Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 186

Hứa Hân Đóa đưa một tay lên, giơ ra trước mặt cậu, ngón cái và ngón trỏ mở ra một khoảng rất nhỏ, sau đó khẽ nói: “Tôi chỉ uống một ngụm thôi, mà tôi thật vô dụng… Chỉ một ngụm nhỏ… Cậu nói xem, có phải tôi bị dị ứng cồn không?”

“Dị ứng rượu thì đâu có biểu hiện như cậu đâu?”

“Bộp”— cô vùi mặt vào lòng Đồng Duyên: “Buồn quá…”

Đồng Duyên nhẹ giọng hỏi: “Buồn gì?”

“Tửu lượng tệ quá, có phải tôi có vấn đề về cơ thể không… Tôi có phải siêu vô dụng không…”

Đồng Duyên nghe những lời đó, cảm giác tim mình như muốn tan chảy theo.

Một cô gái lúc nào cũng mạnh mẽ, nay lại mềm mại dựa vào lòng cậu nũng nịu, mọi tức giận trong cậu đều biến mất không còn dấu vết.

Cậu muốn an ủi Hứa Hân Đóa, nhưng lại để ý thấy mấy người giúp việc trong biệt thự đều cố ý tránh mặt, liền khẽ ho một tiếng nói: “Mọi người về khu nhà phụ nghỉ ngơi đi.”

Căn biệt thự của Đồng Duyên được thiết kế theo hình vòng cung, phía đối diện với khu phòng cậu ở có một tòa nhà nhỏ – nhà bếp và nơi ở của người giúp việc đều nằm bên đó.

Người giúp việc lập tức rời đi, để lại căn biệt thự chính chỉ còn lại hai người – Đồng Duyên và Hứa Hân Đóa.

Cậu nhẹ nhàng cởi áo khoác cho Hứa Hân Đóa vì sợ cô ở trong nhà sẽ thấy nóng. Nhưng vừa định đem áo đi treo thì cô lại ôm chặt lấy cậu không buông.

Đồng Duyên bất đắc dĩ, đành dịu dàng dỗ: “Chúng ta nắm tay đi có được không?”

“Ừm.” – Hứa Hân Đóa ngoan ngoãn gật đầu, cùng cậu nắm tay bước đến chỗ kệ giày, Đồng Duyên chỉ có thể dùng một tay để treo áo, sau đó lại dắt cô quay lại phòng khách.

Cậu để Hứa Hân Đóa ngồi xuống sofa rồi nói: “Tửu lượng kém không phải lỗi của cậu mà, cậu đâu có kiểm soát được chuyện đó.”

Vừa ngồi xuống chưa được mấy giây, Hứa Hân Đóa lại buông tay cậu ra, ôm lấy eo cậu lần nữa, tựa đầu vào ngực cậu, đôi mắt long lanh nhìn lên hỏi: “Vậy cậu có chê tôi không?”

“Không chê, tôi thích chết đi được.”

“Tôi cũng thích cậu.”

“Ừm, tôi biết.”

Cô lập tức vui vẻ, nghiêng người hôn nhẹ lên môi anh một cái rồi lại cười khúc khích: “Tôi thích cậu.”

Đồng Duyên bị cô hôn đến mức sướng rơn trong lòng, lần trước bị hôn lên má thì còn ngây ngô chưa hiểu gì, lần này hôn thẳng môi, mà cậu thì đã hoàn toàn “mở khóa nhận thức”, chỉ cần nhìn cô là tim lại ngọt như đường, dịu dàng đáp lại: “Ừm.”

Hứa Hân Đóa lại hôn thêm cái nữa, lần này còn thì thầm: “Tôi siêu siêu thích cậu luôn đó.”

"Tôi cũng vậy."

Hứa Hân Đóa lại hôn cậu cái thứ ba, ánh mắt long lanh chân thành nhìn cậu, lại tiếp tục bày tỏ: "Tôi siêu siêu siêu thích cậu luôn."

Đồng Duyên nhìn sinh vật nhỏ đang say rượu trong lòng, bỗng muốn thở dài một hơi:
"Hứa Hân Đóa… cậu mà cứ tiếp tục như vậy, tôi thật sự sẽ ăn cậu mất đấy."

"Cậu đói à?"

"À... không hẳn... chỉ là... thèm."

Hứa Hân Đóa đột nhiên buông cậu ra, cúi đầu nhìn xuống người mình, sau đó còn giơ tay lên trước mắt ngắm nghía như đang phân vân điều gì đó.

Đồng Duyên tò mò cúi xuống hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

"Tôi đang nghĩ... nên đưa chỗ nào cho cậu ăn, tay được không?"

"Tự nhiên thấy hơi máu me nhỉ?"

"Tại cậu nói cậu thèm mà..."

Đồng Duyên thật sự vừa buồn cười vừa bất lực, cậu đưa tay nâng cằm Hứa Hân Đóa lên rồi hôn cô một cái.

Mãi sau mới buông ra, cậu kìm nén giọng nói: "Há miệng nào."

Hứa Hân Đóa ngơ ngác nói: "Nếu ăn mất lưỡi rồi... thì tôi sẽ không nói yêu cậu được nữa..."

Đồng Duyên cảm thấy bản thân thật sự đã hoàn toàn đầu hàng Hứa Hân Đóa mất rồi. Nhìn cô với ánh mắt thành khẩn như vậy, tim cậu ngứa ngáy, cả người rung động. Như là vào mùa xuân, khi liễu rơi lả tả, từng cánh mềm mại khẽ lướt qua da thịt khiến lòng dạ ngứa ngáy không thôi.

Cậu giơ tay chạm nhẹ vào má cô, rồi cúi đầu hôn lên trán cô một cái đầy yêu thương.

Đôi lúc cậu nghĩ, mình thật may mắn biết bao khi được gặp cô.

Rõ ràng cậu và Hứa Hân Đóa vốn dĩ không có giao điểm. Kể cả khi thân phận thật sự của cô được công bố, rồi cô chuyển đến trường quốc tế Gia Hoa, thì có lẽ hai người vẫn sẽ chẳng thân thiết. Với tính cách của Hứa Hân Đóa, cô sẽ chẳng bao giờ để mắt đến cậu, còn cậu thì cũng chẳng thích kiểu con gái kiêu ngạo như cô.

Nhưng rồi… chuyện hoán đổi thân xác xảy ra.

Chính chuyện đó đã tạo nên sợi dây liên kết giữa hai người. Và nhờ vậy, cậu đã gặp được người con gái mà bây giờ cậu yêu thương nhất.

Cậu thích cô.

Còn cô lại thích cậu… từ trước cả cậu.

Hai người cùng thích nhau, cùng bảo vệ nhau, cùng trân trọng nhau.

Mọi thứ đẹp đẽ đến mức như mơ.

Đồng Duyên dịu dàng nói nhỏ: "Tôi sẽ không ăn cậu, cũng chẳng còn thèm nữa. Đừng sợ. Tôi thích cậu, thích lắm."

Hứa Hân Đóa bỗng nhiên bật cười thành tiếng, vui vẻ đến mức không kiềm chế được:
"Siêu vui luôn, trước đây tôi từng mơ được cậu thích cơ đấy."

Đồng Duyên cũng bật cười: "Ồ? Cậu còn mơ thấy gì nữa không? Có thể kể cho tôi nghe không?"

Hứa Hân Đóa thật sự nghiêm túc nghĩ lại, cô ôm gối, co người lại trên ghế sofa, bộ dáng như đang kể lại một kỷ niệm cũ, chậm rãi nói: "Giấc mơ tôi thấy nhiều nhất là... cậu nhìn tôi, nhíu mày, vẻ mặt khó xử rồi nói: 'Hứa Hân Đóa, tôi không thích cậu, mình làm bạn thôi nhé…'"

Bình Luận (0)
Comment