Hứa Hân Đóa hiểu ý, đứng dậy nói: “Tôi đi mua cho cậu, cậu cứ tiếp tục ấn vào huyệt tôi vừa chỉ là được.”
Lưu Nhã Đình ngồi thu mình trong góc, nhìn theo bóng lưng Hứa Hân Đóa rời đi, không nhịn được lẩm bẩm: “Cái người này là thế nào chứ…”
Một lúc sau, Hứa Hân Đóa quay lại, đưa cho Lưu Nhã Đình một cốc nước ấm và một cốc trà sữa: “Quán trà sữa không bán n ước nóng riêng, nên tôi tiện mua luôn một cốc trà sữa. Là trà sữa nóng, cậu uống thuốc trước, lát nữa hãy uống trà sữa.”
Lưu Nhã Đình không nói gì, chỉ tiếp tục ngồi yên ở chỗ cũ.
Hứa Hân Đóa cũng không nán lại, đặt đồ xuống trước mặt Lưu Nhã Đình rồi rời đi.
Lưu Nhã Đình cắm ống hút vào ly nước nóng, uống vài ngụm rồi uống thuốc, sau đó nhích người sang chỗ khác để nhìn bóng lưng Hứa Hân Đóa rời đi. Hình như Hứa Hân Đóa lại quay về gần phòng giám thị – có lẽ là đang chờ Đồng Duyên.
Cô lại uống thêm vài ngụm nước nóng, nhíu mày cúi đầu nhìn bắp chân mình.
Cô còn nhớ, hai năm trước, khi mới bắt đầu có kinh nguyệt, mỗi lần đến kỳ là đau đến mức trời long đất lở. Cô từng tin vào lời đồn, nói rằng thuốc giảm đau không thể uống nhiều vì sẽ bị phụ thuộc, nên luôn cố gắng chịu đựng.
Có lần đau đến mức ngất xỉu, trong cơn mê man lờ mờ thấy Đồng Duyên chạy đến, ôm cô vào phòng y tế.
Khi tỉnh lại, chính Đồng Duyên là người đã giúp cô xoa huyệt ở bắp chân – chính huyệt đạo này
Thôi bỏ đi, không quan tâm nữa.
Đồng Duyên cái tên ngốc nghếch này, thích một cô nàng gây rắc rối, các cậu cứ tự làm khổ nhau đi, tôi không quan tâm nữa!
Lưu Nhã Đình tức giận uống thêm một ngụm nước nóng.
Hứa Hân Đóa trước đó đã chú ý thấy Lưu Nhã Đình đi qua rồi lại bỏ đi, vì vậy cô đuổi theo. Sau khi giúp đỡ một chút, cô lại phải quan tâm tình hình của Đồng Duyên.
Đồng Duyên và Ấn Thiếu Sơ đều bị gọi phụ huynh, vì khi Hứa Hân Đóa đến, cô nhìn thấy Doãn Họa và ấn Thiếu Thần.
Khi Doãn Họa đang nói chuyện với Đồng Duyên, ánh mắt bà nhanh chóng lướt qua, nhìn về phía Hứa Hân Đóa. Cô sợ hãi đến mức vô thức cắn ngón tay, sau đó nhanh chóng bỏ tay xuống và đi về phía một cột, trốn sau đó.
Hai người vào phòng giám thị, Đồng Duyên và mọi người đều đứng ở cửa hoặc dưới cửa sổ nghe lén. Sau một lúc, Đồng Duyên ra hiệu cho Hứa Hân Đóa vẫy tay, miệng đọc theo kiểu: "Chạy đi, chạy đi."
Ấn Thiếu Sơ chú ý đến hành động của Đồng Duyên, liền chỉ vào Hứa Hân Đóa và nói:
"Cô ấy ở đằng kia."
Hứa Hân Đóa biết chuyện này đã liên quan đến mình, tình huống hiện tại không thích hợp để cô bị gọi phụ huynh, nên vội vã bỏ chạy.
Ấn Thiếu Sơ thấy Hứa Hân Đóa chạy nhanh như vậy cũng vội vàng, chỉ vào cô nói:
"Cô ấy chạy rồi, tôi đuổi theo cô ấy nhé?"
Giọng ấn Thiếu Thần lạnh lùng từ trong phòng vọng ra:
"Cậu quay lại cho tôi!"
ấn Thiếu Sơ lập tức đứng nghiêm lại.
Hứa Hân Đóa lên chiếc xe Porsche hầm hố, về nhà, trên đường đi cô còn nhận được tin nhắn từ Đức Vũ:
"Tôi thất nghiệp rồi sao?"
Đức Vũ:
"Sáng nay chị đến chỗ em, mới phát hiện ra chị thất nghiệp rồi."
Hứa Hân Đóa mới nhớ đến Đức Vũ, liền ngẩng đầu hỏi tài xế hiện tại:
"Chào anh, xin hỏi anh có phải là tài xế chính thức không?"
Tài xế đáp:
"Không, tôi là tài xế của công ty, được cử đến đây tạm thời."
"Vậy anh còn công việc chính à?"
"Đúng vậy, thỉnh thoảng tôi cũng lái xe ra sân bay đón người."
Hứa Hân Đóa cúi đầu nhắn tin cho Đức Vũ:
"Em sẽ hỏi thử tối nay, chị có thể đến đây lái xe khác cho em được không?"
Đức Vũ
"Được, dù sao chị cũng đang thất nghiệp, nếu em muốn tôi làm liền mạch cũng được, lương cũ vẫn thế."
Hứa Hân Đóa:
"Cho em hỏi lương cũ của chị là bao nhiêu?"
Đức Vũ:
"Lương cố định là tám nghìn một tháng, xăng xe thì em trả."
Hứa Hân Đóa nhìn thấy mức lương đó mà không khỏi ngạc nhiên. Cô đột nhiên muốn mượn một chiếc xe máy của Đồng Duyên, mỗi ngày đi học rồi về bằng xe máy. Tuy nhiên, mùa đông sắp đến, chắc là sẽ hơi lạnh.
Về đến nhà, Hứa Hân Đóa nghĩ về số tiền mình còn lại, rồi lại nghĩ đến tiền thưởng mình có thể nhận được, cô lâm vào một chút hoang mang về tương lai.
Khoảng hơn bảy giờ tối, Đồng Duyên mới gọi điện cho Hứa Hân Đóa, hỏi:
"Ăn cơm chưa?"
"Chưa, tôi quên mất, nhưng nhà có nhiều đồ ăn vặt... Còn cậu thì sao?"
"Không phải, Hứa Hân Đóa, cậu không biết dạ dày của mình sao? Mà giờ còn để đói bụng, cậu muốn tự sát à? Thôi được, cậu cứ dứt khoát đi, nuốt miếng lưỡi dao đi, có muốn không? Tôi mang cho cậu vài lưỡi dao tiện lợi, nuốt rất dễ dàng."
Hứa Hân Đóa lại yếu ớt trả lời:
"Tôi đi ăn đây."
"Được rồi, đừng động, tôi đang ở nhà hàng, sẽ mang thức ăn đến cho cậu, cậu cứ đợi đi."
Cúp máy, Hứa Hân Đóa mới nhận ra mình đã quên bữa tối.
Trước khi Đồng Duyên đến, cô đã dọn dẹp nhà bếp và phòng ăn. Khi Đồng Duyên bước vào nhà, thấy Hứa Hân Đóa bước ra nhưng không để ý đến cô, cậu liền quay đầu lườm cô một cái rồi đi thẳng vào phòng ăn.