Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 75

Bác sĩ đang khám cho Hứa Hân Đóa thì hỏi:
“Sao lại nghiêm trọng như vậy? Có từng bị lạc nội mạc tử c ung hay mấy bệnh liên quan không?”

Đồng Duyên hơi ngẩn người, lắc đầu đáp:
“Cháu không biết nữa, phiền bác sĩ kiểm tra giúp cô ấy đi ạ.”

Bác sĩ liếc nhìn bộ đồng phục trên người cậu, hỏi tiếp:
“Cháu là bạn học của cô ấy à?”

“Vâng.”

“Liên lạc được với phụ huynh không?”

“Không cần liên lạc đâu, cháu có thể đại diện cho cô ấy.”

“Vậy gọi cho giáo viên chủ nhiệm đi.”

Đồng Duyên chỉ vào mình hỏi lại:
“Cháu không được à?”

“Cháu có thể thay cô ấy ký giấy xét nghiệm hay quyết định điều trị không? Thôi đợi cô ấy tỉnh lại đã.”

Đồng Duyên nhìn bác sĩ, bất lực lắm, đúng là chuyện này không có cách nào cả.

Cậu lại hỏi thêm vài câu, bác sĩ chỉ bảo đợi Hứa Hân Đóa tỉnh lại là được, không có gì nguy hiểm cả. Nhưng cậu vẫn thấy lo lắng:
“Có cần đeo mặt nạ oxy không? Hay là máy đo nhịp tim gì đó?”

Bác sĩ bị cậu chọc cười, nói:
“Yên tâm đi, đau bụng kinh nặng như cô bé này bác sĩ gặp suốt rồi, vừa kiểm tra xong, các chỉ số sinh mệnh đều ổn.”

Cái kiểu cười kia, có vẻ bác sĩ tưởng cậu là bạn trai của Hứa Hân Đóa rồi. Mà thật ra Đồng Duyên không gọi phụ huynh hay giáo viên chủ nhiệm đến cũng vì sợ bị hiểu nhầm đang yêu sớm.

Cậu chỉ còn cách quay về ngồi cạnh giường trông chừng Hứa Hân Đóa. Trong phòng cấp cứu còn nhiều bệnh nhân khác bị tai nạn bất ngờ, thậm chí có người đang khóc lớn, nghe mà rợn cả người.

Đồng Duyên định kéo rèm lại, liếc qua một cái, chỉ kịp nhìn lướt rồi vội quay mặt đi – là người bị tai nạn giao thông đưa vào, đầy máu me, cậu không chịu nổi cảnh đó. Một người đánh nhau thì rất máu chiến mà lại… sợ máu, chắc chỉ có Đồng Duyên là ca đặc biệt như vậy.

Cậu định tìm cách đổi phòng cho Hứa Hân Đóa, liền nhắn tin cho quản gia, hỏi xem có thể liên hệ để chuyển sang phòng bệnh đơn hay không.

Không ngờ chưa được bao lâu thì Doãn Họa đã gọi điện trực tiếp cho cậu.

Đồng Duyên bắt máy rồi giải thích:
“Con không sao, là bạn con bị đau bụng kinh, ngất xỉu phải đưa vào viện. Ở đây ồn quá, con sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cậu ấy.”

“Bạn học? Là Hứa Hân Đóa à?”

“Ồ… mẹ còn biết cả tên đầy đủ của cậu ấy nữa?” Đồng Duyên biết Doãn Họa từ lâu đã luôn âm thầm theo dõi mọi động thái của mình.

Trong trường, hầu như không có bài đăng nào nói về Đồng Duyên, một phần vì Doãn Họa là người trong giới giải trí. Là con nhà nổi tiếng, bất cứ tin tức nào về cậu đều có thể lên hot search. Năm đó, mới mười mấy tuổi cậu xăm mình cũng bị mắng tơi bời, sau đó team của Doãn Họa phải bịa ra một câu chuyện cảm động để xử lý dư luận.

Một phần khác là vì cậu là người thừa kế của nhà họ Đồng, tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ điều tiếng gì.

Vừa mới hỏi về phòng bệnh, Doãn Họa đã biết rồi, cậu cũng chẳng ngạc nhiên. Mẹ biết đến Hứa Hân Đóa, cậu cũng đoán chắc là đã cho người điều tra về gia thế của cô.

Là người thừa kế nhà họ Đồng, vợ tương lai của cậu phải là người có thể "mang ra ngoài được", lý tưởng nhất là môn đăng hộ đối, xuất sắc toàn diện. Xếp sau mới là kiểu phụ nữ như Doãn Họa – xinh đẹp, có danh tiếng nhất định, có thể hỗ trợ các mối quan hệ xã hội.

Còn Hứa Hân Đóa, không phù hợp.

Dù có là con ruột của nhà họ Mục đi chăng nữa, cũng vẫn bị coi thường. Đối với nhà họ Đồng, nhà họ Mục chỉ là một gia đình hạng hai, chẳng có gì nổi bật.

Doãn Họa bên kia điện thoại nói:
“Lần trước không phải con bé đã tự giới thiệu rồi sao?”

Đồng Duyên đáp xuề xòa:
“Ừ, là cô ấy. Mẹ đừng lo, con lo liệu được rồi.”

“Ở bệnh viện nào?”

Câu hỏi này khiến Đồng Duyên khá bất ngờ, không nhịn được hỏi lại:
“Mẹ không định tới chứ? Mẹ mà đến là dễ lên báo lắm đấy! Nhỡ đâu người ta đăng tin ‘Doãn Họa mang thai lần hai đi khám thai’, rồi giật tít ‘Cố giữ địa vị, sinh con tuổi trung niên’, lại khen bố con ‘tráng kiện tuổi xế chiều’ thì sao?”

“Con mới là trung niên ấy!”

“Vâng vâng vâng, mẹ vẫn xuân sắc rạng ngời.”

Cuối cùng, Đồng Duyên vẫn nói cho Doãn Họa biết địa chỉ bệnh viện.

Cậu bên này đã được chuyển qua khoa phụ sản, nhưng vẫn chưa tìm được phòng thích hợp, chỉ đẩy giường ra hành lang ở một góc khuất. Chỗ đó không quá lạnh, cũng khá yên tĩnh.

Đức Vũ cũng làm xong thủ tục, đứng một bên trông chừng.

Y tá trưởng thỉnh thoảng lại ghé qua nhìn Hứa Hân Đóa một chút xem cô đã tỉnh chưa, nếu lâu quá vẫn chưa tỉnh thì còn cần điều trị thêm.

Đức Vũ thì ai cũng có thể bắt chuyện, vừa trò chuyện liền nghe y tá trưởng nói:
“Con gái trẻ tầm tuổi này bị đau bụng kinh cũng nhiều, nhưng nghiêm trọng thế này thì có thể là bị lạc nội mạc tử c ung, làm xét nghiệm kiểm tra một chút cũng yên tâm hơn, phải không?”

Đức Vũ liền hỏi:
“Lớn thêm một chút thì có đỡ không?”

“Nếu là do hẹp ống cổ tử c ung thì sau khi sinh con sẽ đỡ hơn chút. Cụ thể thì vẫn phải xem tình hình sức khỏe của cô ấy.”.

Bình Luận (0)
Comment