Đồng Duyên đưa tay vén lại mái tóc ngắn cho cô, sau đó nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy vai cô, dịu dàng an ủi: "Đừng nghĩ đến giấc mơ đó nữa. Tôi thích cậu. Tôi sẽ không bao giờ chỉ làm bạn với cậu."
Hứa Hân Đóa lại nở nụ cười, tay túm lấy vạt áo cậu, giống như sợ cậu sẽ rời xa mình. Thích cậu nhiều năm như vậy, bao nhiêu lần lo lắng, bất an, khiến cô chẳng thể nào có được cảm giác an toàn.
Đồng Duyên cũng không biết nên an ủi cô thế nào cho phải.
Sau đó, Hứa Hân Đóa nhẹ nhàng tiếp tục: "Tôi từng mơ thấy... khi cậu đang ngủ, tôi nhìn cậu ngủ rất lâu, rồi lén cúi xuống hôn cậu một cái..."
“Ồ… thật ra cậu không cần lén đâu.”
“Tôi sợ làm cậu giật mình.”
“Tôi không sợ, còn mong đợi ấy chứ.”
“Giờ tôi không nhớ nổi mấy giấc mơ khác rồi…”
“Vậy thì mình đừng nghĩ nữa.”
Hứa Hân Đóa khẽ "ừm" một tiếng, rồi rụt rè hỏi: "Vậy nếu cậu không ăn tôi… tôi mở miệng nha. Tôi thích được cậu hôn, ngọt lắm, cậu ngọt ghê á… Đồng Duyên, cậu làm bằng đường à?"
Bị một cô gái hỏi mấy câu kiểu này, Đồng Duyên đúng là bất ngờ không biết đối đáp sao.
Tại sao cậu lại cảm thấy… mình đang bị Hứa Hân Đóa trêu chọc vậy trời?
Cái kiểu lời thoại kiểu này chẳng phải nên là do cậu nói mới đúng à?
Giờ bị giành hết mất rồi, còn mặt mũi nào mà làm nam chính hệ “lưu manh dịu dàng” nữa đây?
Nhưng mà... chuyện này Đồng Duyên hoàn toàn không thể từ chối nổi.
cậu lập tức cúi xuống hôn cô—một nụ hôn mãnh liệt, quấn quýt, ngọt ngào như vị mật.
cậu cảm giác đầu mình sắp bốc hơi, một tia lửa nhỏ chạm vào là cả cánh đồng bùng cháy.
Một lúc lâu sau cậu mới rời khỏi môi Hứa Hân Đóa,cậu biết không thể tiếp tục nữa, nếu không thì cậu sẽ không kìm chế được…
Mà nếu Hứa Hân Đóa tỉnh rượu rồi biết chuyện, chắc chắn sẽ xấu hổ đến phát khóc mất.
Hứa Hân Đóa rõ ràng vẫn chưa thấy đủ. Lúc Đồng Duyên rời khỏi cô, ngược lại cô còn hoảng lên, giống như bị vứt bỏ vậy, ủ rũ rồi lập tức nhào tới hôn tiếp cậu quay đầu né, nhỏ giọng cầu xin: “Tha cho tôi đi, cậu tỉnh rượu rồi nhất định sẽ đánh chết tôi mất…”
Hứa Hân Đóa dường như không vui, hừ khẽ một tiếng rồi vẫn tiếp tục đuổi theo mà hôn.
Đồng Duyên không thể từ chối được nữa, thuận thế đè cô xuống.
…
Hứa Hân Đóa lập tức tỉnh táo lại, hoàn toàn hoàn hồn thì phát hiện mình đang ngồi dậy, còn cái thân thể quen thuộc kia lại đang nằm ngửa trên ghế sofa, hai tay vẫn còn quàng lấy cổ cô.
Cô giật mình, lập tức bật người ngồi dậy.
Cô đưa tay lau môi, rồi nhìn lại tình trạng cơ thể của mình — chắc chắn là vừa rồi họ đang hôn nhau.
Sau khi định thần, cô lập tức lùi ra xa, đi tới một bên rót nước uống, rồi nhớ lại khoảnh khắc vừa mới hoán đổi… tay mình lúc đó đặt ở đâu…
Đồng Duyên! Cậu muốn chết à?!
Cô đang định quay sang hỏi tội cậu, thì thấy Đồng Duyên sau khi đổi vào cơ thể cô, trông có vẻ rất mơ màng, ngồi dậy nghiêng đầu ngơ ngác nhìn cô một lúc.
Hứa Hân Đóa tức đến phồng má hỏi: “Đồng Duyên! Vừa rồi có phải cậu nhân lúc người ta say rượu ăn chực không?!”
Đồng Duyên nhìn cô, đang trong trạng thái say xỉn, lẩm bẩm nói: “Cơ thể của mình sao thế này… À… hoán đổi rồi.”
“Đồng Duyên!!”
“Ừ…” Đồng Duyên đáp một tiếng, giọng mềm oặt, mơ hồ không rõ, còn mang chút điệu bộ làm nũng.
Lúc này Hứa Hân Đóa mới xác định: Đồng Duyên đã đổi sang cơ thể cô, mà cơ thể cô đang trong trạng thái say xỉn, cho nên Đồng Duyên cũng say luôn.
Một dự cảm xấu ập tới — cô biết bản thân khi say rất hay làm loạn, nhưng không biết đến mức nào.
Mà nếu Đồng Duyên say theo cô, lại mang cái tính cách của cậu…
Thì tuyệt đối… còn loạn hơn!!!
Quả đúng như vậy, Đồng Duyên đột nhiên lao tới ôm lấy cô, mở miệng nói những lời khiến cô muốn ngất: “Chúng ta làm chuyện đó đi, tôi muốn.”
Hứa Hân Đóa tức giận hét lên: “Cậu dùng thân thể tôi mà nói mấy lời này à?!”
Đồng Duyên còn uất ức: “Vậy đổi lại đi, tôi không muốn bị cậu… như vậy… đây là nguyên tắc của tôi! Để tôi làm cậu cũng được…”
“Im miệng!!”
Đồng Duyên dường như muốn đổi, nhưng lại không đổi được nữa. Đồng Duyên vô cùng đau khổ. Cậu ôm chặt cô và không buông ra. Cậu ấy thực sự đã thỏa hiệp: "Được, Tôi sẽ cho cậu cái đó... Chúng ta làm chuyện đó nhé."
“Cút đi!!!”
"Lần đầu tiên cậu xuất tinh thì có sao không nếu đau?"
"Nguyên tắc của cậu đâu? Giới hạn cuối cùng của cậu đâu?"
"Người tôi khô quá... Người cậu còn khô hơn cả tôi, tôi chịu thế nào được? Mẹ kiếp... tôi chịu không nổi, cậu chịu không nổi... Chẳng trách cậu thích tắm sau khi uống rượu."
Hứa Tân Đóa thực sự muốn đánh Đồng Duyên ngất đi. Đây là chuyện vô lý gì thế? Đây có phải là điều cô làm khi say không?
Tuy nhiên, khi nhìn thấy đó là cơ thể của mình, cô lại cảm thấy có chút không muốn làm vậy. Sau đó cô vẫn phải đi làm, nếu có bất kỳ vết thương nào trên cơ thể thì liệu có ảnh hưởng đến công việc của cô không?
Cô nhìn quanh và thấy không có người hầu nào khác trong nhà, đầu cô đột nhiên nổ tung.
Liệu hai cha con này có cùng vấn đề không? Tất cả người hầu đã bị đuổi đi chưa?
Cô quyết định hành động dứt khoát, trực tiếp bế Đồng Duyên lên rồi đi lên lầu.
Phải thừa nhận rằng Đồng Duyên có thể lực rất tốt, cậu có thể dễ dàng cõng cơ thể cao 1,7 mét của cô.
Về võ công, Đồng Duyên không kém hơn Hứa Hân Đóa, mỗi lần có thể hòa với Hứa Hân Đóa đều là đang tạo cho Hứa Hân Đóa ưu thế. Hơn nữa, Đồng Duyên còn giỏi hơn cô ở các môn quần vợt, trượt ván và mô tô.