Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 100

Unknown Chương 100

Bé mèo trắng chậm rãi ngáp một cái, trông cực kỳ đáng yêu. Nó buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, nhưng vẫn cố ngẩng đầu lên, có điều còn chưa kịp thực hiện xong động tác gật đầu, đã kêu “bẹp chẹp!” một tiếng rồi lại vùi mình vào trong chân, tiếp tục ngủ ngon lành.

Tô Tái Tái thấy vậy, ôm nó đến ghế sô pha ở bên cạnh, nói với người giấy nhỏ đang lượn lờ ở một bên: “Bọn em trông chừng nó nhé, chị đi tắm đây.”

Đi đón bé mèo con trở về xong, cả người của cô cũng ướt đẫm mồ hôi, bây giờ cô phải đi tắm rửa cho sạch sẽ cái đã.

Người giấy nhỏ gật đầu, sau khi thấy Tô Tái Tái đã đi vào phòng tắm, nó chắp tay ra sau lưng, đung đưa hai chân trông chừng bé mèo con.

Vài luồng khí đen mỏng manh từ trong viên ngọc đen bên cạnh chui ra, hóa thành hình bàn tay, muốn đụng vào bé mèo con.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào thì đã bị người giấy nhỏ vung tay hất ra.

Tái Tái đã nói không được chạm vào rồi mà!

Người giấy nhỏ chống hông, dáng vẻ cực kỳ hung dữ.

Tuy đám lệ quỷ không phục, nhưng vẫn lần lượt rút tay về.

… Hừ, không cho sờ thì thôi!

Không phải bọn này sợ mi đâu nhá, chẳng qua là nhường mi thôi!

“Cái gì?” Bạch Văn Liên nghe xong thì quay đầu lại, trừng mắt nhìn Hứa Tần Nhã, sửng sốt vài giây rồi mới thốt lên “Ôi trời!”, ông ta đặt nĩa xuống, cau mày nói: “Em đúng là hồ đồ thật mà! Sao em lại đuổi Tiểu Tái đi hả?”

Gương mặt của Hứa Tần Nhã cũng lộ ra vẻ không vui, bà ta đặt cốc cà phê đang cầm trên tay xuống, giận tái mặt phản bác: “Em đuổi nó đi hồi nào? Rõ ràng là tự nó muốn đi thì có, chân mọc ở trên người nó, lẽ nào em ngăn nó lại được chắc?”

Bà ta im lặng một lát rồi lại nhìn sang Bạch Ngữ Dung và nói: “Hôm qua Ngữ Dung cũng có mặt ở đó, nếu không tin thì anh hỏi con bé thử xem, là em đuổi nó đi hay nó tự rời đi.”

Bạch Ngữ Dung bị gọi đến tên thì nhìn về phía Bạch Văn Liên, dịu dàng nói: “Ba à, là Tiểu Tái tự mình muốn đi đó ạ.”

“Anh nghe thấy chưa?” Hứa Tần Nhã tức giận lườm Bạch Văn Liên một cái, cầm cốc cà phê lên, nhàn nhạt nói: “Nó không những về muộn mà còn mang theo cái thứ gì đó về nữa, em chẳng qua chỉ nói nó có vài câu thôi mà nó đã bỏ nhà đi mất tiêu. Ba mẹ nói con cái vài ba câu thì có gì sai chứ?”

“Năng lực thì không có, thế mà tính tình thì lại nóng nảy thật đó!” Hứa Tần Nhã nói đến đây lại “hừ” một tiếng.

“Mẹ à, mẹ đừng nói như vậy mà, Tiểu Tái lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy, có lẽ xung quanh không có người nào dạy em ấy những điều này cả. Sau này chúng ta có thể từ từ dạy bảo em ấy mà.” Bạch Ngữ Dung nhẹ nhàng khuyên nhủ Hứa Tần Nhã.

“Hay là... chúng ta gọi điện cho em ấy, bảo em ấy trở về nha mẹ?” Bạch Ngữ Dung khựng lại vài giây rồi bổ sung thêm: “Bọn con sắp phải đến Đại học Đế Đô nhập học rồi, sau này sẽ hiếm khi có thời gian ở nhà lắm.”

“Ngữ Dung nói đúng đó.” Bạch Văn Liên gật đầu, nhìn Hứa Tần Nhã rồi nói: “Em cũng kích động thật đó! Bây giờ chúng ta nên bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Tái mới phải, nói không chừng sau này con bé sẽ là người giúp đỡ cho Ngữ Dung ở Đại học Đế Đô thì sao?!”

“Giúp đỡ á? Nó không gây rắc rối cho Ngữ Dung thì em đã cảm ơn trời phật phù hộ rồi.” Hứa Tần Nhã tức giận cười chế nhạo một tiếng: “Nói chung là em sẽ không gọi điện cho nó đâu, muốn vun đắp tình cảm thì người làm ba như anh tự đi mà làm ha.”

Nói đến đây, bà ta nhìn sang Bạch Ngữ Dung và nói: “Ngữ Dung à, con cũng đừng gọi cho nó làm gì. Thay vì lãng phí thời gian vào chuyện này, chi bằng dành nhiều thời gian để kết thân với Đồng Nhược Thiến còn hơn. Nó mới là trợ thủ đắc lực của con sau khi vào Đại học Đế Đô đấy.”


Bình Luận (0)
Comment