“Ồ, không sao đâu.” – Hứa Hân Đóa đáp lại.
Lục Cẩm Hữu cầm từ tay trợ lý một ly trà sữa đưa cho Hứa Hân Đóa, nói: “Xin lỗi nhé, vì tôi mà toàn bộ lịch chụp bị đổi, cái này coi như là tạ lỗi.”
Trong nhóm người tham gia chụp lần này, Lục Cẩm Hữu có thể nói là người nổi tiếng nhất.
Anh xuất thân từ diễn viên nhí, không có scandal, diễn xuất cũng khá nổi bật. Hiện đang học tại Học viện Hý kịch Bắc Kinh, lớn hơn Hứa Hân Đóa hai tuổi.
Dù vậy, Lục Cẩm Hữu không hề tỏ vẻ kiêu ngạo, ngay cả với người mới như Hứa Hân Đóa, anh cũng cư xử rất lịch sự.
Hứa Hân Đóa nhận lấy ly trà, chạm phải thành cốc hơi lạnh, còn nghe thấy tiếng đá lách cách bên trong, vẻ mặt có chút không tự nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng nhận lấy và nói: “Cảm ơn anh, thật ra em không bận gì cả, sắp xếp thời gian nào cũng được.”
Lục Cẩm Hữu nhận ra biểu cảm nhỏ đó, liền hạ giọng hỏi: “Là em không uống được đồ lạnh sao?”
Nói rồi, anh lấy lại ly trà sữa từ tay Hứa Hân Đóa, ra hiệu cho trợ lý giơ các ly còn lại lên, lần lượt cầm thử từng ly để kiểm tra nhiệt độ: “Tôi đã dặn họ mua vài ly để nhiệt độ thường, để tôi tìm cho em.”
Lúc này, Hứa Hân Đóa có hơi bất ngờ vì được quan t@m đến vậy. Vì đang đi chân trần nên hơi bất tiện, cô vội vàng xỏ giày vào đứng dậy, đứng cùng Lục Cẩm Hữu cho lịch sự hơn.
Trong lòng Hứa Hân Đóa, Lục Cẩm Hữu là tiền bối lớn.
Anh đưa cho cô một ly trà sữa nhiệt độ thường, thấy cô có vẻ lúng túng, bèn cười bảo: “Không cần đứng lên đâu, em cứ nghỉ ngơi đi. Anh còn phải hóa trang mất một lúc nữa, anh đi trước đây, lát nữa gặp.”
“Vâng, hẹn gặp lại.”
Lục Cẩm Hữu tiếp tục đi vào trong, thấy nhân viên nào cũng chủ động chào hỏi, ngay cả anh chàng Trương ca cũng được phát đồ uống.
Evalyn là người mẫu chuyên nghiệp, ăn uống rất nghiêm ngặt, nên anh chỉ đưa cho cô một ly nước chanh.
Hứa Hân Đóa vẫn ngồi ở góc, lấy điện thoại nhắn tin cho Lâu Hử:
Hứa Hân Đóa: “Chồng của cậu siêu ấm áp luôn, tớ vừa gặp người thật rồi!”
Lâu Hử: “Ngoài đời có đẹp trai không?”
Hứa Hân Đóa: “Đẹp hơn cả trên TV, mặt mộc luôn đó!”
Lâu Hử: “Trời ơi, tớ nghe thôi mà cũng kích động nè! Đóa Đóa, cậu đừng chụp lén nhé, tối kỵ đấy, đừng phạm sai lầm. Nhưng mà... thay tớ nhìn nhiều thêm vài cái nha!”
Hứa Hân Đóa: “Okay luôn!”
Lâu Hử: “Tạp chí mà ra là tớ mua sạch luôn!”
Lúc này, tổng biên tập cũng đến. Vừa bước vào, Hứa Hân Đóa lập tức đứng dậy chào hỏi.
Tổng biên tập là một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, được chăm sóc rất tốt. Tuổi tác của bà thể hiện ở ánh mắt và thần thái, còn nói về dung mạo thì nhìn không khác gì người chưa đến ba mươi, chắc chắn vẫn có người tin.
Tổng biên tập nhìn thấy Hứa Hân Đóa, trên mặt giữ nụ cười đúng mực, trầm ổn và tao nhã. Sau khi quan sát một lượt, bà kéo tay Hứa Hân Đóa lại gần chỗ stylist và nói: “Lớp trang điểm hơi lạ, sửa lại chút đi.”
Chủ đề của số tạp chí lần này là “Sắc đỏ Trung Hoa”.
Chiếc kẹp tóc đỏ nổi bật trên đầu Hứa Hân Đóa, chiếc váy trên người cô cũng lấy màu đỏ làm chủ đạo.
Những người khác cũng đều mặc trang phục trong tông đỏ.
Stylist ban đầu thấy Hứa Hân Đóa là người mới, nên trang điểm kiểu đó cũng có phần cố ý làm nền cho mấy người còn lại. Giờ tổng biên tập lên tiếng rồi, stylist lập tức gật đầu đồng ý chỉnh sửa.
Tổng biên tập nhìn Hứa Hân Đóa một lúc rồi nói: “Trang điểm mắt là điểm nhấn, mắt cô ấy rất đẹp, phải làm nổi bật ưu điểm này lên. Tôi tin cô ấy sẽ thể hiện tốt.”
Bà vỗ vai stylist một cái, sau đó đi gặp Lục Cẩm Hữu, trông có vẻ rất thân thiết, hai người trò chuyện rất ăn ý.
Khi bước vào buổi chụp chính thức, Hứa Hân Đóa không hề gây cản trở, trái lại còn có cảm giác trước ống kính rất tốt, phối hợp vô cùng nhịp nhàng.
Nhiều lúc nhiếp ảnh gia chỉ cần giải thích sơ qua, Hứa Hân Đóa đã hiểu được ý họ muốn truyền tải – khả năng tiếp thu của một học bá được thể hiện một cách rõ ràng nhất lúc này.
Trong buổi chụp lần này, cô là người mẫu có tiếng tăm nhỏ nhất. Thông thường vị trí trung tâm sẽ là Lục Cẩm Hữu, còn cô thì đứng ở rìa ngoài.
Chiều cao của cô trong nhóm này cũng không có nhiều lợi thế.
Người mẫu nam cao nhất là 1m89, tiếp đó là Lục Cẩm Hữu cao 1m84, Evalyn – người mẫu nữ – cao tận 1m81.
Ngay cả tiểu hoa không phải người mẫu cũng cao đến 1m72.
Vì thế, chiều cao 1m75 của Hứa Hân Đóa trong hoàn cảnh này đã không còn được coi là ưu thế nữa.
Mỗi điều kiện bản thân, khi đặt trong những vòng tròn khác nhau, sẽ mang lại hiệu quả và giá trị hoàn toàn khác nhau.
Trong đời thực, một cô gái cao 1m75 chắc chắn thuộc hàng cao ráo nổi bật, vậy mà ở đây lại trở thành người làm nền.
Có một phân cảnh càng khiến cô trở nên mờ nhạt hơn.
Họ đã dựng một bối cảnh trông như rừng mưa nhiệt đới, tuy chủ đề trang phục là đỏ làm chủ đạo, nhưng lại chụp hình giữa một không gian ngập tràn sắc xanh, được điểm xuyết thêm bởi nhiều loại cây cỏ.
Mỗi người mẫu đều có một nhạc cụ riêng: Lục Cẩm Hữu cầm đàn cello, tiểu hoa là violin, người mẫu nam cầm sáo dài.
Evalyn đã dùng đàn harp – loại đàn vốn đã khá to, vậy mà đến lượt Hứa Hân Đóa lại là… đàn piano.
Vì đàn piano chiếm quá nhiều diện tích và ảnh hưởng đến hiệu quả thị giác, nên khu vực xung quanh được che lấp bởi nhiều cây cảnh nhất, vị trí của cô cũng bị xếp về phía sau.
Trong khung hình, cô gần như ngồi nghiêng người, nửa bên mặt còn bị che mất bởi một chiếc nơ bướm to đùng, cộng thêm mái tóc, khiến nửa khuôn mặt đều bị khuất.
Thành phẩm chụp ra, cô chỉ hiện được một phần cằm và đầu mũi, cùng đường viền mắt mờ nhạt – hoàn toàn như một nhân vật nền mờ mịt.
Hứa Hân Đóa biết rõ mình là người mới, nên cũng không để tâm quá nhiều, lúc chụp hình vẫn nghiêm túc, thậm chí còn tranh thủ quan sát cách làm việc của Evalyn và nam người mẫu, cẩn thận học hỏi.