Đồng Duyên chống cằm trên bàn ăn, nhìn Hứa Hân Đóa ăn mì, bỗng dưng đưa tay ra nghịch một lọn tóc của cô, quấn quanh đầu ngón tay.
Hứa Hân Đóa ngẩng đầu nhìn cậu, thấy cậu lại đang mím môi.
Rõ ràng là vẫn chưa chấp nhận nổi việc cô cắt tóc ngắn.
Mì của Hứa Hân Đóa cũng đã gần ăn xong, dù sao cô cũng chỉ nấu một ít.
Cô đẩy bát ra, khuỷu tay chống lên mặt bàn, nghiêng người về phía Đồng Duyên, dùng ngón trỏ tay phải vén mái cậu lên, hỏi: “Đồng Duyên ca ca, anh không thích em nữa à?”
Đồng Duyên không sợ cuồng phong bão táp, không sợ thiên quân vạn mã, chỉ sợ Hứa Hân Đóa đột nhiên ra tay "thả thính".
Khoảnh khắc ấy, cậu không phải tim đập loạn nhịp, mà là bị dọa đến ho khù khụ.
Thế nhưng không thể không thừa nhận, khoảnh khắc Hứa Hân Đóa cố tình ghé sát lại trêu chọc, đúng là phong tình vạn chủng, như một loại mê dược, đủ sức khiến cậu đắm chìm ngay lập tức.
Thế mà tất cả bầu không khí ấy lại bị hai chữ của Đồng Duyên phá hỏng hoàn toàn: “Đồ lẳng lơ!”
Hứa Hân Đóa lập tức bưng bát đi rửa.
“Nhà có máy rửa bát mà.” Đồng Duyên đi theo vào bếp nói.
“Có mỗi cái bát mà dùng máy rửa, không phải càng phiền sao.”
Đồng Duyên khoanh tay trước ngực, đánh giá Hứa Hân Đóa. Vốn dĩ cậu đã thích màu đen, lại càng thấy cô gái mình thích mặc váy ngủ hai dây màu đen thì càng đẹp đến lạ thường.
Nhìn một lúc, cậu vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Hứa Hân Đóa rửa xong bát, lau tay rồi quay lại nhìn Đồng Duyên hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
“Bực quá không ngủ được.”
“Vậy thì tiếp tục mà bực đi, chuyện này vô phương cứu chữa rồi.”
Đồng Duyên theo cô ra khỏi bếp, Hứa Hân Đóa tắt đèn, trong phòng chỉ còn ánh sáng mờ mờ từ đèn cảm ứng dưới chân.
Cậu đột nhiên hỏi: "Cậu đi tra rồi đúng không?”
Hứa Hân Đóa cũng không giấu diếm, thẳng thắn trả lời: “Ừm.”
Khi đi ngang qua phòng khách, Đồng Duyên ngồi luôn xuống ghế sofa, rõ ràng là định trò chuyện với cô.
Hứa Hân Đóa đi đến ngồi xuống cạnh cậu, bật đèn tường phía trên ghế sofa.
“Kiều Niệm là bạn trai cũ của mẹ.” Đồng Duyên thẳng thắn nói ra câu này.
“Vậy tức là một phần lời đồn là thật?”
“Ừm. Có một lần Kiều Niệm đến nhà, đột nhiên túm lấy tôi không buông, còn cầm dao dí vào cổ tôi, rồi hét lên với mẹ trong trạng thái cuồng loạn. Cụ thể ông ta nói gì thì tôi không nhớ rõ, lúc đó thật sự rất sợ, chỉ nhớ đại ý là mẹ bỏ ông ta, còn ba vì giành mẹ mà khiến công ty ông ta phá sản, nợ nần chồng chất.”
Hóa ra Kiều Niệm thật sự có liên quan đến vết sẹo của Đồng Duyên.
Hứa Hân Đóa bỗng cảm thấy đau lòng. Lúc nhỏ như thế mà đã phải trải qua chuyện như vậy, khi đó Đồng Duyên đã sợ hãi đến mức nào?
Chắc là hoảng loạn lắm nhỉ?
Hứa Hân Đóa nghĩ một lát rồi nhẹ giọng nói: “Tôi tin mẹ không phải vì tiền mà đến với ba cậu.”
“Họ chưa bao giờ kể với tôi chuyện giữa họ như thế nào, chắc là thấy những chuyện kiểu này khó mà mở lời với con trai. Tôi chỉ biết, trên cổ tôi có một vết sẹo, và nó sẽ ở đó cả đời.”
Nghe xong, trong lòng Hứa Hân Đóa như thắt lại. Cô nghiêng người, đưa tay ôm lấy Đồng Duyên, nhẹ nhàng vỗ về đầu cậu: “Không xấu đâu, tôi rất thích hình xăm trên cổ cậu.”
Đồng Duyên vòng tay ôm lấy eo Hứa Hân Đóa, cảm thấy cái eo này thật sự mảnh đến mức khó tin.
Đặc biệt là chiếc váy ngủ mỏng manh khiến vóc dáng của cô càng thêm rõ ràng.
Cậu khẽ thì thầm: “Tôi thích cậu để tóc dài hơn.”
Giọng nói nghe đến là tủi thân.
“Còn tôi thì thích cậu không nổi nóng lung tung.”
“Thôi được… thật ra tóc ngắn cũng được, nhìn mãi cũng quen mắt… cũng ổn.”
Đồng Duyên tựa vào lòng Hứa Hân Đóa, bỗng nhận ra hình như bên trong váy ngủ của cô không có nội y.
Cậu đột nhiên thấy cổ họng ngứa ngáy, không kiềm chế được lại ho khan.
Hứa Hân Đóa buông cậu ra, lập tức khiến lòng Đồng Duyên trống rỗng, chỉ muốn kéo cô lại ôm tiếp. Nhưng cô lại hỏi với vẻ quan tâm: “Cậu sao thế? Hồi nãy đã thấy ho rồi.”
“Ồ… không sao, chỉ là đột nhiên thấy khô miệng khô lưỡi thôi.”
Hứa Hân Đóa đứng dậy, đi về phía máy nước, vừa đi vừa nói: “Có lẽ do sàn nhà ấm quá đấy, tôi rót cho cậu ly nước.”
Đồng Duyên nhìn bóng lưng Hứa Hân Đóa trong ánh sáng mờ mờ, chiếc váy ngủ đen càng làm nổi bật làn da trắng nõn trên cánh tay và lưng cô, khiến cậu càng ho dữ dội hơn.
Hứa Hân Đóa quay lại đưa nước cho cậu, đưa tay sờ trán rồi lại thử nhiệt độ ở cổ cậu, muốn xem cậu có bị cảm không.
Không sốt.
Đồng Duyên cố làm ra vẻ bình tĩnh uống nước, nhưng trong lòng khổ sở không nói nên lời. Sớm biết vậy hôm đó đã không đồng ý cái điều kiện “một năm”, cứ bắt cô phá vỡ giao kèo là được rồi.
Chuyện thế này… bảo chịu đựng nổi sao?
Đồng Duyên chui ra khỏi chăn, nghe tiếng đàn piano ngoài cửa phòng, không nhịn được khẽ rên một tiếng.
Tối qua vì nhớ đến dáng vẻ yểu điệu lộng lẫy của Hứa Hân Đóa trong bóng tối, cậu bứt rứt cả đêm không ngủ nổi, lăn qua lăn lại đến hơn bốn giờ sáng mới mệt mỏi thiếp đi.
Kết quả là tám giờ sáng Hứa Hân Đóa đã bắt đầu ngồi sáng tác nhạc gốc, tiếng đàn thì đứt quãng không trọn vẹn, khiến Đồng Duyên nghe mà cảm thấy như bị tra tấn.
Cậu trở mình trong chăn, muốn ngủ thêm chút nữa, vừa nhắm mắt lại được một lát thì Hứa Hân Đóa lại ngừng đàn.
Cậu nằm đó, lại bắt đầu dỏng tai lên nghe, muốn biết cô đang làm gì, nhưng nhà thì quá rộng, nghe mãi chẳng thấy động tĩnh gì.
Không kìm được tò mò, Đồng Duyên ngồi bật dậy, vò vò tóc, rồi xuống giường đi rửa mặt.
Rửa mặt xong, cậu với tay định lấy chiếc áo thun đen quen thuộc, nghĩ một chút lại thấy không được. Hứa Hân Đóa không thích cậu mặc đồ đen, mà cậu thì đang theo đuổi cô, vậy phải lấy "sắc đẹp dụ người" chứ!