Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 102

Unknown Chương 102

Quản gia không ngờ Tô Tái Tái sẽ chào hỏi mình, ông ta không khỏi sững sờ vài giây, sau đó có hơi mất tự nhiên, gật đầu một cách qua loa.

Dừng một chút rồi mới lấy một phong bì ra, đưa cho Tô Tái Tái: “Ông chủ bảo tôi đưa nó cho cô đó.”

Tô Tái Tái nhìn thoáng qua phong bì bị nhét đến mức phồng lên thành một cục, từ hình thù cũng có thể đoán được bên trong là cái gì. Cô không lập tức nhận ngay, mà lại một lần nữa ngước mắt lên nhìn quản gia, như muốn dò hỏi.

“Đây là phần thưởng dành cho cô đấy.” Quản gia lên tiếng giải thích, nhưng dừng lại một lát rồi khẽ cau mày nói: “Nhưng cô Tô này, cô đừng trách tôi lắm lời nhé, tôi đã ở nhà họ Bạch được mấy chục năm rồi, có những chuyện tôi nghĩ là mình vẫn nên nói cho cô biết thì hơn.”

“Đối với người làm con cái mà nói, điều quan trọng nhất chính là lòng hiếu thảo. Hôm qua bà chủ chỉ nói cô vài câu thôi mà cô đã bỏ nhà đi rồi, cách hành xử này thật sự không được tốt lắm đâu.”

Hơn nữa lại là vì một con vật nhỏ được nhặt ở ven đường nữa chứ.

Quản gia nghĩ tới đây thì liếc nhìn thứ mà Tô Tái Tái đang ôm trong lòng, ánh mắt có chút chán ghét.

Tô Tái Tái không có cảm xúc gì khi nghe ông ta nói những lời này, thậm chí sắc mặt của cô cũng không hề thay đổi.

Cho đến khi quản gia nhìn bé mèo con mũm mĩm trong tay với vẻ mặt ghét bỏ, ánh mắt của cô mới bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

Đúng lúc quản gia lại lần nữa ngước mắt lên nhìn cô thì chạm phải ánh mắt ấy, ông ta chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, sau đó đứng cứng đờ ngay tại chỗ.

“Tôi cũng lắm lời nói vài câu nhé.” Tô Tái Tái vuốt ve bộ lông của bé mèo con trong lòng, mỉm cười nhìn quản gia: “Người ta thường nói bệnh từ miệng mà vào, họa từ miệng mà ra, ông đã sống nhiều năm như vậy rồi... nhưng dường như vẫn còn chưa hiểu rõ đạo lý này thì phải?!”

“...” Quản gia đứng im ở đó, mở to mắt nhìn Tô Tái Tái.

Rõ ràng cô gái trước mặt đang mỉm cười với ông ta, nhưng không biết tại sao, ông ta luôn cảm thấy sau lưng cô có một luồng khí đen to lớn dị thường đang dần tụ lại thành hình.

Cảm giác lạnh buốt phả thẳng vào mặt, thậm chí còn có một cảm giác châm chích khó tả.

Đôi tay của quản gia vô thức run rẩy, khiến cho chiếc phong bì đựng hai mươi nghìn tệ tiền mặt rơi xuống đất cái “bộp!”.

Tô Tái Tái liếc nhìn chiếc phong bì trên mặt đất, sau đó dời mắt đi, cô vừa đi ngang qua ông ta, vừa chậm rãi nói: “Đừng rảnh rỗi kiếm chuyện với tôi.”

“Nếu không…” Tô Tái Tái dừng lại, quay đầu nhìn quản gia rồi cười khúc khích nói nhỏ: “Lần sau ông không chỉ nằm vài ngày như thế đâu.”

“!!!”

Quản gia sợ hãi, đột nhiên trợn to mắt.

Ông ta đứng ngây ngốc ở đó, thậm chí không hề hay biết rằng Tô Tái Tái đã đi ra xa. Mãi đến khi y tá đi ngang qua gọi ông ta vài tiếng: “Ông? Ông ơi?!” Lúc này ông ta mới đột nhiên giật mình và quay lại nhìn y tá.

Lúc này, ông ta phát hiện mình đã nín thở lúc nào mà không hề hay biết, thế là ông ta vội vàng thở dốc khi vẫn chưa kịp hoàn hồn.

“Ông ơi, ông không sao chứ?” Y tá nhìn quản gia có sắc mặt tái nhợt, cô ấy dìu ông ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, sau đó nhặt chiếc phong bì mà ông ta đã làm rơi xuống đất lên rồi đưa lại cho ông ta.

Ngay khi chạm vào mu bàn tay của quản gia, y tá lập tức giật mình bởi bàn tay lạnh ngắt của ông ta, rồi nhìn thấy ông ta đổ mồ hôi lạnh, thế là cô ấy vội vàng hỏi: “Ông ở phòng bệnh nào vậy? Tôi đưa ông về phòng nghỉ ngơi nhé?”


Bình Luận (0)
Comment