi lại: "Cần cắt bao nhiêu? Cô ấy còn có lịch công việc sau đó."

Stylist dùng tay đo từ phần cổ của Hứa Hân Đóa, nói: "Cỡ này là được rồi."

"Có thể dùng tóc giả không?"

"Được chứ… nhưng cần thời gian chuẩn bị. Mà các anh chỉ quyết định hôm qua, nên…"

Lúc này, Hứa Hân Đóa lên tiếng: "Có thể cắt. Có việc thì em nhận thêm. Nhưng… tóc có thể giữ lại cho em không?"

Stylist trả lời rất nhanh, như thể đã quen với yêu cầu này rồi: "Được."

Hứa Hân Đóa vốn để tóc dài đến ngang eo, do trường không cho phép uốn hay nhuộm nên từ trước đến nay vẫn giữ kiểu tóc đen dài thẳng.

Tóc cô khá dày và hơi cứng, chất tóc tự nhiên thẳng mượt, khi buông xõa ra thì trông rất có khí chất.

Lần này phải cắt ngắn, anh Trương còn cảm thấy xót thay, nhưng Hứa Hân Đóa lại hoàn toàn không để tâm – chẳng qua trước giờ cô rất ít khi đến tiệm làm tóc mà thôi.

Cô ngồi trên ghế, tận mắt nhìn mái tóc dài của mình bị kéo thẳng rồi cắt phăng một nhát. Stylist cẩn thận dùng dây buộc lại, sau đó mới bắt đầu chỉnh sửa tạo hình kỹ hơn.

Kiểu tóc mà stylist thiết kế cho cô là tóc ngắn ngang cổ, gọn gàng, phần đầu được gắn một chiếc kẹp nơ đỏ cực lớn – nhìn sơ qua còn tưởng là một chiếc mũ nồi vì chất liệu lông mềm mịn.

Hoàn tất tạo hình và trang điểm, Hứa Hân Đóa không vội mang giày cao gót, mà xách theo đứng sang một bên chờ. Nhìn mình trong gương, cô cảm thấy có chút… khác thường.

Gương mặt ửng hồng, giống như trang điểm kiểu bị cháy nắng nhưng nâng cấp lên một tầm mới.

Vốn dĩ gương mặt cô đã mang nét cao cấp, giờ thêm lớp makeup này khiến cô cảm thấy bản thân thoát ly hoàn toàn khỏi phạm trù “con người bình thường”. Có chút giống người máy vô cảm hoặc một sinh vật kỳ quái, nói chung là không giống người thường nữa.

Hứa Hân Đóa nhỏ giọng hỏi anh Trương: "Hình tượng này của em… có kỳ quá không ạ?"

Bộ dạng này mà đi ngoài đường có khi dọa người ta khiếp vía mất?

Anh Trương đáp: "Ừ, không bình thường mới là đúng. Em thế này rất có cảm giác high-fashion."

Hứa Hân Đóa cũng ngoan ngoãn chờ đợi, lát nữa sẽ vào chụp hình cùng mọi người.

Lúc này, các người mẫu khác cũng lần lượt đến nơi. Một người trong số đó vừa thấy Hứa Hân Đóa liền chủ động bước đến bắt chuyện, hỏi: "Bạn là…?"

Rõ ràng là không biết cô là ai.

Hứa Hân Đóa lễ phép giới thiệu: "Tôi là Hứa Hân Đóa, từ công ty Tinh Giải."

Cô người mẫu kia có vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười nói: "Tôi là Evalyn, bên ShangKong. Trước giờ tôi còn không biết Tinh Giải có mảng người mẫu nữa đấy."

"Ừ, mảng người mẫu là studio con của Tinh Giải."

"À— vậy hả." Evalyn cố tình kéo dài giọng rồi quay đi.

Evalyn lúc làm tóc thì trò chuyện với stylist:
"Sao tự dưng lại có thêm một người mẫu vậy? Trước giờ tôi nhớ là chỉ có bốn người mà."

Stylist vừa chỉnh tóc vừa đáp: "Ban đầu đúng là dự tính năm người, nhưng mãi không tìm được người hợp nên mới chốt là bốn. Cô ấy là người được xác định vào tối hôm qua."

“Trùng hợp vậy à… là người mới hả?”

“Ừ, nghe nói từng lên hot search một lần.”

Evalyn lập tức lấy điện thoại ra tra cứu, sau đó trợn trắng mắt: Cái gì mà hot search chứ, thật là mất mặt, đến cả hotgirl mạng cũng không bằng.

Cô ta vốn dĩ rất hào hứng, cảm thấy lần này có cơ hội lên trang bìa, đã bỏ xa nhiều người trong giới, có thể nâng tầm đẳng cấp bản thân. Ai ngờ giữa chừng lại nhảy ra một người mới, làm người mẫu chưa bao lâu, ảnh chụp trước đó thì quá tầm thường, khiến toàn bộ đẳng cấp bỗng chốc tụt dốc.

Cô ta bực bội đến phát cáu, lấy điện thoại ra liên tục phàn nàn, còn lén chụp một tấm ảnh của Hứa Hân Đóa. Trong ảnh, Hứa Hân Đóa đang khoác áo của anh Trương, vì lạnh nên cả người co ro lại trong áo khoác, nhìn chẳng có chút khí chất nào.

Bạn trong nhóm A: Gì đây vậy?

Bạn trong nhóm B: Lục tung rồi, tác phẩm duy nhất là cái “Bạn trai không bằng bạn thân” đó thôi.

Bạn trong nhóm C: “Bạn trai không bằng bạn thân”, hahahaha!

Bạn trong nhóm D: Cao có 1m75 thôi á? Evalyn tận 1m81 cơ mà? Lúc chụp hình chẳng phải phải chiều theo người mới này à?

Bạn trong nhóm B: Người mẫu ảnh mà, chưa từng catwalk. Với chiều cao này thì show quốc tế người ta cũng chẳng thèm nhận.

Bạn trong nhóm E: Biết đâu lại được sắp xếp đi diễn thật thì sao? Không biết là được bao nuôi hay là rich kid nữa, cái đồng hồ đúng là đắt thật đấy!

Evalyn: Chỉ mong cô ta đừng làm chậm tiến độ, tôi còn có lịch sau đó nữa.

Bạn trong nhóm A: Ôi! Là cậu ấm nhà họ Hà hả?

Evalyn: Ăn có mỗi bữa cơm thôi mà.

Đúng lúc này, Lục Cẩm Hữu bước vào, vừa đi vừa cười nói với trợ lý. Khi đi ngang qua Hứa Hân Đóa, anh ta hơi khựng lại một chút, rồi nở nụ cười xin lỗi: “Xin lỗi nhé, lúc nãy tôi không để ý là ở đây có người ngồi, bị giật cả mình. Cái kẹp tóc của em dễ thương thật đấy!”

Bình Luận (0)
Comment