Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 223

“Sau này chúng ta lại còn phải tốn thời gian vào chuyện ăn uống nữa.” Hứa Hân Đóa vừa nói vừa bắt đầu thoa kem dưỡng da.

Đồng Duyên lại không vui rồi.

Đồng Duyên thật sự khác với phần lớn các chàng trai khác.

Trong số những người mà Hứa Hân Đóa từng quen, phần lớn đều là con trai dỗ dành con gái nhiều hơn.

Còn khi cô ở bên Đồng Duyên, ngược lại, lại là cô dỗ dành cậu nhiều hơn.

Thôi được rồi, cô đang đợi ký hợp đồng, nên cũng coi như cô có lỗi trước.

Cậu cúi đầu đi theo Hứa Hân Đóa xuống lầu, hai người cùng ngồi trong phòng ăn, người giúp việc nhanh chóng mang bữa tối lên.

Bữa tối không quá thịnh soạn, nhưng được chuẩn bị rất tinh tế. Đầu bếp trong nhà là người được thuê riêng, từ cách trình bày món ăn đến hình thức đều đạt chuẩn nhà hàng cao cấp.

Hơn nữa, nhà họ Đồng rất chú trọng đến nghi thức trên bàn ăn, đồ dùng để đựng món ăn cũng được chọn lựa kỹ càng, ngay cả thìa hay nĩa bình thường cũng được thiết kế theo công thái học, hoàn toàn làm thủ công.

Sau khi người giúp việc rời đi, Hứa Hân Đóa dùng nĩa cuộn một ít mì Ý, đưa đến trước miệng Đồng Duyên. Cậu liếc nhìn sợi mì, rồi lại nhìn cô, miễn cưỡng há miệng ăn một miếng.

Hứa Hân Đóa bất ngờ thốt lên: “Trời ơi, dáng vẻ ăn cơm của người dự bị của tôi cũng đẹp trai quá đi mất.”

Đồng Duyên lại được dỗ dành xong rồi.

Chính là kiểu không có nguyên tắc gì cả.

Cậu ngồi trên ghế cười rất lâu, miếng mì trong miệng mãi vẫn chưa nuốt xuống.

Khi hai người ăn cùng nhau thường không nói nhiều, Hứa Hân Đóa thoải mái nhấc chân lên, đặt lên đầu gối của Đồng Duyên, dáng vẻ cực kỳ tùy tiện.

Đồng Duyên liếc nhìn một cái, hoàn toàn không để tâm, chỉ tiếp tục ăn.

Ăn xong, cậu thuận tay bế Hứa Hân Đóa lên, trực tiếp bế lên lầu vào phòng ngủ của mình.

Ban đầu Hứa Hân Đóa chỉ định ngủ một giấc thôi, nhưng Đồng Duyên lại cứ làm nũng như thế, nên cô cũng đành phải ở lại bầu bạn với cậu.

Đồng Duyên đáng thương nói: “Giờ thì Tiểu Mặt Trời có thể ở bên tôi cả đêm rồi, vậy chúng ta làm gì đây?”

Ánh mắt thì lấp lánh đầy gian xảo.

Hứa Hân Đóa mỉm cười nhìn cậu, kéo cậu đi vào phòng, rồi cầm lấy túi xách của mình. Sau đó cô lôi ra một cuốn sách: “Ta-da! Một trăm bài văn điểm cao của học sinh cấp hai! Tối nay, tôi sẽ đọc cho cậu nghe cuốn này, được không?”

“…” Đồng Duyên nhìn Hứa Hân Đóa với vẻ mặt không cảm xúc, rõ ràng vừa mới được dỗ dành xong thì tiểu thiếu gia Đồng lại tụt mood ngay lập tức.

Hứa Hân Đóa kéo Đồng Duyên đứng dựa vào tường, bắt đầu hào hứng đọc bài văn lên, vừa đọc vừa diễn cảm sống động. Đồng Duyên nghe mà như rơi vào vực sâu tuyệt vọng. Nếu là văn mẫu cấp ba thì còn đỡ, đằng này lại đọc… văn cấp hai?!

Coi thường ai vậy chứ?!

Đồng Duyên nghe đến mức mặt mũi bơ phờ, cuối cùng đành tựa vào người Hứa Hân Đóa, chấp nhận số phận.

Thế nhưng hai người vừa dính lấy nhau chưa được bao lâu, điện thoại của Hứa Hân Đóa liền reo lên.

Đồng Duyên lập tức ôm chặt lấy cô, không cho cô nhúc nhích.

Hứa Hân Đóa cuối cùng cũng lết được tới bàn, lấy điện thoại lên xem thử, hóa ra là tin nhắn của anh Trương gửi đến.

Anh Trương nhắn: “Cậu thiếu gia Tiểu Thiệu kia không phải là bạn trai của em đấy chứ?”

Hứa Hân Đóa thấy câu hỏi kỳ lạ này, bèn gõ lại: “Không phải, bọn em chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

Anh Trương: “Vậy thì anh yên tâm rồi.”

Hứa Hân Đóa: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Anh Trương: “Bên Douyin có một video ngắn của em, lượt thích cũng kha khá, có người nhận ra em rồi, còn đoán cậu con trai xách túi cho em là bạn trai em. Anh xem kỹ lại, thấy hình như là anh trai em?”

Hứa Hân Đóa: “Chuyện hơi phức tạp, bọn em là sinh đôi long phụng, nhưng khác họ.”

Anh Trương: “Chỉ cần em không có bạn trai là được, như vậy bên ngoài mới có lý do để giải thích. Hiện tại Lê Lê Á đã bắt đầu bàn chi tiết hợp đồng với anh, lúc then chốt thế này thì không thể để xảy ra chuyện gì đâu.”

Hứa Hân Đóa: “Được rồi, em biết rồi.”

Lúc này Đồng Duyên vẫn còn đang bám lấy Hứa Hân Đóa, vừa thấy tin nhắn thì nghẹn không chịu nổi, chỉ vào điện thoại rồi nói: “Có phải tôi nên hỏi thử Thiệu Dư, nhà bọn họ có định bán Tinh Dự không?”

“Cậu cứ dùng đúng một chiêu này hả?”

“Phiền chết đi được! Phiền chết đi được!”

Hứa Hân Đóa vẫn đang nhắn tin cho anh Trương, vừa nói vừa thản nhiên: “Ngày mai em sẽ chụp một tấm hình chung với anh trai, để làm rõ tụi em là anh em ruột.”

Đồng Duyên buông Hứa Hân Đóa ra, bước sang một bên rót nước uống.

Hứa Hân Đóa nhắn xong tin, nhìn sang cậu và nói: “Dạo gần đây tôi đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, xin lỗi vì đã không có nhiều thời gian bên cậu.”

Đồng Duyên nhìn cô một lúc, cuối cùng khẽ thở dài: “Đừng để bản thân mệt quá. Tôi muốn cậu ở bên tôi, cũng là vì mong cậu có thể nghỉ ngơi. Hôm nay cậu mệt lắm rồi đúng không? Ngủ sớm đi nhé?”

Hứa Hân Đóa nhìn chằm chằm vào nét mặt của Đồng Duyên, như không tin nổi: “Thật sao?”

“Ừ, thật mà. Tôi đâu có vô lý đến thế.”

Nghe xong, Hứa Hân Đóa thật sự leo lên giường. Cả một ngày mệt mỏi khiến cô vừa nằm xuống đã lập tức thả lỏng, chẳng mấy chốc liền chìm vào giấc ngủ.

Đồng Duyên ngồi bên mép giường, cầm cuốn sách văn mẫu mới mua của Hứa Hân Đóa xem thử. Đọc được một lúc thấy nhàm chán, cậu bèn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, hôn khẽ lên đầu ngón tay.

Đọc vài trang, lại ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của Hứa Hân Đóa, ánh mắt Đồng Duyên dần trở nên dịu dàng.

Cô đã cố gắng đến như vậy… cậu cũng không thể dậm chân tại chỗ.

Cậu không muốn trở thành gánh nặng cho cô.

Khó trách mẹ từng chê ba trẻ con, bởi vì lúc này đây, cậu cũng không khác gì, lúc nào cũng chỉ muốn Hứa Hân Đóa ở bên mình, nhìn mình, chỉ nhìn mình.

Ngày hôm sau, sau khi được Mục Khuynh Diệc đồng ý, Hứa Hân Đóa cùng anh trai chụp một bức ảnh chung.

Bình Luận (0)
Comment