Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 74

Cô không phải là vạn năng.

Cô chỉ là người cực kỳ cẩn trọng.

Thiệu Thanh Hòa nhìn bóng lưng Hứa Hân Đóa dần đi xa, không kìm được bật cười — cảm thấy cô ngày càng thú vị.

Đau.

Khi đi từ tòa nhà đa phương tiện quay trở lại, Hứa Hân Đóa cảm thấy cơn đau bụng kinh bắt đầu xuất hiện.

Kỳ lạ là cô đã uống thuốc giảm đau từ trước, vậy mà không có tác dụng gì — giờ cô đau đến mức không đi nổi.

Còn chưa kịp quay lại lớp học, Hứa Hân Đóa đành phải ngồi xuống ghế sofa trong tòa nhà đa phương tiện để nghỉ tạm.

Trong tòa nhà, học sinh dần dần rút hết, chỉ còn lại nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp sảnh. Không gian trống trải khiến nơi đây càng lạnh hơn. Cô từ từ lấy thuốc ra xem lại — rồi phát hiện thuốc giảm đau có gì đó không đúng…

Lần này thuốc cô mang theo là dạng viên nang, phần vỏ có hai màu xanh nhạt và xanh đậm, thông thường trên viên thuốc sẽ in những ký tự nhỏ ghi tên loại thuốc.

Nhưng thuốc trong túi cô lần này tuy vẫn là bao bì của thuốc giảm đau, viên nang bên trong lại không có dòng chữ nào được in lên.

Cô gần như ngay lập tức phản ứng lại — đã có người vào phòng cô, lục lọi đồ đạc, thấy được thuốc giảm đau.

Người đó đã cẩn thận làm lại bao bì thuốc y hệt, nhưng viên thuốc bên trong lại không phải thuốc giảm đau. Khi cô uống, cũng không chú ý kỹ, chỉ đơn giản lấy viên thuốc ra rồi bỏ vào miệng, uống nước trôi xuống.

Cô thậm chí còn không biết viên thuốc mình vừa uống là thuốc gì.

Số thuốc này cô lấy trực tiếp từ tủ đầu giường ở nhà họ Mục mang đi.

Sau khi mang đến nhà mới, chắc chắn không có ai động vào, vậy thì vấn đề xảy ra từ lúc ở nhà họ Mục.

Căn phòng ở nhà đó không chỉ không thuộc về cô, mà còn có người tùy tiện ra vào. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cô tức giận và lạnh người.

Cô giận đến mức phát run, cơ thể lại đang đau đến không còn sức, chỉ có thể gắng gượng đứng dậy, men theo tường đi về phía phòng y tế của trường.

Môi cô trắng bệch, cơ thể vô cùng khó chịu. Cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn thoại cho Đồng Duyên:
“Tôi đang ở tòa nhà đa phương tiện, cần đến phòng y tế, bụng đau dữ dội.”

Đồng Duyên nhanh chóng trả lời:
“Cậu ở chỗ nào vậy? Tòa nhà đa phương tiện là hình tròn, đi một vòng cũng mất thời gian đấy!”

Cô không còn sức để nhắn thêm, liền gửi vị trí chia sẻ cho cậu.

Cô tiếp tục lê bước về phía phòng y tế. Nhưng vừa đi được một đoạn, mắt cô chợt tối sầm, rồi ngất lịm ngay trên hành lang.

Khi Đồng Duyên chạy tới, Hứa Hân Đóa đã ngã xuống hành lang, rõ ràng là một người sợ lạnh, vậy mà lúc này lại nằm trên nền đất lạnh buốt. Bên cạnh cô còn có hai học sinh đang lo lắng cúi nhìn, bàn nhau xem có nên gọi xe cấp cứu không.

Đồng Duyên thấy Hứa Hân Đóa ngất xỉu, tim như ngừng đập, vội vã chạy đến bế cô lên rồi lao nhanh ra cổng trường — xe của nhà cậu đang đậu ngay ngoài cổng.

Lúc này đúng vào giờ tan học, trong tòa nhà đa phương tiện và khu dạy học gần như không còn ai, học sinh đều đã đổ ra cổng trường tìm xe nhà mình.

Giữa đám đông, Đồng Duyên ôm chặt Hứa Hân Đóa lao nhanh ra ngoài. Cậu rất vội, hành động không chút ngập ngừng. Ai chắn đường, cậu lập tức nghiêng người, không chút nể nang dùng vai hất ra, đồng thời cố gắng hết mức bảo vệ Hứa Hân Đóa.

“Mẹ kiếp! Tránh ra!” – Đồng Duyên chửi một câu rồi xông ra khỏi đám đông, phát hiện xe của Hứa Hân Đóa đỗ gần hơn, liền bế cô lên xe Porsche của cô nàng.

Bình thường Đức Vũ không có việc gì làm nên hay đến sớm để chiếm chỗ, đón Hứa Hân Đóa. Lần này đúng là lập công lớn.

Đồng Duyên vừa lên xe đã nói với Đức Vũ:
“Tới bệnh viện!”

Đức Vũ cũng không hỏi nhiều, khởi động xe rồi bảo:
“Phí phạt vi phạm cậu chịu nhé!”

Nói xong, đạp mạnh chân ga phóng vút đi.

Bình thường Đức Vũ lái xe rất nhẹ nhàng, chủ yếu là vì hay chở một cô gái xinh xắn, lại thích trò chuyện nên lái cũng cẩn thận. Nhưng thật ra lúc tự lái thì cực kỳ hung hãn.

Lần này có lý do chính đáng rồi, nên lái như bay, chẳng cần kiêng dè gì nữa.

Đồng Duyên ngồi bên cạnh Hứa Hân Đóa, giữ chặt lấy cô, xe tuy ngầu thật – một chiếc xe thể thao bốn chỗ – nhưng hàng ghế sau thật sự không thoải mái.

Cuối cùng cậu ôm luôn Hứa Hân Đóa vào lòng, lo lắng đến mức sợ cô chết mất, còn nắm lấy cổ tay cô kiểm tra mạch.

Cậu còn suýt nữa mở điện thoại ra tra thử xem có ai từng… chết vì đau bụng kinh không…

Đồng Duyên bế Hứa Hân Đóa vào phòng cấp cứu, rất nhanh đã có bác sĩ đến hỏi han tình hình.

Cậu đặt cô lên giường bệnh, nói:
“Đau bụng kinh, cô ấy bị rất nặng.”

“Đã từng quan hệ tình d*c chưa?”

“Hả? Chưa.” – Đồng Duyên có chút lúng túng khi trả lời câu này, trong lòng nghĩ tại sao ánh mắt của bác sĩ lại sắc bén như vậy khi hỏi mình?

“Để loại trừ khả năng mang thai ngoài tử c ung.”

Đồng Duyên lập tức khẳng định:
“Chắc chắn không phải! Là đau bụng kinh.”

Lúc đó bác sĩ vừa kiểm tra dấu hiệu sinh tồn của Hứa Hân Đóa, vừa nói:
“Bên tôi sẽ tiêm giảm đau trước, sau đó chuyển sang khoa phụ sản.”

“Ờ… vâng ạ.”

Đức Vũ sau đó cũng vào phòng, đi lo thủ tục nhập viện.

Đồng Duyên thì vẫn ở lại bên cạnh giường bệnh, chăm sóc Hứa Hân Đóa, nhìn bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho cô.

Bình Luận (0)
Comment