Mục Khuynh Hân cảm thấy khó hiểu, nhưng Lâu Hử thích thì cô cũng chẳng làm gì được.
Giờ nghỉ trưa, Lâu Hử kéo Mục Khuynh Hân tới quầy nước uống, trên đường đi còn nói: “Bạn thân của Ngụy Lam vừa tham gia xong một cuộc thi quốc tế, siêu đẹp trai luôn, mình dẫn cậu đi xem!”
Mục Khuynh Hân lười biếng đi theo Lâu Hử đến quán nước, thấy cô nàng vẫy tay gọi Ngụy Lam: “Bảo bối! Hai ly trà sữa nhé!”
Ngụy Lam ở giữa đám người giơ tay làm ký hiệu OK, còn lắc nhẹ cánh tay, vốn dĩ cậu ta đã rất cao, cánh tay dài và thon khiến người ta dễ dàng nhận ra giữa đám đông.
Lúc Mục Khuynh Hân quay đầu lại thì đúng lúc nhìn thấy Đồng Duyên đang ngáp, buồn chán tựa người vào lan can ngước lên nhìn trời.
Hình như là nhận ra ánh mắt của Mục Khuynh Hân, cậu ta cũng liếc mắt nhìn sang, nhưng chỉ liếc một cái rồi lại quay đầu nhìn chỗ khác.
Tô Uy nhỏ giọng giới thiệu với Đồng Duyên: “Bạn gái của Ngụy Lam đó, bên cạnh là hoa khôi mới của trường.”
“Ồ…”
“Nam thần của trường là anh ruột của cô ấy đấy, cặp anh em này chất không?”
“Duyên ca, cậu giành hạng mấy ở cuộc thi lần này vậy?”
Đồng Duyên học piano là vì Doãn Hoạ thích, thật ra cậu cũng chỉ cảm thấy bình thường với piano.
Cậu uể oải đáp: “Thứ ba.”
“Giải quốc tế hạng ba là ngon lắm rồi.”
Sau khi mua xong trà sữa, Ngụy Lam đưa cho Lâu Hử, Lâu Hử chia một ly cho Mục Khuynh Hân.
Tiếp đó, Ngụy Lam cũng chia cà phê cho Đồng Duyên và Tô Uy.
Ngụy Lam nhỏ giọng hỏi Lâu Hử: “Tan học anh đưa em về nhé?”
Mục Khuynh Hân bỗng lạnh lùng nói: “Cô ấy về với tôi.”
Ngụy Lam ngượng ngùng gật đầu, sau đó hỏi: “Vậy… tụi mình cùng nhau đi ăn trưa nhé?”
Mục Khuynh Hân thật ra không quá muốn đi cùng họ, nhưng vì Lâu Hử đồng ý nên cô cũng đành đi cùng.
Mục Khuynh Hân cầm khay cơm ngồi xuống, bên cạnh là Lâu Hử, đối diện là Đồng Duyên.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn, thấy người kia lúc ăn cơm thì khá lịch sự, không nói một câu, nhai kỹ nuốt chậm, trông như là từng học qua nghi thức bàn ăn.
Cô cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn cơm.
Ngụy Lam lại bắt đầu rủ rê: “Cuối tuần tụi mình đi chơi đi.”
Lâu Hử hứng thú hỏi: “Đi đâu vậy?!”
“Tớ biết một chỗ party mới mở, bên trong cái gì cũng có, muốn chơi sao cũng được.”
Hiện giờ họ mới học lớp 10, tuổi còn nhỏ, nhiều chỗ không vào được. Nhưng mấy chỗ party kiểu này thì khác, nếu không bị quản nghiêm thì vẫn có thể lén vào được.
Lâu Hử cực kỳ hứng thú, hỏi luôn một loạt câu như ở đâu, có ai khác nữa không?
Nghe nói sẽ có không gian riêng tư, Mục Khuynh Hân bỗng ngẩng đầu nói: “Tôi cũng đi.”
Ngụy Lam khựng lại một chút, sau đó mỉm cười đáp: “Tất nhiên là hoan nghênh, cùng nhau đi.”
Mục Khuynh Hân không thích Ngụy Lam.
Ngụy Lam cười thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng cứ như kiểu mèo chó bên đường cũng có thể trêu chọc một chút, nghe nói tiếng xấu cũng chẳng ít.
Từ sau khi Lâu Hử và Ngụy Lam yêu nhau, Mục Khuynh Hân liền không ưa nổi Ngụy Lam, luôn cảm thấy cô bạn dễ thương của mình lại ghép đôi với một đống rác.
Nghe nói sẽ có không gian riêng cho hai người, Mục Khuynh Hân đương nhiên không yên tâm, sợ Lâu Hử bị chiếm lợi.
Đồng Duyên ngẩng đầu nhìn Mục Khuynh Hân, khóe môi nhếch lên cười khẩy, không nói gì, tiếp tục ăn cơm.
Mục Khuynh Hân nhìn sang Đồng Duyên, luôn có cảm giác cậu ta rất khinh thường người khác, kiểu như nhìn ai cũng chẳng ra gì.
Thật là một tên con trai đáng ghét.
Cô không thèm để ý đến Đồng Duyên nữa, mặc kệ Ngụy Lam có phiền hay không, cô nhất định phải đi theo.
Ngày đến chỗ party, Mục Khuynh Hân ăn mặc khá đơn giản, quần bò ôm sát, bên trên là chiếc áo khoác rộng rãi, đeo một chiếc ba lô màu đen.
Sau khi đến nơi, Lâu Hử vẫn luôn chơi bi-a với Ngụy Lam, cũng không có hành động gì khác, Mục Khuynh Hân ngồi bên cạnh quan sát.
Nhưng vừa thấy Ngụy Lam kéo Lâu Hử qua một bên, Mục Khuynh Hân lập tức đứng dậy muốn đi theo, thì bất ngờ có một chân dài duỗi ra chắn ngang, đặt hẳn lên bàn, lạnh lùng hỏi: “Cậu phiền phức thế nhỉ?”
Đây là câu đầu tiên Đồng Duyên nói với Mục Khuynh Hân, giọng điệu đầy khó chịu, ánh mắt nhìn cô cũng toàn là ghét bỏ.
Mục Khuynh Hân cũng chẳng phải người dễ bắt nạt, khí thế không hề kém cạnh, hơi ngẩng cằm phản bác: “Liên quan gì đến cậu?”
“Người ta yêu nhau, muốn ở riêng với nhau là bình thường, cậu cứ theo mãi như thế là sao?”
“Cậu ta yêu ai tôi không quan tâm, nhưng bạn gái cậu ta là Hử Hử, tôi phải để ý.”
“Ồ, thế thì Ngụy Lam là anh em tốt của tôi, chuyện này tôi cũng phải quản.”
Mục Khuynh Hân đẩy chân Đồng Duyên ra, bước được vài bước thì thấy Lâu Hử đang ôm cổ Ngụy Lam, chủ động nhón chân hôn lên môi cậu ta một cái.
Ngụy Lam bị hôn xong cũng không có vẻ gì là ngượng ngùng, vẫn là kiểu cười nhẹ nhàng đầy lả lơi, cúi đầu thì thầm gì đó với Lâu Hử.
Cô đứng sững lại khi thấy cảnh đó, bỗng nhiên cảm thấy hình như mình thật sự đã lo chuyện bao đồng, thậm chí Lâu Hử còn có vẻ chủ động hơn cả Ngụy Lam.
Đồng Duyên đi tới, kéo Mục Khuynh Hân lui về sau vài bước, đến khi ra khỏi tầm mắt của người khác mới dừng lại, nói: “Cậu cứ đứng đực ra đó, bị bạn cậu nhìn thấy thì chẳng phải khó xử sao?”
“Tôi, tôi chỉ là…” Mục Khuynh Hân lắp bắp trả lời, giọng rất nhỏ.
Đồng Duyên cao lớn, hơi cúi đầu xuống, ghé sát vào nhìn cô, hỏi: “Cái gì cơ?”
Mục Khuynh Hân nhanh chóng ngước mắt nhìn cậu ta một cái, môi mấp máy mà không nói được lời nào, chỉ là lúng túng nhìn nhau với Đồng Duyên.
Thấy bộ dạng lúng túng của cô, Đồng Duyên bật cười, hỏi: “Người ta hôn nhau mà cậu đỏ mặt làm gì?”
Mục Khuynh Hân vội vàng đưa tay lên ôm lấy mặt, quả nhiên phát hiện má mình nóng lên thật — cô lại còn thấy xấu hổ hơn cả người trong cuộc.
Đang luống cuống, Đồng Duyên quay người bước qua một bên, mở tủ lạnh lấy ra một lon Sprite, đưa cho cô.
Mục Khuynh Hân nhìn lon Sprite nhưng không nhận lấy.
Đồng Duyên bất lực giải thích: “Không có bỏ thuốc đâu mà!”
Nói xong, cậu cầm lon Sprite dán lên má cô.
Cảm giác mát lạnh khiến Mục Khuynh Hân giật mình, vội vàng đưa tay đón lấy, sau đó miễn cưỡng nói một câu: “Cảm ơn.”
Đồng Duyên hiểu rõ Ngụy Lam, nói: “Ngụy Lam trông thì đào hoa thật, nhưng bình thường làm việc không có vượt quá giới hạn đâu, cậu yên tâm đi.”
Mục Khuynh Hân mở lon Sprite uống một ngụm, vẫn cố chấp nói: “Phòng người không thể không có, con trai không có ai tốt cả.”
Đồng Duyên bị vạ lây, khó chịu liếc nhìn cô một cái — con bé này đâu ra cái lý luận vậy?
Mục Khuynh Hân lại càng tỏ ra chính nghĩa, ưỡn thẳng lưng lên.
Đột nhiên Đồng Duyên nghiêm túc nói: “Tôi thì khác.”
“Cậu thì sao?”
“Là đồ tốt… à không, là người đàn ông tốt.”