Cô gái kia nhìn COCO một cái, rồi thản nhiên móc trong túi ra một xấp tiền, đếm lấy hai tờ lớn đưa cho Hứa Hân Đóa: “Lúc nãy tôi có ghé ngân hàng lấy tiền, chó nhà tôi cắn chó nhà mấy cậu cũng không hay ho gì, tôi bồi thường hai ngàn nhé, cậu thấy được không?”
Hứa Hân Đóa vội vàng xua tay từ chối: “Không không cần đâu, bạn tôi kể lại rồi, là do COCO nhà tôi lao vào trước.”
“Thì đúng là nên bồi thường. Đừng khách sáo với tôi. Nhìn cậu khí chất như vậy, sao cứ lằng nhằng vậy? Cho tiền thì cứ cầm đi. Đây là số điện thoại của tôi, có gì thì gọi. Tôi họ Sài.”
“Ờ… vâng, được ạ.” Hứa Hân Đóa thực sự bị khí thế của cô gái này làm cho choáng váng, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận tiền.
Sau khi cô gái họ Sài đưa tiền xong thì dắt chó rời khỏi bệnh viện thú y. Hứa Hân Đóa lúc này mới nhớ tới việc gọi cho Đồng Duyên báo tin đã tìm thấy COCO.
Chưa đầy một lúc, Đồng Duyên đã vội vã chạy tới nơi. Vừa thấy COCO là cậu đã xông tới chỉ vào nó mà mắng xối xả: “Nhóc con, mày bắt đầu phản rồi hả? Bình thường tự mình còn biết ngoạm lấy dây xích, hôm nay vừa thấy con chó cái là lao đầu chạy luôn, mày muốn tạo phản à?”
Hứa Hân Đóa đứng bên cạnh nghe xong thì buồn cười hỏi: “Sao cậu biết là chó cái?”
Đồng Duyên hừ một tiếng: “Nó dạo này cứ thấy chó cái là kích động, mấy lần rồi. Nhưng mà lần này là lần đầu tiên phóng theo người ta luôn. Sáng nay tôi ngồi ghế đá nghỉ tí, cho nó tự chơi ở bãi cỏ — khu này vốn ít người. Kết quả nó vừa nhìn thấy chó cái là lao như bay, tôi đuổi không kịp!”
Hứa Hân Đóa cúi người xoa đầu COCO, nói giọng đầy thương cảm: “Haiz, COCO của chúng ta cũng lớn rồi, lần đầu tiên lấy hết can đảm chủ động bắt chuyện, ai ngờ lại bị bạn gái đánh cho một trận… thật đáng thương. COCO của chúng ta đẹp trai thế mà, sao lại không có cô chó nào thích nhỉ? Hay là mẹ mua cho con một cô chó nhỏ về làm bạn nhé?”
Đồng Duyên lúc này đang nắm chân COCO xem vết thương, nghe Hứa Hân Đóa tự xưng là “mẹ”, sắc mặt đang nghiêm túc bỗng dưng sáng bừng lên, tâm trạng cũng vui hơn rõ rệt.
Sau đó, Đồng Duyên đi hỏi bác sĩ, biết được viện phí đã thanh toán xong, nhưng mấy hôm tới cần đưa COCO đến tái khám.
Cậu cầm lấy tấm danh thiếp của bệnh viện, rồi dẫn COCO về. Còn Hứa Hân Đóa vì đi xe máy nên tự lái về sau.
Khi đến biệt thự của Đồng Duyên, Hứa Hân Đóa lập tức ném túi xách lên ghế sofa trong phòng khách, rồi đi thẳng lên lầu, vào phòng của Đồng Duyên. Cô bước vào phòng thay đồ, cởi quần bò ra rồi tiện tay vứt sang một bên, sau đó lục tủ quần áo của Đồng Duyên để tìm đồ ngủ.
Buổi sáng đi làm, buổi chiều lại tham gia thi đấu, rồi còn phải chạy xe tìm từng cửa hàng, Hứa Hân Đóa thật sự đã mệt rã rời.
Giờ về đến nhà, cô chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi một lát, ngủ một giấc rồi tính tiếp.
Đồng Duyên đứng phía sau nhìn cô, ánh mắt lượn quanh đôi chân dài của cô, thuận tay khóa cửa lại. Sau đó cậu tiến tới, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. Cái ôm bất ngờ khiến cô nghiêng hẳn người dựa vào tủ quần áo.
Đúng lúc Đồng Duyên đang định giở trò, thì COCO bỗng chạy tới, ngoạm lấy tay áo của cậu, kéo tay cậu rời khỏi chân của Hứa Hân Đóa, giống như đang muốn bảo vệ cô vậy.
Đồng Duyên khó chịu hỏi COCO: “Con thì có thể nhào tới mấy con chó cái, sao lại không cho ba nhào tới mẹ? Hả? Mấy con chó độc thân tụi bay là không chịu được khi thấy người ta hạnh phúc đúng không?”
COCO mặc kệ cậu nói gì, vẫn ngoạm chặt tay áo không buông.
Đồng Duyên thở dài: “con tìm không ra chó cái, nên giờ cản không cho cha tìm bạn gái đúng không? COCO cha nói cho con biết, vì muốn giở trò lưu manh cha hoàn toàn có thể đoạn tuyệt quan hệ cha con với mày!”
Vừa dứt lời, cậu đã bị Hứa Hân Đóa đá bay ra xa.
Đồng Duyên bị đá đến mức phải vịn tường mới đứng vững được, suýt chút nữa đụng vào COCO.
Giờ COCO bị thương, di chuyển không được linh hoạt, lúc tránh Đồng Duyên thì cả hai cha con trông cực kỳ thảm hại.
Đồng Duyên đứng vững rồi cũng không chịu đi, dựa lưng vào tường, khoanh tay nhìn Hứa Hân Đóa thay đồ: “Phòng tôi mà, tôi không có lý do gì phải ra ngoài cả, tôi cứ đứng đây.”
Mặt dày vô sỉ, nói năng trắng trợn.
Hứa Hân Đóa quay đầu liếc nhìn cậu, ánh mắt vốn đã lạnh nay càng thêm khinh bỉ. Cô hừ lạnh một tiếng, lười đáp, tiếp tục lục tìm đồ ngủ.
Tìm được một bộ rồi, cô mặc quần ngủ vào trước, sau đó kéo váy đồng phục ra từ ngoài quần. Tiếp đó cởi áo khoác đồng phục, mặc kệ áo thun bên trong vẫn chưa cởi, liền trực tiếp mặc áo ngủ ra ngoài.
Đồng Duyên vừa định mở miệng hỏi, thì thấy Hứa Hân Đóa thu tay vào bên trong áo ngủ, loay hoay một hồi, rồi ném cả áo thun và nội y ra ngoài.
Đây là kỹ năng mà Hứa Hân Đóa luyện được trong khoảng thời gian làm người mẫu, những lúc không có điều kiện thay đồ, chỉ cần cho cô một cái áo khoác là cô có thể đổi cả bộ đồ mà không bị lộ bất kỳ chỗ nào.
Cô nhặt quần áo của mình lại, gấp gọn gàng để đưa cho người giúp việc đem giặt.
Sau khi quay lại phòng, cô dùng băng đô buộc gọn tóc rồi vào phòng tắm của Đồng Duyên chuẩn bị rửa mặt.
Đồng Duyên theo cô đến cửa phòng tắm, không vui nói: “Cậu không thể như vậy được…”
“Tôi như vậy là tốt rồi.” Hứa Hân Đóa đứng trước bồn rửa mặt, nhìn đống đồ dùng trên kệ rồi nói: “Cậu có thể mua cho tôi một bộ đồ dùng cá nhân cho con gái được không? Mỗi lần tôi toàn dùng đồ của cậu.”
“Ba đây còn độc thân, trong phòng tắm lại toàn đồ dùng của con gái, rốt cuộc là thế nào đây?”
Lại bắt đầu rồi.
Hứa Hân Đóa không thèm để ý, mở vòi nước chỉnh nhiệt độ chuẩn bị rửa mặt, nhưng bị Đồng Duyên ngăn lại.
Cậu đi vào phòng tắm, mở một cái tủ nhỏ, lấy ra một chiếc túi bên trong đựng đầy đồ dùng vệ sinh cá nhân dành cho con gái, còn có cả bàn chải đánh răng điện màu hồng.
Lúc đưa cho cô, miệng Đồng Duyên vẫn không chịu yên: “Nè, chuẩn bị sẵn hết rồi. Tôi đây đúng là hình mẫu tiêu chuẩn của một thằng 'dự bị' ưu tú, chăm chỉ, không oán trách, không hối hận.”
Hứa Hân Đóa cười, nhận lấy, rồi nhìn sang mấy món đồ chăm sóc da, chắc chắn là đã hỏi ý kiến của Doãn Hoạ rồi mới mua, không có món nào là sai gu cả.
Sau khi nhận lấy, cô nói với Đồng Duyên: “Rồi, cậu ra ngoài đi.”
“Tôi không đi, tôi muốn nhìn bà cô của atôi rửa mặt. Bà cô tôi có đánh rắm cũng thơm.”
Hứa Hân Đóa thật sự chẳng biết nói gì với cái tính mặt dày của cậu ta, đành tiếp tục rửa mặt. Vừa rửa xong thì nghe Đồng Duyên thở dài: “Haiz, rõ ràng là hứa sẽ ở bên tôi, thế mà cuối tuần hết làm việc, thi đấu, rồi đi tìm chó. Giờ thì chúng ta lại tốn thêm hai mươi lăm phút chỉ để thay đồ với rửa mặt nữa.”