Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 181

Đồng Du Khải vốn không muốn bàn nhiều, nhưng không muốn bị hiểu lầm, đành giải thích: “Ta với mẹ con yêu nhau trước đó rồi, sau này chia tay. Sau khi chia tay thì ta đi du học, nhà mẹ con lại phá sản trong thời gian đó. Đến khi ta về nước thì bà ấy đã…”

“Ba…ba học xong cấp hai là ra nước ngoài rồi nhỉ? Cái này… chẳng phải là con sắp vượt mặt ba sao?”
Đồng Duyên ngơ ngác, thật sự bị sốc. Ba mình đúng là đỉnh thật, yêu sớm đến mức này. Cậu nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: “Thế tại sao lại phải chia tay? Nếu không chia thì làm gì còn vai diễn cho Kiều Niệm nữa?”

“Bà ấy chê ta trẻ con, rồi đá ta.”

“…Ồ.” – Đồng Duyên cố nhịn cười, mặt đầy biểu cảm "ba tự hiểu nha".

Lúc này Hứa Hân Đóa bưng một đĩa bánh chẻo ra, gọi hai cha con đang ngồi ngoài phòng khách vào ăn cơm.

Do Doãn Hoạ và Đồng Du Khải vội đi sân bay, Hứa Hân Đóa không có thời gian chuẩn bị nhiều món, chỉ luộc bánh chẻo đông lạnh trong tủ lạnh rồi làm thêm vài món đơn giản.

Khi mang ra bàn, cô chỉ vào đĩa bánh chẻo tròn vo và nói với Doãn Hoạ: “Mấy cái tròn tròn này là Đồng Duyên gói đó ạ.”

Doãn Hoạ nhỏ giọng cảm thán: “Ôi trời, Duyên Duyên còn biết gói bánh chẻo nữa, giỏi thật.”

Đồng Du Khải cũng ngồi xuống ăn, Doãn Hoạ giới thiệu với ông: “Duyên Duyên không thích ăn giấm, còn Đóa Đóa thì rất thích.”

Đồng Du Khải gật đầu nhìn hai đứa nhỏ, nhưng không hiểu Doãn Hoạ đang ẩn ý gì.

Doãn Hoạ đành từ bỏ, cúi đầu tiếp tục ăn.

Sau khi ăn xong, hai vợ chồng lên đường ra sân bay. Trên đường đi, Đồng Du Khải chợt hỏi: “Lúc nãy em hỏi Duyên Duyên có hoán đổi lại rồi à, là có ý gì?”

Doãn Hoạ chẳng buồn trả lời: “Tự mình ngộ đi.”

Bên kia, Hứa Hân Đóa cầm phong bao lì xì mà ba mẹ Đồng Duyên đưa, đổ ra thì thấy chỉ có một chiếc thẻ, cô vội vã đi đến hỏi Đồng Duyên: “Chỉ có mỗi cái thẻ thôi, không ghi mật khẩu, thế dùng kiểu gì?”

Đồng Duyên uể oải trả lời: “Nếu không nói mật khẩu thì chắc chắn là ngày sinh nhật của mẹ rồi.”

“Ồ… Đây là lần đầu tiên tôi được lì xì bằng thẻ, trước giờ toàn nhận tiền mặt.”

“Tiền mặt thì chắc hai người họ phải thuê xe tải mới chở nổi.”

“Nhiều vậy sao?!”

Trước đây Hứa Hân Đóa sống ở vùng quê, bà nội Hứa cũng chẳng có bao nhiêu tiền, mấy năm trước tiền lì xì cho cô chỉ từ hai mươi tệ, rồi sau lên được một trăm, cô đều không nỡ tiêu.

Bây giờ nhận được tiền lì xì, cô còn hơi phấn khích.

Đồng Duyên lười biếng nói: “Tối thiểu cũng một triệu.”

Hứa Hân Đóa sững người, cầm thẻ nuốt một ngụm nước bọt, tay run run ôm thẻ chạy về phòng, mở máy tính muốn kiểm tra số dư, lại phát hiện phải dùng mã xác nhận.

Đồng Duyên nhìn cô như vậy không nhịn được cười, lấy điện thoại gọi điện hỏi tổng đài. Cuối cùng, nhân viên chăm sóc khách hàng nói cho cậu biết số tiền cụ thể.

Cậu trả lại thẻ cho Hứa Hân Đóa và nói: “Thẻ của cậu là năm triệu, của tôi là hai triệu.”

Hứa Hân Đóa hít sâu một hơi.

Trong tay cô đã có rất nhiều thẻ — thẻ phụ của Đồng Duyên, thẻ sinh hoạt phí mà Đồng Du Khải đưa, thẻ sinh hoạt của nhà họ Mục, bây giờ lại có thêm một chiếc thẻ lì xì nữa.

Những chiếc thẻ này, trừ thẻ sinh hoạt của nhà họ Mục lúc đầu cô từng tiêu đến, về sau toàn là tiêu bằng tiền tự mình kiếm được.

Giây phút này, cảm giác của cô chính là: chỉ cần vượt qua được rào cản trong lòng, thì cô sẽ lập tức trở thành người cực kỳ giàu có.

Cô cất thẻ vào ví, sắp xếp gọn gàng xong mới quay lại nhìn Đồng Duyên, hỏi: “Hôm nay sao không mặc nguyên một cây đen nữa vậy?”

“Muốn quyến rũ cậu.” — Đồng Duyên trả lời rất tự nhiên.

“Nghe nói con gái mặc áo sơ mi của con trai để quyến rũ thì có rồi, chứ con trai mặc đồ con gái để quyến rũ là lần đầu tiên thấy đó.”

“Chỉ hỏi một câu: Tôi có đẹp không?”

Hứa Hân Đóa đi tới đi lui nhìn Đồng Duyên một hồi, rồi lấy điện thoại ra, đứng cạnh cậu chụp ảnh selfie.

Đồng Duyên hôm nay hiếm khi ăn mặc dễ thương như vậy, cô nhất định phải chụp lại làm kỷ niệm.

Hai người bọn họ chụp ảnh đều không giỏi, ảnh chụp chủ yếu dựa vào nhan sắc gánh đỡ, cuối cùng cũng chọn được hai tấm ảnh chụp chung khá đẹp.

Hứa Hân Đóa chụp xong liền gửi cho Lâu Hử: Giúp mình P (photoshop) một chút.

Lâu Hử: Vừa nhìn thấy ảnh, máu mũi như đạn pháo b ắn ra luôn.

Chẳng bao lâu sau, Hứa Hân Đóa nhận được ảnh đã chỉnh sửa, còn có mấy phiên bản khác nhau.

Lâu Hử: Anh Duyên hôm nay mặc thế này dễ thương quá, không nhịn được nên thêm tai thỏ cho ảnh anh ấy, không ngờ lại hợp đến lạ.

Hứa Hân Đóa nhìn ảnh chụp hai người đội tai thỏ mà mê mẩn không thôi, cảm thấy Đồng Duyên đáng yêu muốn xỉu, lập tức bấm lưu lại.

Đồng Duyên ngồi ngay bên cạnh cô, cũng xin ảnh từ Hứa Hân Đóa.

Vừa nhận được ảnh, Đồng Duyên liền đăng lên Moments (bảng tin):
"Năm mới cũng khá vui vẻ đấy." [kèm hình ảnh]

Bình luận tới rất nhanh:

Ngụy Lam: Anh Duyên hôm nay dễ thương quá, Đóa gia cũng xinh quá trời, tóc ngắn hợp ghê đó!Tô Uy: Cùng nhau đón năm mới à?Doãn Họa: Hai cô con gái dễ thương quá đi mất.

...

Hứa Hân Đóa chỉ đơn giản lưu ảnh rồi lại tiếp tục sáng tác bản nhạc của mình.

Đồng Duyên thì ngồi bên cạnh giúp cô làm bài tập, thỉnh thoảng nghe một lúc, sau đó đứng lên đi đến phía sau cô, đưa tay ra gảy đàn: "Đoạn chuyển tiếp này có thể đổi thành thế này, không thì nghe hơi đều quá."

Đồng Duyên bắt đầu đàn, ngón tay thon dài múa lượn trên phím đàn trước mặt Hứa Hân Đóa, tiếng đàn vang lên êm tai đến lạ.

Mà cô thì đang nằm gọn trong vòng tay của Đồng Duyên, giọng nói của cậu vang lên trên đỉnh đầu, thỉnh thoảng còn phả hơi vào tóc cô.

“Khá hay đấy.” — Hứa Hân Đóa lên tiếng sau khi nghe lời đề xuất của cậu.

“Cậu thử xem.” — Đồng Duyên lùi lại nhường chỗ.

Hứa Hân Đóa lại bắt đầu đàn, Đồng Duyên nghe xong sững sờ một lúc: “Cậu bấm sai phím rồi.”

Bình Luận (0)
Comment