Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 241

(Trong ngoại truyện này, Hứa Hân Đóa được đổi tên thành Mục Khuynh Hân)

Mục Khuynh Hân ném chiếc điện thoại xuống bàn, phát ra một tiếng "bốp" nặng nề. Môi cô mím chặt, rõ ràng đã tức giận đến cực điểm, đôi mắt cũng đỏ lên.

Cô vốn đã có một vẻ mặt chán ghét thế giới, không thích cười, và biểu cảm hiện tại càng thể hiện sự kiêu ngạo, như muốn áp đảo mọi người xung quanh.

"Mọi chuyện hủy hôn, con đừng có nghĩ đến!" Mục Văn Ngạn nhìn thấy con gái tức giận như vậy nhưng không mảy may quan tâm, ngược lại còn kiên quyết đáp trả, như thể nâng cao giọng sẽ có thể áp đảo được cô.

Mục Khuynh Diệc ngồi ở một bên, không hài lòng với thái độ cứng rắn của Mục Văn Ngạn, liền nói: "Cha không cảm thấy chuyện đính hôn thật ngớ ngẩn sao? Hiện giờ còn ai làm đám hỏi nữa?"

Cả hai anh em đồng lòng chống lại ông, Mục Văn Ngạn tức giận đến mức thở hổn hển, nhưng vẫn kiên quyết trả lời: "Đây là chuyện đã định từ lâu, chúng ta không thể nuốt lời."

Mục Khuynh Diệc tiếp tục bảo vệ Mục Khuynh Hân: "Nhưng người trong cuộc không thích cuộc hôn nhân này, chữ tín của cha được xây dựng trên nỗi đau của Khuynh Hân."

"Không có gì để bàn bạc nữa." Mục Văn Ngạn nói xong, liền quay người rời khỏi nhà, trong lúc đi còn đập phá đồ đạc để xả giận.

Nguyên nhân của cuộc cãi vã hôm nay là do Mục Văn Ngạn tự ý quyết định trường cấp ba cho Mục Khuynh Hân.

Thẩm Trúc Hàng, người có hôn ước với Mục Khuynh Hân, học lớp quốc tế tại Trường Quốc tế Gia Hoa, đã học từ mẫu giáo ở đó, và cấp ba là lớp thẳng lên.

Mục Văn Ngạn cho rằng Mục Khuynh Hân nên học tại Gia Hoa để xây dựng quan hệ với Thẩm Trúc Hàng, nên quyết định gửi cô vào đó học.

Mặc dù điểm số của Mục Khuynh Hân hoàn toàn có thể vào trường cấp ba công lập hàng đầu của tỉnh, nhưng lại phải vào trường tư thục này, Mục Khuynh Hân không chịu, đã làm ầm ĩ lên và sau đó yêu cầu hủy hôn, nhưng Mục Văn Ngạn lại kiên quyết không đồng ý.

Mục Khuynh Diệc thấy Mục Văn Ngạn đã đi rồi, liền đến an ủi Mục Khuynh Hân: "Không sao đâu, anh sẽ cùng em đi Gia Hoa, anh đã hỏi qua về đội ngũ giáo viên của lớp Hỏa Tiễn ở Gia Hoa, cũng rất tốt."

Mục Khuynh Hân tức giận đến mức suýt khóc: "Nhìn thấy Thẩm Trúc Hàng là em đã cảm thấy rất ghê tởm rồi."

"Anh cũng ghét cậu ta, chuyện đính hôn anh sẽ giúp cem giải quyết, mà mẹ dạo này cũng đang dự định... sau này chúng ta sẽ đi theo mẹ."

Mạc Nhân Tầm luôn bảo vệ anh em Mục Khuynh Hân Hân, nhìn thấy con gái luôn không thích cuộc hôn nhân này, lại thấy con gái thực sự bị tổn thương nên đã dao động.

Lúc đầu bà còn khuyên nhủ, nhưng dần dần quyết định nếu Mục Văn Ngạn vẫn cố chấp, có lẽ bà sẽ ly hôn với ông.

Trong mắt bà, con cái quan trọng hơn chồng.

Không chỉ có Thẩm Trúc Hàng ở cùng khu với Mục Khuynh Hân, mà còn có cả những người bạn lớn lên cùng cô là Thiệu Thanh Hòa và Lâu Hử.

Sau khi nghe chuyện, Thiệu Thanh Hòa nhìn chằm chằm Hứa Hân Đóa một lúc rồi nói: “Không sao, tôi cũng đi cùng cậu.”

“Có tôi nữa!” Lâu Hử lập tức giơ tay, “Các cậu đều đi thì tôi nhất định phải đi! Không thì tôi thật sự sợ mấy trường khác không có ai đẹp trai, khẩu vị bị nuôi cho kén chọn rồi, ba năm sau sống kiểu gì đây?”

Mục Khuynh Hân vẫn không vui, khoanh tay ngồi trên ghế sofa, mặt đầy tức giận.

Thiệu Thanh Hòa bước tới nhéo má cô: “Được rồi, Khuynh Hân muội muội, đừng giận nữa, cậu là vương giả, đến đâu cũng lợi hại.”

Mục Khuynh Hân còn chưa kịp phản ứng, Mục Khuynh Diệc đã vỗ tay Thiệu Thanh Hòa ra, còn trừng mắt với cậu ta một cái.

Thiệu Thanh Hòa ra vẻ vô tội, nhún vai.

Mấy người bọn họ cùng vào Trường Quốc tế Gia Hoa, đều vào lớp Hỏa Tiễn, mà ai nấy thành tích cũng không tệ.

Chỉ có điều đến khi khai giảng, Thiệu Thanh Hòa lại xin nghỉ phép, nên không tham gia huấn luyện quân sự.

Mục Khuynh Hân được chọn làm đại diện học sinh năm nhất lên phát biểu, nhưng vì vốn đã không thích ngôi trường này nên suốt bài phát biểu đều không vui vẻ, giọng điệu cũng chẳng thân thiện gì.

Cô luôn cảm thấy trường này quá yếu, có thể sánh ngang với mình chỉ có anh trai và Thiệu Thanh Hòa, còn lại chẳng ai đáng để để mắt tới!

Học sinh đứng phía dưới sân trường nghe cô phát biểu liền bàn tán xôn xao.

“Wow, bạn nữ kia trông thật là… bá đạo quá đi.”

“Vừa nhìn đã thấy tính khí không dễ chịu rồi.”

“Nhưng khí chất mạnh thật, còn rất xinh đẹp! Da trắng đến mức phản sáng luôn ấy!”

Ở lớp quốc tế 4 thì lại rộ lên những tiếng bàn tán khác.

“Nghe nói cô gái đó là vị hôn thê của Thẩm Trúc Hàng.”

Nghe xong, Ngụy Lam quay đầu nhìn Thẩm Trúc Hàng, hỏi: “Thẩm Trúc Hàng, vị hôn thê của cậu sao chưa bao giờ đến tìm cậu vậy? Cũng chẳng thấy hai người ở bên nhau bao giờ.”

Thẩm Trúc Hàng cũng biết Hứa Hân Đóa không có ấn tượng tốt với mình, thậm chí còn phản cảm ra mặt, mất hết mặt mũi nên chỉ có thể buồn bực đáp: “Do người lớn sắp đặt thôi.”

Ngụy Lam nghe xong thì thở dài, lẩm bẩm nhỏ giọng: “Đáng tiếc thật, không thì tôi cũng muốn thử theo đuổi cô ấy xem sao.”

Tô Uy nghe thấy thì không nhịn được bật cười: “Tôi cá là cậu theo đuổi không nổi đâu, nhìn kiểu gì cũng biết cô ấy không dễ cưa.”

“Dựa vào đâu chứ?”

“Đẹp quá mức rồi còn gì.”

Sau khi nhập học không lâu, Lâu Hử và Ngụy Lam chẳng hiểu sao lại quen biết nhau, rồi cũng chẳng hiểu sao lại bắt đầu hẹn hò.

Biết chuyện này, Hứa Hân Đóa thoáng có cảm giác thất tình.

Cô và Lâu Hử lớn lên cùng nhau, hai người luôn là bạn thân nhất. Bây giờ bạn thân có người yêu rồi, chẳng lẽ sau này sẽ lạnh nhạt với cô? Hơn nữa cái người tên Ngụy Lam kia trông cứ nhẹ nhàng phù phiếm thế nào ấy, sao lại tìm một người bạn trai kiểu đó chứ?

Lâu Hử ghé sát nhỏ giọng hỏi cô: “Cậu không thấy Ngụy Lam rất đẹp trai à?”

Mục Khuynh Hân nhíu mày, chân khẽ đá lan can từng nhịp một, lực không mạnh lắm, đa phần là đang giận dỗi: “Cũng tàm tạm thôi.”

“Đẹp trai là được rồi, có lăng nhăng hay không thì kệ đi, chỉ cần thấy anh ấy cười với mình là cả người mình như bay lên rồi.” Lâu Hử phấn khích đến mức tay chân múa loạn.

Bình Luận (0)
Comment