Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 180

Hứa Hân Đóa thích gì nhỉ? Chẳng phải là thích nhìn thân hình cậu mặc mấy bộ đồ loè loẹt sao?

Vì vậy cậu đến trước tủ đồ, mở ra chọn áo, nhưng chỉ thấy áo thun đen, hoodie đen, áo khoác đen… cuối cùng lại âm thầm đóng cửa tủ lại.

Cậu mặc nguyên bộ đồ ngủ đi ra ngoài, ló đầu nhìn về phía phòng khách, không thấy ai cả, liền giơ tay gõ cửa phòng Hứa Hân Đóa.

Không có ai trả lời trong phòng, Đồng Duyên liền đẩy cửa đi thẳng vào, mở tủ quần áo của Hứa Hân Đóa ra tìm đồ mặc.

Hai người họ đã từng hoán đổi thân thể với nhau suốt nhiều năm, sớm quen với việc ra vào phòng đối phương, chạm vào đồ đạc của nhau cũng rất tự nhiên.

Những thứ này, chẳng phân biệt của ai với ai.

Đừng nhìn Hứa Hân Đóa là con gái, nhưng đồ cô tự mua đều rất giản dị, phong cách cũng trung tính.

Những bộ đồ rộng rãi thì Đồng Duyên hoàn toàn có thể mặc được, nhất là từ khi mốt “áo bạn trai” trở nên thịnh hành, cậu lại càng được lợi vì có thể “nhặt đồ” mặc thoải mái.

Cuối cùng, cậu chọn một chiếc sơ mi trắng làm lớp lót bên trong, khoác thêm một chiếc áo nỉ cổ tròn màu hồng bên ngoài.

Áo mặc lên hơi ôm một chút, nhưng khi soi gương thì lại thấy rất vừa vặn, nên cậu cũng không đổi sang cái khác nữa.

Cậu còn lấy ra một chiếc quần của Hứa Hân Đóa để thử, cuối cùng lại đặt về chỗ cũ. Vòng eo của Hứa Hân Đóa đúng là kinh khủng, với dáng người to cao như cậu thì mặc vào chắc chắn không vừa.

Đồng Duyên quay lại phòng mình tìm một chiếc quần, còn vào phòng tắm chỉnh lại tóc, sau khi hài lòng mới đi ra, định bụng đi quyến rũ Hứa Hân Đóa.

Ai ngờ vừa ra đến phòng khách, liền thấy Doãn Họa và Đồng Du Khải đang trợn mắt nhìn cậu đầy sững sờ.

Vừa rồi phòng khách đâu có ai, họ từ đâu đến vậy? Từ hành lang? Hay là Hứa Hân Đóa xuống lầu mở cửa đón họ?

Đồng Duyên khẽ ho một tiếng rồi hỏi: “Ba mẹ đến từ lúc nào vậy?”

Doãn Họa nhìn Đồng Duyên một lúc, rồi hỏi lại: “Đổi về rồi à?”

“Chưa.” Đồng Duyên đi tới, làm ra vẻ bình tĩnh ngồi xuống ghế, “Hai người tới mà không báo trước gì cả? Con mới dậy không lâu.”

Doãn Họa nhìn Đồng Duyên, không nhịn được cười khẽ một tiếng, rồi nói: “À, mấy hôm Tết bận quá, không có thời gian gặp các con. Giờ chuẩn bị ra sân bay, nên ghé qua đưa lì xì.”

“Khách sáo quá, còn mang lì xì tận nơi, con chúc ba mẹ năm mới vui vẻ ạ.” Đồng Duyên lập tức đưa tay ra nhận.

Doãn Họa lấy phong bao lì xì từ trong túi đưa cho Đồng Duyên, đồng thời nói: “Mẹ chủ yếu là muốn gặp Đoá Đoá.”

“Cái việc biên tập chính của Lê Lê Á sắp xếp để Đoá Đoá hợp tác với Lục Cẩm Hữu, mẹ có biết không?” Đồng Duyên đưa tay nhận lấy phong bao, liếc qua tấm thẻ bên trong rồi tiện tay bỏ vào túi, hỏi.

Doãn Họa hình như đã biết chuyện này từ trước, chỉ mỉm cười đáp: “Mẹ biết rồi, Đoá Đoá nếu muốn ở trong cái giới này, ít nhiều gì cũng phải có chút tiếp xúc với những người như vậy thôi.”

“Nhưng cũng đâu cần thiết phải trực tiếp hợp tác với Lục Cẩm Hữu? Bà tổng biên tập kia nghĩ gì vậy chứ?”

Doãn Họa nghiêng đầu nhìn Đồng Du Khải, phát hiện sắc mặt ông ấy quả nhiên trở nên khó coi, không khỏi có chút bất đắc dĩ.

Tuy nhiên vì biết Đồng Duyên lo cho Hứa Hân Đóa nên mới hỏi vậy, nên bà vẫn nghiêm túc trả lời: “Hồi đó mẹ đang trong thời kỳ lên cao, không thể công khai chuyện tình cảm. Dù có tin đồn, nhưng mẹ chưa từng thừa nhận. Ngay cả bạn bè thân thiết cũng không biết mẹ và người đó từng thật sự bên nhau, ai cũng nghĩ là chiêu trò. Trong giới này, nghệ sĩ với quản lý mâu thuẫn là chuyện thường, chẳng ai để tâm nhiều.”

Thật ra mấy chuyện đó có thể giấu Đồng Duyên được, nhưng sau khi chuyện kia xảy ra, muốn giấu cũng không giấu nổi nữa.

“Cái tên Kiều Niệm kia có nhằm vào Đoá Đoá không?” Đồng Duyên vẫn không yên tâm, lo Hứa Hân Đóa sẽ bị liên lụy.

Doãn Họa lắc đầu: “Mẹ cũng không biết cái tên điên đó giờ còn định làm gì nữa. Bao nhiêu năm rồi hắn không động đến mẹ, chắc cũng không sao đâu. Còn Lục Cẩm Hữu thật ra là một đứa bé tốt, diễn xuất ổn, tính tình cũng được.”

“Anh ta là con ruột của kẻ điên đó mà lại tốt cái gì? Con gần đây mới nhận ra, thật ra con cũng chẳng khá hơn ba mình là bao.”

Doãn Họa bỗng nhướng mày, có vẻ hứng thú: “Sao vậy, gần đây con gặp chuyện gì à?”

Đồng Duyên lập tức phủ nhận: “Không có gì.”

Đồng Du Khải vốn dĩ không định tham gia vào cuộc nói chuyện này, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Liên quan gì đến ba?”

Đồng Duyên lại phủ nhận: “Không có gì hết.”

Doãn Họa đứng dậy đi về phía bếp, vừa đi vừa nói với Đồng Duyên: “Mẹ vào bếp xem thử, Đoá Đoá và bà nội đang nấu cơm cho cả nhà, mẹ vào giúp một tay.”

Thật ra Doãn Họa chẳng biết làm gì trong bếp, đến rửa bát còn làm vỡ, vào đó cũng chỉ là lấy lệ, chắc lát lại đi ra thôi.

Bị Đồng Du Khải trừng mắt đến khó chịu, Đồng Duyên không nhịn được hỏi lại: “Không phải do ba ngày xưa giành người yêu sao?”

“Cái gì mà giành? Ba thích trước cơ mà!”

“Ba bắt đầu thích mẹ từ khi nào?”

“Khoảng bảy tuổi.”

“Cha dậy thì sớm ghê ha.”

“Hừ.” – Đồng Du Khải khẽ hừ một tiếng đầy khinh thường.

Năm Đồng Du Khải bảy tuổi thì Doãn Hoạ mới mười tuổi, đúng là từ nhỏ đã nhắm vào cô gái xinh đẹp nhất rồi.

Đồng Duyên nghĩ một lát, cảm thấy có gì đó không đúng, liền nói: “Ba thích trước cũng vô ích thôi, lúc đó người ta đã có bạn trai rồi mà.”

Bình Luận (0)
Comment