Thiên Kim Thật Không Thèm Để Ý Anh

Chương 76

Đang nói thì Lâu Hử hớt hải chạy tới, đến bên giường nhìn Hứa Hân Đóa rồi hỏi Đồng Duyên: “Sao lại ngất đột ngột vậy? Tớ nghe xong lo muốn chết luôn.”

Lâu Hử chỉ mới nghe tin thôi, cảnh Đồng Duyên ôm Hứa Hân Đóa rời khỏi trường học như thể làm bùng nổ cả Gia Hoa. Cô sốt ruột, mà lại không liên lạc được với Đồng Duyên nên gọi luôn vào máy của Hứa Hân Đóa

Đồng Duyên nghe máy, báo địa chỉ, thế là Lâu Hử vội vàng chạy đến.

“Đau bụng kinh.” Đồng Duyên đáp.

“Đau mà ngất luôn á? Sao mà nặng vậy?” Lâu Hử vừa nói vừa vươn tay sờ trán Hứa Hân Đóa.

Đồng Duyên nhìn hành động đó hơi khó hiểu, hỏi:
“Đau bụng kinh thì cậu sờ trán làm gì?”

“À… Ờ ha… Tớ xem phim truyền hình nhiều quá ấy mà.”
Lâu Hử nhìn quanh không có chỗ ngồi, đành dựa vào bậu cửa sổ, rồi hỏi tiếp:
“Bác sĩ nói sao?”

“Chờ cậu ấy tỉnh là ổn, đã tiêm thuốc giảm đau rồi, lát nữa sẽ đỡ.”

Tuy nói vậy, nhưng Đồng Duyên vẫn nhíu mày, ngồi đợi mà Hứa Hân Đóa mãi chưa tỉnh khiến cậu căng thẳng không yên.

Chừng năm phút sau, Hứa Hân Đóa từ từ tỉnh lại, mở mắt nhìn Đồng Duyên rồi nhìn giường bệnh.

Lâu Hử nghiêng người đến hỏi:
“Cậu tỉnh rồi à?”

Cô đang đứng ngay trên đầu giường, Hứa Hân Đóa phải ngẩng lên mới nhìn thấy, mơ hồ đáp lại:
“Ừm.”

Đồng Duyên kéo chăn đắp lại cho cô, hỏi:
“Cậu không uống thuốc trước à? Sao lần này lại nặng vậy? Giờ còn đau không?”

Hứa Hân Đóa cảm nhận một chút rồi nói:
“Không đau nữa, chỉ thấy mỏi lưng.”

Sau đó, cô nhờ Đức Vũ ra ngoài mua cơm tối, để tách người. Rồi cô bảo Đồng Duyên đưa túi xách cho mình, lấy ra vỉ thuốc giảm đau và kể cho họ nghe chuyện đã xảy ra.

Đồng Duyên cầm vỉ thuốc lên, hỏi:
“Là Mục Khuynh Dao làm đúng không?”

Ngoài Mục Khuynh Dao ra, cậu thật sự không nghĩ ra ai khác lại hận Hứa Hân Đóa đến mức này.

Nhìn vẻ mặt của Đồng Duyên, Hứa Hân Đóa liền hiểu ngay — chắc chắn cậu lại muốn đi xử lý Mục Khuynh Dao rồi. Dù cậu không tiện ra tay với con gái, nhưng hoàn toàn có thể gọi người đến “dạy dỗ” Mục Khuynh Dao một trận ra trò.

Hứa Hân Đóa lắc đầu:
“Cô ta sẽ không thừa nhận đâu. Với lại, chuyện này hoàn toàn có thể nói là do tôi đau bụng kinh tự ngất đi, không liên quan gì đến cô ta cả.”

Tính khí nóng nảy của Đồng Duyên lập tức trỗi dậy:
“Tôi quan tâm cô ta có nhận không à?”

Hứa Hân Đóa vươn tay, móc lấy ngón tay của Đồng Duyên, nói nhỏ:
“Cậu đừng giận, người như vậy không đáng để cậu phải bực. Tôi muốn chơi một vố lớn, chỉ là không biết có thuận lợi không.”

Ngón tay của Hứa Hân Đóa lạnh toát, khiến Đồng Duyên thấy xót xa vô cùng.

Trong lòng cậu cuộn trào cảm giác khó chịu như muốn hủy diệt cả thế giới.

Lâu Hử cũng tức điên, suýt nữa muốn xông thẳng đi mắng Mục Khuynh Dao:
“Sao cô ta lại độc ác như vậy chứ? Trông thì hiền lành thật thà, mà bên trong lại thối nát như thế?”

“Đúng vậy, giả tạo chết đi được. Vậy thì mình cứ làm trò ngay cái sự ‘giả’ đó của cô ta.”
Hứa Hân Đóa từ từ ngồi dậy, nói tiếp:
“Lúc tớ còn ở nhà họ Mục, thường xuống tầng dưới uống nước, có một lần tình cờ nghe thấy Mục Khuynh Dao gọi điện thoại ở phòng khách. Cô ta quay lưng về phía tớ nên không biết tớ đang đứng đó. Tớ nghe được vài câu.”

Lâu Hử ghé sát lại hóng hớt:
“Gì cơ?”

“Lúc nghe cậu kể chuyện tám, tớ mới liên hệ lại được đầu đuôi và đoán ra phần nào. Trước đây, Lý Tân Ninh và Thẩm Trúc Hàng từng có chút mập mờ, Mục Khuynh Dao vẫn luôn để bụng chuyện đó. Nên cô ta mới cố tình chơi trò lằng nhằng với một cậu con trai khác, vừa gọi điện vừa nói xấu Lý Tân Ninh. Tớ đoán, cậu con trai kia chắc là người từng mập mờ với Lý Tân Ninh.”

Lâu Hử gật đầu:
“Rồi sau đó thì sao?”

“Mình kiếm chút bằng chứng, để Thẩm Trúc Hàng biết mình bị cắm sừng.”

Lâu Hử suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy chưa đủ hả giận:
“Thì cậu ta biết rồi thì sao chứ? Chỉ là biết thôi mà?”

Hứa Hân Đóa kiên nhẫn giải thích:
“Thẩm Trúc Hàng không phải kiểu người rộng lượng, chắc chắn sẽ vì chuyện này mà cãi nhau ầm ĩ với Mục Khuynh Dao. Bên phía Mục Khuynh Dao còn chuyện nghi ngờ Thẩm Trúc Hàng từng lăng nhăng, trong lòng cô ta cũng có vướng mắc. Vậy chẳng phải là gieo được một hạt giống nghi kỵ giữa hai người họ rồi sao...”

Nhà họ Mục quan tâm nhất là gì?

Là hôn ước giữa Mục Khuynh Dao và Thẩm Trúc Hàng.

Nếu hôn ước này có vấn đề thì sao?

Nếu Mục Khuynh Dao không đến chọc phá, Hứa Hân Đóa cũng sẽ không chủ động động đến cô ta. Nhưng giờ người ta đã đến khiêu khích, thì cô cũng sẽ phản đòn.

Hứa Hân Đóa thật sự có đủ kiên nhẫn để dần dần khiến mối quan hệ giữa Mục Khuynh Dao và Thẩm Trúc Hàng rạn nứt. Dù hai người đó có vì lợi ích gia đình mà cưới nhau, thì sau này cũng sẽ luôn có những vết rạn ngầm.

Khi họ đang trò chuyện, từ cuối hành lang xuất hiện một nhóm người mặc đồ đen.

Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên nhìn thoáng qua liền nhận ra ngay — mẹ đại nhân của bọn họ đến rồi.

Bình Luận (0)
Comment