Sau đó cô hỏi:
“Cậu thật sự học giỏi vậy luôn á?”
Hứa Hân Đóa cũng thấy khó hiểu:
Hứa Hân Đóa cũng thấy khó hiểu:
“Sao cậu cứ không tin nhỉ?”
“Vì trông cậu không giống… Cậu nên làm bình hoa trang trí thì người ta mới thấy dễ chịu trong lòng.”
“Đến mức lấy ngoại hình ra đánh giá năng lực luôn hả?!” Hứa Hân Đóa sốc nặng.
Lâu Hử úp điện thoại xuống bàn, đột nhiên thần thần bí bí nói:
“Cậu đừng nói với ai nha, cứ chờ đến lúc công bố điểm thi rồi bung chiêu lớn đi! Cho tụi học dốt đó sốc chơi!”
Nói xong, Lâu Hử bỗng hưng phấn hẳn lên, vai lắc lư qua lại, đắc ý không chịu nổi.
“Ừ, được thôi.” Hứa Hân Đóa cười đáp.
Buổi chiều, kỳ thi tiếp tục, Ấn Thiếu Sơ thì không thấy đến phòng thi.
Điện thoại của Hứa Hân Đóa đã bị thu, cũng không liên lạc được với Đồng Duyên, đành phải tiếp tục ở lại phòng thi.
Đến khi Hứa Hân Đóa làm xong bài, nộp bài rồi quay về lớp thì thấy mọi người trong lớp đều đang nhìn về phía cô. Cô trở lại chỗ ngồi, mới để ý là Đồng Duyên, Ngụy Lam, và Tô Uy đều không có trong lớp.
Bạn cùng bàn của Ngụy Lam quay đầu lại nói với Hứa Hân Đóa:
“Anh Duyên với bọn họ bị đưa lên phòng giám thị đứng phạt suốt cả buổi chiều rồi.”
Điều Hứa Hân Đóa quan tâm chỉ có một:
“Có bị thương nặng không?”
“Cũng tạm thôi, chứ nếu bị nặng thì đã vào viện rồi, đứng phạt gì nữa.”
“Nghe cũng có lý.”
Bạn cùng bàn của Ngụy Lam thấy Hứa Hân Đóa vẫn rất bình thản, không nhịn được mà khẽ nhắc:
“Chuyện Đồng Duyên đánh nhau với ấn Thiếu Sơ vì cậu lan ra hết rồi, Lưu Nhã Đình tức phát điên, vừa nãy còn đến lớp mình tìm cậu đó.”
“Ờ.”
“Cậu cẩn thận chút đi, Lưu Nhã Đình tính khí nóng lắm.”
“Ừ, biết rồi, cảm ơn nha.”
Hứa Hân Đóa thu dọn đồ đạc, chuông hết tiết vừa vang lên liền rời khỏi lớp.
Trong trường vẫn còn nhiều học sinh đang đi học các lớp năng khiếu, từ tòa nhà đa phương tiện đi về, dòng người chen chúc khiến việc tìm một người cụ thể rất khó khăn.
Khi Lưu Nhã Đình đến lớp Quốc tế 4 thì Hứa Hân Đóa đã rời đi.
Lưu Nhã Đình tức đến mức gần như phát điên, lại chạy đến phòng giám thị.
Vừa đến gần khu giám thị đã thấy Hứa Hân Đóa đang đứng bên hàng rào, nhìn về phía nhóm bị phạt đứng, không dám đến gần cửa văn phòng.
Cô đang định đi qua nói mấy câu thì thấy Đồng Duyên – đang bị phạt – lúc này ngồi hờ hững trên lan can, còn ngửa đầu ra sau nhìn về phía Hứa Hân Đóa, hình như đang cười, còn giơ tay làm ký hiệu hình chữ V.
Lưu Nhã Đình đứng từ xa nhìn thấy cảnh này, tim chợt siết lại, bước chân khựng lại rồi quay người rời đi.
Tại sao cô lại cứ cố chấp như vậy…
Nghe nói Đồng Duyên bị phê bình vì Hứa Hân Đóa thì tức điên, sốt ruột không thôi, nhưng người ta thì sao? Vẫn vui vẻ, thậm chí còn mờ ám, biết đâu tình cảm lại tiến thêm một bước.
Cô có đến cũng chỉ là tự chuốc lấy bẽ bàng.
Đi được mấy bước, cô ngồi thụp xuống nơi khúc quẹo, bụng dưới đau quặn từng cơn, trong lòng cũng nặng trĩu.
Lúc này bên cạnh vang lên tiếng bước chân, Lưu Nhã Đình ngẩng đầu, không ngờ lại là Hứa Hân Đóa.
Hứa Hân Đóa luôn biết Lưu Nhã Đình cũng mắc chứng đau bụng kinh giống mình, thấy môi cô ấy trắng bệch, đang ngồi xổm ở góc tường, một tay ôm bụng thì liền hiểu ra.
Cô cũng ngồi xuống cạnh Lưu Nhã Đình, hỏi khẽ:
“Đau bụng à?”
Lưu Nhã Đình không thể chấp nhận nổi Hứa Hân Đóa, nên quay đầu sang một bên, không thèm để ý đến cô.
Hứa Hân Đóa đưa tay ra, nắm lấy bắp chân của Lưu Nhã Đình, giúp cô ấy ấn vào huyệt tam âm giao – bấm vào đó có thể giảm bớt cơn đau bụng kinh.
Lưu Nhã Đình sững người trước hành động của Hứa Hân Đóa, sau đó đưa tay ra đẩy cô ra:
“Cậu làm gì vậy?”
“Làm thế sẽ đỡ hơn một chút.”
Lưu Nhã Đình thật sự không chịu nổi kiểu thân thiết tự nhiên này của Hứa Hân Đóa, liền hỏi:
“Này, cậu không biết là tôi đang muốn gây sự với cậu sao?”
“Ừ, bình thường thôi, chuyện lần này đúng là do tôi mà ra.”
Ban đầu gây thù với Ấn Thiếu Sơ là vì cô, lần này lại rắc rối nữa, cũng là vì cô – điều đó cô thừa nhận.
Lưu Nhã Đình không nhịn được hỏi:
“Cậu còn tự hào về chuyện đó chắc?”
Hứa Hân Đóa vẫn đưa tay tiếp tục giúp cô ấy ấn huyệt:
“Cậu có muốn uống thuốc không? Trong túi tôi có.”
“Không cần! Tôi có mang.” Lưu Nhã Đình lục túi lấy ra một vỉ thuốc, còn đưa ra trước mặt Hứa Hân Đóa để chứng minh.
“Uống một viên đi, đừng cố chịu.”
Lưu Nhã Đình nhìn vỉ thuốc, do dự một chút, hình như nhận ra mình không có nước.