Một cái chết bi thảm như thế này, mà không có một chút oán khí nào sót lại, chỉ có thể chứng tỏ một điều.
Trong lòng Ngô Hạo đã có tính toán, anh ấy bụm mũi và miệng lại, từ từ lùi ra ngoài. Anh ấy đứng trước cửa phòng tắm lau sạch vết máu dính trên đế giày xong, lại vô tình phát hiện có vài hạt ngọc rơi rớt ở góc của bồn tắm.
Chắc hẳn là... chiếc vòng tay của cô gái này.
Ngô Hạo nghĩ thầm.
“Đội, đội trưởng Ngô, cậu thấy sự việc này...?” Người phụ trách Lục Bộ ở thành phố C đứng một bên dè dặt hỏi: “Có cần gọi người ở thủ đô đến chi viện không?”
Một hiện trường bi thảm như thế, chỉ có thứ sở hữu sức mạnh to lớn mới có thể gây ra được thôi.
Ngay cả người làm trong ngành nhiều năm như ông ấy cũng chưa gặp phải tình huống như vậy bao giờ.
Có điều nếu thật sự có thứ sở hữu sức mạnh to lớn như vậy thì đúng thật không phải là việc mà ông ấy có thể xử lý được, thế nên ông ấy mới nhanh chóng mời Ngô Hạo đến đây.
“Không cần.”
Người phụ trách thoáng sửng sốt, nhìn chằm chằm Ngô Hạo rồi lắp bắp lặp lại: “Không, không cần ư?”
Ngô Hạo gật đầu, hàng lông mày hơi nhíu lại, tiếp đó lên tiếng giải thích: “Đây là một vụ án báo thù giải hận, sở dĩ sẽ thê thảm đến mức này… có lẽ là do thứ chết oan kia đã vô tình có được sự trợ giúp của một nguồn sức mạnh nào đó ở bên ngoài, cho nên hiện trường mới…” trở nên đẫm máu như thế.
Có một số người sau khi làm điều ác sẽ bị thứ chết oan tìm đến, chờ cơ hội để báo thù.
Cách trả thù thông thường đều là nhân lúc những người đó đi xuống cầu thang, hay khi mất tập trung thì ngáng chân khiến họ vấp té hoặc đẩy họ một cái. Để người ta nghĩ rằng những kẻ làm việc xấu này chết ngoài ý muốn.
Nhưng đó là do những oan hồn này quá yếu, chỉ có thể dùng những cách như vậy để báo thù cho bản thân.
Đôi khi vẫn có trường hợp ngoại lệ.
Ví dụ như nơi chôn xác có vị trí địa lý khá đặc biệt, hay lúc chết đã vô tình hấp thụ được thứ gì đó, hoặc cũng có thể là đúng vào lúc trời âm u, v.v... Những nhân tố trên đều có thể khiến oan hồn trở nên mạnh mẽ hơn.
“Có... có điều quá mức thê thảm rồi thì phải...” Ngô Hạo vừa nói xong thì người phụ trách đã hiểu. Mặc dù ông ấy đã từng chứng kiến biết bao nhiêu hiện trường vụ án, nhưng khi nhìn vào phòng tắm trước mắt, vẫn không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Ngô Hạo: ?
Ngô Hạo im lặng liếc nhìn người phụ trách một cái, nhưng không nói lời nào.
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Ngô Hạo gặp phải trường hợp như thế. Cách thức trả thù này tàn khốc đến mức linh hồn của đối phương không dám sinh ra một chút oán khí nào, cứ như vậy mà tan biến.
Quả thật là... khiến người ta phải khiếp sợ.
“Được rồi, vụ việc này cứ kết án với lý do là chết ngoài ý muốn đi.” Ngô Hạo lấy lại tinh thần rồi nói với người phụ trách: “Sau khi oan hồn báo thù xong sẽ tự động biến mất thôi, nó sẽ không làm hại đến những người khác đâu.”
“Hả? Đã rõ...” Người phụ trách gật đầu, đợi đến khi tiễn Ngô Hạo đi xong, ông ấy ủ rũ quay lại hiện trường, nhìn chằm chằm căn phòng tắm đầy máu me với vẻ mặt cực kỳ đau khổ.
Như thế này... rồi làm sao mà ghi trong báo cáo là tai nạn ngoài ý muốn đây…? Người phụ trách Lục Bộ ở thành phố C đau đầu không thôi.
Mà ở bên này, sau khi Tô Tái Tái đã đưa bé mèo trắng “vượt biên” vào phòng và đặt nó lên giường, lúc này cô mới gõ nhẹ vào cái mũi nhỏ của nó một cái rồi mỉm cười.
“Bé cưng đáng yêu, chào mừng em trở lại thế giới này một lần nữa~ Ngày mai chị sẽ dẫn em đi gặp một bà cụ cực kỳ tốt bụng, nhờ bà ấy nhận nuôi em có được không~?”