Mấy ngày nay, bà ta vẫn luôn dùng cách gọi “nó” để gọi Tô Tái Tái.
Và dường như... Tô Tái Tái cũng chưa hề gọi một tiếng “ba mẹ” lần nào cả.
Cô... chưa từng thừa nhận bọn họ là người nhà của mình!
Sau khi Hứa Tần Nhã phát hiện ra điều này thì không khỏi trợn tròn mắt.
Mà ở bên này, Tô Tái Tái ôm bé con mềm mại vào lòng rồi bước lên taxi.
“Cô gái, cô muốn đi đâu?” Tài xế nhìn gương chiếu hậu và hỏi.
“Bác tài, bác đưa cháu đến khách sạn nào tốt một chút là được.” Tô Tái Tái trả lời.
“Ok.” Tài xế sảng khoái đáp lại, vừa khởi động xe vừa nhìn thoáng qua hàng ghế phía sau nơi Tô Tái Tái đang ngồi, rồi lại nhìn sang thú cưng trong tay cô, cười nói: “Ôi chao! Đây là chú mèo con vừa mới sinh sao?”
“Đúng vậy.” Tô Tái Tái vươn tay xoa đầu của bé mèo trắng vài cái, cười híp mắt nói: “Thật không dễ dàng mà, lại sinh nữa rồi.”
“Lại” là sao?
Tài xế có hơi khó hiểu, nhưng sau đó lại một lần nữa tập trung vào việc lái xe, nên đã quên mất thắc mắc vừa rồi.
Cùng lúc đó, Ngô Hạo vốn dĩ đã đi đến sân bay, chuẩn bị trở về thủ đô, nhưng giờ phút này lại xuất hiện trước cửa ngôi biệt thự. Anh ấy đang cúi người bước xuống xe, còn chưa kịp đứng thẳng dậy thì thành viên Lục Bộ nhận được tin đã nhanh chóng từ bên trong chạy ra.
Họ cung kính cúi đầu chào Ngô Hạo, sau đó làm động tác “mời”, vừa đi theo sau anh ấy vào biệt thự, vừa xin lỗi: “Thành thật xin lỗi đội trưởng Ngô, nếu không phải vì chúng tôi thật sự không thể giải quyết được thì cũng sẽ không làm phiền đến cậu rồi.”
“Không sao.” Ngô Hạo vừa bước vào trong vừa đáp. Anh ấy liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của thành viên Lục Bộ một cái, rồi tiếp tục hỏi người phụ trách đi phía sau lưng mình: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện này... cậu vào trong xem thì sẽ biết.” Người phụ trách không biết nên giải thích như thế nào, chỉ đành dẫn Ngô Hạo đi thẳng đến trước cửa phòng tắm trong phòng ngủ của chủ nhân ngôi nhà, tiếp đó lại làm động tác “mời”.
Khi Ngô Hạo đang từ từ đẩy cửa phòng tắm ra thì người phụ trách chợt lên tiếng: “Lúc người giúp việc vào thì đã thấy như vậy rồi.”
Trong phòng tắm vẫn còn hơi nước đọng lại, có điều vào lúc này, bên trong không khí ngoài hơi nước ra thì phần lớn là mùi tanh của máu. Cộng với nhiệt độ vốn có trong phòng tắm, khiến cho mùi máu tanh ập vào mặt mang theo một loại cảm giác đáng sợ chưa từng có.
Ngô Hạo đứng trước cửa phòng tắm, cố gắng nhẫn nhịn một hồi rồi mới đi vào trong. Anh ấy dùng tay che mũi và miệng lại, cau mày bước qua khối thịt khả nghi trên nền đất.
Chỉ thấy cô gái ngửa đầu nằm trong bồn tắm, miệng há to, trên gương mặt vẫn còn mang theo sự sợ hãi và tuyệt vọng. Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể thông qua động tác của cô ta mà miễn cưỡng phân tích ra những cảm xúc còn sót lại đó.
Bởi vì... đôi mắt của cô ta đã biến mất, chỉ còn lại hai lỗ máu.
Trong cái miệng đang há to ấy cũng bê bết máu thịt, trông giống như có thứ gì đó chui vào miệng của cô ta, trực tiếp cắn nát cả chiếc lưỡi rồi nuốt chửng. Sau đó thứ kia tiếp tục bò xuống cổ họng và tiến thẳng vào trong bụng của cô ta, sau khi ăn gần hết nội tạng thì lại từ phía bên trong rạch bụng chui ra ngoài.
Sở dĩ Ngô Hạo nghĩ như vậy là bởi vì tất cả các mạch máu từ cần cổ cho đến cánh tay của cô gái đều phình lên những đường màu xanh đen.
—Đó là phản ứng mà khi cả người đau đớn dữ dội nhưng lại không thể cử động được gây ra.
Theo suy đoán, có lẽ cô ta đã nhìn thấy thứ đó chui ra khỏi bụng trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, sau đó lại trơ mắt để thứ đó ăn mất cả hai mắt, cuối cùng do mất máu quá nhiều mà chết.