“Ừ… Được.” Quản gia sợ đến mức có chút không thể định thần lại, ông ta bối rối gật đầu, nhìn y tá bằng đôi mắt mở to vẫn còn vẻ sợ hãi: “Làm, làm phiền y tá rồi.”
“Đây là điều tôi nên làm, để tôi đỡ ông dậy, ông cẩn thận nhé.” Y tá vừa nói vừa đưa tay đỡ lấy quản gia.
Sau khi quản gia run rẩy đi về phía phòng bệnh dưới sự dìu đỡ của y tá thì Tiểu Thái ở chỗ quẹo mới từ từ đẩy xe lăn ra ngoài.
Sau khi nhìn bóng lưng của quản gia, cô ấy lại cẩn thận liếc nhìn bà nội Bạch đang ngồi trên xe lăn, cô ấy không dám lên tiếng.
Bà nội Bạch đã nghe thấy hết những gì quản gia nói với Tô Tái Tái, bà ấy biết con trai và con dâu đối xử với Tái Tái không tốt như với Ngữ Dung.
Nhưng bà ấy làm sao cũng không thể ngờ được ngay cả quản gia cũng có thái độ như vậy.
Trong khoảng thời gian mình không ở nhà họ Bạch, rốt cuộc Tái Tái đã phải chịu biết bao nhiêu oan ức thế…
Sắc mặt của bà nội Bạch rất nặng nề, bà ấy chỉ cảm thấy vô cùng nghẹn lòng.
Về lời thì thầm của Tô Tái Tái với quản gia, do cách khá xa và cô nói nhỏ nên không bị bà nội Bạch nghe thấy.
Thấy bà nội Bạch cứ mãi im lặng không nói gì, cô y tá Tiểu Thái suy nghĩ một hồi thì mỉm cười lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng: “Bà ơi, chúng ta về phòng bệnh nhé?”
Bà nội Bạch định thần lại, bà ấy nhớ đến đứa cháu gái hiện đang đợi mình trong phòng bệnh, thế là sắc mặt trở nên ấm áp hơn, bà ấy khẽ gật đầu: “Ừm, đi thôi.”
Vừa mở cửa ra thì thấy Tô Tái Tái đang thoải mái ngồi trên ghế sofa bên cạnh, cầm một quả táo trên tay và chậm rãi ăn nó, trên đùi của cô có một bé mèo con đang nằm ngủ.
Con mèo đó trắng như tuyết, chỉ có hai chóp tai là có một nhúm lông nhỏ màu xám đen, nó ngoan ngoãn nằm ngủ trên đùi của Tô Tái Tái, đáng yêu vô cùng.
“Tái Tái.” Bà nội Bạch thấy Tô Tái Tái lộ vẻ mặt thoải mái, tâm trạng không hề bị ảnh hưởng bởi những lời nói của quản gia, bà ấy cảm thấy nhẹ nhõm, mỉm cười và nhẹ nhàng gọi đứa cháu gái ngoan của mình.
“Bà ơi.” Tô Tái Tái nhìn bà nội Bạch, rồi vẫy tay với bà ấy, cười nói: “Bà mau lại xem bé mèo con mà cháu đã nhặt cho bà đây.”
Nó là bé cưng đáng yêu vô song đấy ~
——
“Con mèo này cũng ngoan quá nhỉ? Không có chút nóng nảy nào cả.” Y tá Tiểu Thái hai mắt sáng ngời nhìn bé mèo con đang nằm trên đùi của bà nội Bạch và dùng chân ôm lấy cổ tay của bà ấy, thật hiếm thấy.
Cô ấy nhẫn nhịn một hồi thì cuối cùng vẫn không nhịn được đưa tay chọc vào bụng của bé mèo trắng, rồi sờ vào chóp tai của nó, sau đó mới thỏa mãn rút tay lại nhìn Tô Tái Tái và hỏi: “Cô Tô, hôm nay cô đã cho nó ăn chưa? Tôi có thể lấy chút sữa dê cho nó uống không?”
“Hả?” Tô Tái Tái sửng sốt, lúc này cô mới nhớ ra hình như mình vẫn chưa cho bé mèo con ăn.
Cô ngượng ngùng sờ mũi: “Sáng nay tôi sờ bụng nó, thấy vẫn còn phình, tôi nghĩ rằng nó không đói nên chưa cho nó ăn…”
À thì, dù sao hôm qua nó mới ăn một bữa thịnh soạn, chắc trong vài ngày tiếp theo cũng không đói gì mấy đâu nhỉ?
Tô Tái Tái vừa nghĩ, vừa liếc nhìn con mèo quỷ dành phần lớn thời gian để ngủ.
Tuy nhiên, khi lời này vừa được thốt ra thì lập tức nhận phải ánh mắt khiển trách của “thành viên Hiệp hội Mèo” - y tá Tiểu Thái: “Hả? Loại mèo con này ít nhiều cũng phải cho ăn một chút. Mọi người đợi chút, tôi đi lấy chút sữa dê cho nó.”
Y tá Tiểu Thái vừa nói vừa nhảy cẫng lên, vui vẻ chạy ra ngoài.